Tác giả:

Học hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình…

Chương 29: Chương 27: Valentin

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… 14/2. Ngôi nhà biệt thự hướng ra biển- Anh nè – Bé vòng tay qua tay mình- Sao vậy Bé? – Mình vuốt tóc Bé- Hôm nay ngày gì anh biết không? – Bé nói- Là 14/2- Ý Bé là gì nghĩa của nó ấy?- Là gì?- Hix. Anh không biết thật à – Bé nhìn mình- Hihi. Anh đùa đấy – mình nhớ chứ sao dám quên- Thế là ngày gì? – Bé nghiêm nghị hỏi- Valentin.- Hihi. Em tưởng anh quên chứ - Bé càng siết chặt mình- Anh quên sao được anh còn đếm từng ngày, từng giờ được bên nhau ấy – Mình nghiêng đầu về BéMình và Bé cùng nhìn ra biển- Cảm ơn anh – Bé bông nhiên nói- Sao lại cảm ơn anh? – Mình ngạc nhiên- Vì anh đã xuất hiện bên Bé- Vậy anh cũng phải cảm ơn Bé rồi- Hihi- Bé nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không? – Mình gợi lại chuyện xưa- Có. Hôm đó Bé chạy ra ngoài vội quá. Va phải anh – Bé nói lại- Khi đó Bé mà không phải là con gái là anh đạp luôn rồi đấy- Hix. Không ngờ anh vũ phu thế - Bé cau mày nhìn mình- Bé có tin vào số phận không? – Mình hỏi- Sao anh lại hỏi vậy? – Bé thấy kỳ lạ- Nếu hôm ấy không phải là Bé thì sao anh quen Bé được. Vì thế, anh tin là số phận đã đưa mình đến với nhau- Bé tin vào điều đó. Anh à. Bệnh của anh – Bé nói- Bé đừng lo. Anh vẫn sống đây. Anh không xa Bé đâu – Mình chấn an Bé. Mình biết bệnh của mình hiếm gặp. Nhưng mình đã được tổ chức khám và điều chế thuốc đặc biệt- Anh mà không còn Bé cũng sẽ đi cùng anh- Không được nghĩ bậy thế - Mình cắt ngang dòng suy nghĩ của Bé- Không đâu. Anh phải khỏi đấy- Bé ôm lấy mình khóc- Có thuốc của tố chức mà. Anh vẫn duy trì được đây. Bé yên tâm điGặt dòng nước mắt của Bé. Mình cúi xuống định hôn lên bờ môi đang khép hờ của Bé, Bé cũng nhắm mắt lại thì- H, N. I gọi hai người kìa – Cường nói- Tụi em nghe thấy rồi – Rồi quay sang thì thầm với Bé - Chẳng đúng lúc tý nào cả- Mình vào đi anhHix. Đến giờ mình vẫn chưa có một nụ hôn nào với Bé. Toàn bị cản trở. Đáng ghétVào trong căn phòng giờ đã quen thuộc- Thưa ngài, chúng tôi đã đến- Đến rồi đấy hả - I vẫn như thường lệ quay mặt không nhìn chúng mình. Đến giờ mình cũng không biết ông ấy là ai- Vâng - Mình đáp lại- Thành tích của hai người rất tốt. Chúng ta đã có thêm nhiều thông tin của LFF. Cậu đúng là tay máy tính cừ khôi đấy H à- Cảm ơn ngài - Mình đáp lại- N. Khả năng quan sát và phán đoán tình hình của cô rất tốt. Đội đặc biệt quả là rất đặt biệt- Cảm ơn ngài - Mình đáp lại- Hai người là những người xuất sắc của đội. Hiện tại tổ chức còn hai vị trí trống. Nếu tôi tự dưng bổ nhiệm cho hai người lên. Rất nhiều người sẽ không phục- Chúng tôi xin theo ý của ngài- Lão đại – I quay sang lão đại- Có tôi – Ông ta đáp trả. Vẫn thế. Lão đại mặc chiếc áo cổ cao che hết mũi và đeo kính đen. Mình cũng chẳng nhận ra lão là ai- Hai người sẽ hành động lập riêng biệt. Các thành viên khác trong đội đặc biệt cũng đã có nhiệm vụ riêng. Hãy chứng tỏ mình – Lão đại nóiRồi lão đại đưa cho chúng tôi 2 tập hồ sơ- Đây là nhiệm vụ của hai người. Không được để người khác biệt. Hai người có 2 ngày chuẩn bị và 3 ngày để hoàn thành. 5 ngày phải xong. Đã rõ chưa- Rõ- Hôm nay là ngày đặc biệt của hai người. Hãy nghỉ ngơi thoải mái nhất – Nói rồi lão đại đưa chúng tôi một cái túi. Bên trong 20 triệu – Hãy thoải mái nhé- Cảm ơn ngài- Sau 2 ngày hãy đến lấy dụng cụ cho hành động- Rõ- Được rồi. Hai người có thể ra ngoài- Chúng tôi xin phépRa tới bên ngoài- Anh đưa hai đứa về nhé – Cường xuất hiện- Vâng anh. Mà hôm nay, anh không đi chơi với Quỳnh à? – Mình nói- Cũng phải đợi tới tối chứ. Tối hai đứa đi đâu- Tụi em đi đâu anh hỏi làm gì?- Anh hỏi biết. Lỡ may gặp- Không gặp được đâu- Cầm lấy này - Cường ném ình cái hộp thiếc- Cái gì thế anh- Thuốc của chú. Cái này để đề phòng- Vâng. Em cảm ơnChiếc xe dừng lại ở cổng trường- Anh đi mua quà. Hai đưa vào đi- Cảm ơn anhCòn mình và Bé. Con đường vẫn vậy. Nhưng không hề cô đơn vì giờ bên mình là người con gái mà mình yêu thương. Tay trong tay, hạnh phúc đơn giản vậy thôi- Tối mình đi ra biển nhé anh- Ukm. Anh cũng có ý đó- Nhớ đón Bé đấy- Anh biết rồi mà. 7h nhé- Sao sớm vậy- Anh muốn ở cạnh Bé nhiều hơnBé xiết chặt tay mình. Mình biết Bé hiểu được tình cảm của mình. Mình, Bé và biển có điều gì đó liên hệ. Lần đi chơi đầu tiên, tác chiến đàu tiên, ngôi biệt thự hướng ra biển...“ Rinh rinh...”- Valentin hạnh phúc nhé anh! – Có tin nhắn đến máy mình- Tin nhắn của ai thế? – Bé nhìn thấy- Ơ ..................

14/2. Ngôi nhà biệt thự hướng ra biển

- Anh nè – Bé vòng tay qua tay mình

- Sao vậy Bé? – Mình vuốt tóc Bé

- Hôm nay ngày gì anh biết không? – Bé nói

- Là 14/2

- Ý Bé là gì nghĩa của nó ấy?

- Là gì?

- Hix. Anh không biết thật à – Bé nhìn mình

- Hihi. Anh đùa đấy – mình nhớ chứ sao dám quên

- Thế là ngày gì? – Bé nghiêm nghị hỏi

- Valentin.

- Hihi. Em tưởng anh quên chứ - Bé càng siết chặt mình

- Anh quên sao được anh còn đếm từng ngày, từng giờ được bên nhau ấy – Mình nghiêng đầu về Bé

Mình và Bé cùng nhìn ra biển

- Cảm ơn anh – Bé bông nhiên nói

- Sao lại cảm ơn anh? – Mình ngạc nhiên

- Vì anh đã xuất hiện bên Bé

- Vậy anh cũng phải cảm ơn Bé rồi

- Hihi

- Bé nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không? – Mình gợi lại chuyện xưa

- Có. Hôm đó Bé chạy ra ngoài vội quá. Va phải anh – Bé nói lại

- Khi đó Bé mà không phải là con gái là anh đạp luôn rồi đấy

- Hix. Không ngờ anh vũ phu thế - Bé cau mày nhìn mình

- Bé có tin vào số phận không? – Mình hỏi

- Sao anh lại hỏi vậy? – Bé thấy kỳ lạ

- Nếu hôm ấy không phải là Bé thì sao anh quen Bé được. Vì thế, anh tin là số phận đã đưa mình đến với nhau

- Bé tin vào điều đó. Anh à. Bệnh của anh – Bé nói

- Bé đừng lo. Anh vẫn sống đây. Anh không xa Bé đâu – Mình chấn an Bé. Mình biết bệnh của mình hiếm gặp. Nhưng mình đã được tổ chức khám và điều chế thuốc đặc biệt

- Anh mà không còn Bé cũng sẽ đi cùng anh

- Không được nghĩ bậy thế - Mình cắt ngang dòng suy nghĩ của Bé

- Không đâu. Anh phải khỏi đấy- Bé ôm lấy mình khóc

- Có thuốc của tố chức mà. Anh vẫn duy trì được đây. Bé yên tâm đi

Gặt dòng nước mắt của Bé. Mình cúi xuống định hôn lên bờ môi đang khép hờ của Bé, Bé cũng nhắm mắt lại thì

- H, N. I gọi hai người kìa – Cường nói

- Tụi em nghe thấy rồi – Rồi quay sang thì thầm với Bé - Chẳng đúng lúc tý nào cả

- Mình vào đi anh

Hix. Đến giờ mình vẫn chưa có một nụ hôn nào với Bé. Toàn bị cản trở. Đáng ghét

Vào trong căn phòng giờ đã quen thuộc

- Thưa ngài, chúng tôi đã đến

- Đến rồi đấy hả - I vẫn như thường lệ quay mặt không nhìn chúng mình. Đến giờ mình cũng không biết ông ấy là ai

- Vâng - Mình đáp lại

- Thành tích của hai người rất tốt. Chúng ta đã có thêm nhiều thông tin của LFF. Cậu đúng là tay máy tính cừ khôi đấy H à

- Cảm ơn ngài - Mình đáp lại

- N. Khả năng quan sát và phán đoán tình hình của cô rất tốt. Đội đặc biệt quả là rất đặt biệt

- Cảm ơn ngài - Mình đáp lại

- Hai người là những người xuất sắc của đội. Hiện tại tổ chức còn hai vị trí trống. Nếu tôi tự dưng bổ nhiệm cho hai người lên. Rất nhiều người sẽ không phục

- Chúng tôi xin theo ý của ngài

- Lão đại – I quay sang lão đại

- Có tôi – Ông ta đáp trả. Vẫn thế. Lão đại mặc chiếc áo cổ cao che hết mũi và đeo kính đen. Mình cũng chẳng nhận ra lão là ai

- Hai người sẽ hành động lập riêng biệt. Các thành viên khác trong đội đặc biệt cũng đã có nhiệm vụ riêng. Hãy chứng tỏ mình – Lão đại nói

Rồi lão đại đưa cho chúng tôi 2 tập hồ sơ

- Đây là nhiệm vụ của hai người. Không được để người khác biệt. Hai người có 2 ngày chuẩn bị và 3 ngày để hoàn thành. 5 ngày phải xong. Đã rõ chưa

- Rõ

- Hôm nay là ngày đặc biệt của hai người. Hãy nghỉ ngơi thoải mái nhất – Nói rồi lão đại đưa chúng tôi một cái túi. Bên trong 20 triệu – Hãy thoải mái nhé

- Cảm ơn ngài

- Sau 2 ngày hãy đến lấy dụng cụ cho hành động

- Rõ

- Được rồi. Hai người có thể ra ngoài

- Chúng tôi xin phép

Ra tới bên ngoài

- Anh đưa hai đứa về nhé – Cường xuất hiện

- Vâng anh. Mà hôm nay, anh không đi chơi với Quỳnh à? – Mình nói

- Cũng phải đợi tới tối chứ. Tối hai đứa đi đâu

- Tụi em đi đâu anh hỏi làm gì?

- Anh hỏi biết. Lỡ may gặp

- Không gặp được đâu

- Cầm lấy này - Cường ném ình cái hộp thiếc

- Cái gì thế anh

- Thuốc của chú. Cái này để đề phòng

- Vâng. Em cảm ơn

Chiếc xe dừng lại ở cổng trường

- Anh đi mua quà. Hai đưa vào đi

- Cảm ơn anh

Còn mình và Bé. Con đường vẫn vậy. Nhưng không hề cô đơn vì giờ bên mình là người con gái mà mình yêu thương. Tay trong tay, hạnh phúc đơn giản vậy thôi

- Tối mình đi ra biển nhé anh

- Ukm. Anh cũng có ý đó

- Nhớ đón Bé đấy

- Anh biết rồi mà. 7h nhé

- Sao sớm vậy

- Anh muốn ở cạnh Bé nhiều hơn

Bé xiết chặt tay mình. Mình biết Bé hiểu được tình cảm của mình. Mình, Bé và biển có điều gì đó liên hệ. Lần đi chơi đầu tiên, tác chiến đàu tiên, ngôi biệt thự hướng ra biển...

“ Rinh rinh...”

- Valentin hạnh phúc nhé anh! – Có tin nhắn đến máy mình

- Tin nhắn của ai thế? – Bé nhìn thấy

- Ơ ..................

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… 14/2. Ngôi nhà biệt thự hướng ra biển- Anh nè – Bé vòng tay qua tay mình- Sao vậy Bé? – Mình vuốt tóc Bé- Hôm nay ngày gì anh biết không? – Bé nói- Là 14/2- Ý Bé là gì nghĩa của nó ấy?- Là gì?- Hix. Anh không biết thật à – Bé nhìn mình- Hihi. Anh đùa đấy – mình nhớ chứ sao dám quên- Thế là ngày gì? – Bé nghiêm nghị hỏi- Valentin.- Hihi. Em tưởng anh quên chứ - Bé càng siết chặt mình- Anh quên sao được anh còn đếm từng ngày, từng giờ được bên nhau ấy – Mình nghiêng đầu về BéMình và Bé cùng nhìn ra biển- Cảm ơn anh – Bé bông nhiên nói- Sao lại cảm ơn anh? – Mình ngạc nhiên- Vì anh đã xuất hiện bên Bé- Vậy anh cũng phải cảm ơn Bé rồi- Hihi- Bé nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không? – Mình gợi lại chuyện xưa- Có. Hôm đó Bé chạy ra ngoài vội quá. Va phải anh – Bé nói lại- Khi đó Bé mà không phải là con gái là anh đạp luôn rồi đấy- Hix. Không ngờ anh vũ phu thế - Bé cau mày nhìn mình- Bé có tin vào số phận không? – Mình hỏi- Sao anh lại hỏi vậy? – Bé thấy kỳ lạ- Nếu hôm ấy không phải là Bé thì sao anh quen Bé được. Vì thế, anh tin là số phận đã đưa mình đến với nhau- Bé tin vào điều đó. Anh à. Bệnh của anh – Bé nói- Bé đừng lo. Anh vẫn sống đây. Anh không xa Bé đâu – Mình chấn an Bé. Mình biết bệnh của mình hiếm gặp. Nhưng mình đã được tổ chức khám và điều chế thuốc đặc biệt- Anh mà không còn Bé cũng sẽ đi cùng anh- Không được nghĩ bậy thế - Mình cắt ngang dòng suy nghĩ của Bé- Không đâu. Anh phải khỏi đấy- Bé ôm lấy mình khóc- Có thuốc của tố chức mà. Anh vẫn duy trì được đây. Bé yên tâm điGặt dòng nước mắt của Bé. Mình cúi xuống định hôn lên bờ môi đang khép hờ của Bé, Bé cũng nhắm mắt lại thì- H, N. I gọi hai người kìa – Cường nói- Tụi em nghe thấy rồi – Rồi quay sang thì thầm với Bé - Chẳng đúng lúc tý nào cả- Mình vào đi anhHix. Đến giờ mình vẫn chưa có một nụ hôn nào với Bé. Toàn bị cản trở. Đáng ghétVào trong căn phòng giờ đã quen thuộc- Thưa ngài, chúng tôi đã đến- Đến rồi đấy hả - I vẫn như thường lệ quay mặt không nhìn chúng mình. Đến giờ mình cũng không biết ông ấy là ai- Vâng - Mình đáp lại- Thành tích của hai người rất tốt. Chúng ta đã có thêm nhiều thông tin của LFF. Cậu đúng là tay máy tính cừ khôi đấy H à- Cảm ơn ngài - Mình đáp lại- N. Khả năng quan sát và phán đoán tình hình của cô rất tốt. Đội đặc biệt quả là rất đặt biệt- Cảm ơn ngài - Mình đáp lại- Hai người là những người xuất sắc của đội. Hiện tại tổ chức còn hai vị trí trống. Nếu tôi tự dưng bổ nhiệm cho hai người lên. Rất nhiều người sẽ không phục- Chúng tôi xin theo ý của ngài- Lão đại – I quay sang lão đại- Có tôi – Ông ta đáp trả. Vẫn thế. Lão đại mặc chiếc áo cổ cao che hết mũi và đeo kính đen. Mình cũng chẳng nhận ra lão là ai- Hai người sẽ hành động lập riêng biệt. Các thành viên khác trong đội đặc biệt cũng đã có nhiệm vụ riêng. Hãy chứng tỏ mình – Lão đại nóiRồi lão đại đưa cho chúng tôi 2 tập hồ sơ- Đây là nhiệm vụ của hai người. Không được để người khác biệt. Hai người có 2 ngày chuẩn bị và 3 ngày để hoàn thành. 5 ngày phải xong. Đã rõ chưa- Rõ- Hôm nay là ngày đặc biệt của hai người. Hãy nghỉ ngơi thoải mái nhất – Nói rồi lão đại đưa chúng tôi một cái túi. Bên trong 20 triệu – Hãy thoải mái nhé- Cảm ơn ngài- Sau 2 ngày hãy đến lấy dụng cụ cho hành động- Rõ- Được rồi. Hai người có thể ra ngoài- Chúng tôi xin phépRa tới bên ngoài- Anh đưa hai đứa về nhé – Cường xuất hiện- Vâng anh. Mà hôm nay, anh không đi chơi với Quỳnh à? – Mình nói- Cũng phải đợi tới tối chứ. Tối hai đứa đi đâu- Tụi em đi đâu anh hỏi làm gì?- Anh hỏi biết. Lỡ may gặp- Không gặp được đâu- Cầm lấy này - Cường ném ình cái hộp thiếc- Cái gì thế anh- Thuốc của chú. Cái này để đề phòng- Vâng. Em cảm ơnChiếc xe dừng lại ở cổng trường- Anh đi mua quà. Hai đưa vào đi- Cảm ơn anhCòn mình và Bé. Con đường vẫn vậy. Nhưng không hề cô đơn vì giờ bên mình là người con gái mà mình yêu thương. Tay trong tay, hạnh phúc đơn giản vậy thôi- Tối mình đi ra biển nhé anh- Ukm. Anh cũng có ý đó- Nhớ đón Bé đấy- Anh biết rồi mà. 7h nhé- Sao sớm vậy- Anh muốn ở cạnh Bé nhiều hơnBé xiết chặt tay mình. Mình biết Bé hiểu được tình cảm của mình. Mình, Bé và biển có điều gì đó liên hệ. Lần đi chơi đầu tiên, tác chiến đàu tiên, ngôi biệt thự hướng ra biển...“ Rinh rinh...”- Valentin hạnh phúc nhé anh! – Có tin nhắn đến máy mình- Tin nhắn của ai thế? – Bé nhìn thấy- Ơ ..................

Chương 29: Chương 27: Valentin