Học hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình…
Chương 35: Chương 32-2: Ngoại truyện 2: Điểm hẹn
Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… Xóm trọ. 8h sáng- Anh có phải là H không ạ? – Một người mặc quần áo nhân viên chuyển phát nhanh- Vâng - Mình trả lời- Có người chuyển cái này tới cho anh – Anh ta đưa ình một cái hộp- Cảm ơn anh – Mình nhận và vào trong phòng“Cái quái gì thế nhỉ?” – Mình nghĩ trong đầuMở chiếc hộp ra. Là một chiếc tai nghe điện thoại“Rinh rinh...”. Số điện thoại không lưu nhưng quen lắm. Là ai nhỉ?Mình nhấn nút nghe- Alo. Ai đấy – Mình bắt đầu- Cậu quên tôi nhanh thế sao – Một tiếng người đàn ông- Xin hỏi ai đấy? – Mình thấy ngờ ngợ- CRE – Ông ta nói- Là ông? – Mình đã nhận ra. Là lão đại- Cậu nhận ra rồi sao? – Ông ta cười mỉa mai trong điện thoại- Ông muốn gì? – MÌnh bắt đầu thấy khó chịu- Tôi muốn cậu tới một chỗ vào chiều mai- Tại sao tôi phải tới? – Mình không hiểu- Vì tôi có một món quà bất ngờ dành cho cậu?- Quà gì? – Mình càng không hiểu ông ta đang nói gì- Liên quan tới cậu và người đó?- Ông dám – Mình hiểu ông ta muốn nói gì- Tôi có gì mà không dám- Ông muốn gì ở tôi?- Cậu cứ từ từ. Ngày mai tới đó đi. 195 Đội cấn- Tôi..“Tút tút...”. Ông ta tắt máy khi mình chưa nói xongÔng ta muốn mình tới đó làm gì chứ. Mình chợt nhớ tới Bé. vẫn còn số hôm trước- Alo. Anh – Giọng của Bé- Biết lão đại đang giở trò gì không? – Mình lạnh lùng hỏi- Em rời khỏi rồi. Sao thế anh – Giọng Bé có vẻ lo lắng- Hẹn gặp- Lão muốn đưa anh trở lại sao?- Không biết- Anh nên đi xem chỗ lão hẹn anh như thế nào?- Chắc phải thế. Cảm ơn- Em có làm gì....Mình tắt máy đi. Không để cho Bé nói tiếp nữa. Phải tới chỗ lão muốn mình gặp xem như thế nàoNgõ 195 Đội Cấn. Đây là......
Xóm trọ. 8h sáng
- Anh có phải là H không ạ? – Một người mặc quần áo nhân viên chuyển phát nhanh
- Vâng - Mình trả lời
- Có người chuyển cái này tới cho anh – Anh ta đưa ình một cái hộp
- Cảm ơn anh – Mình nhận và vào trong phòng
“Cái quái gì thế nhỉ?” – Mình nghĩ trong đầu
Mở chiếc hộp ra. Là một chiếc tai nghe điện thoại
“Rinh rinh...”. Số điện thoại không lưu nhưng quen lắm. Là ai nhỉ?
Mình nhấn nút nghe
- Alo. Ai đấy – Mình bắt đầu
- Cậu quên tôi nhanh thế sao – Một tiếng người đàn ông
- Xin hỏi ai đấy? – Mình thấy ngờ ngợ
- CRE – Ông ta nói
- Là ông? – Mình đã nhận ra. Là lão đại
- Cậu nhận ra rồi sao? – Ông ta cười mỉa mai trong điện thoại
- Ông muốn gì? – MÌnh bắt đầu thấy khó chịu
- Tôi muốn cậu tới một chỗ vào chiều mai
- Tại sao tôi phải tới? – Mình không hiểu
- Vì tôi có một món quà bất ngờ dành cho cậu?
- Quà gì? – Mình càng không hiểu ông ta đang nói gì
- Liên quan tới cậu và người đó?
- Ông dám – Mình hiểu ông ta muốn nói gì
- Tôi có gì mà không dám
- Ông muốn gì ở tôi?
- Cậu cứ từ từ. Ngày mai tới đó đi. 195 Đội cấn
- Tôi..
“Tút tút...”. Ông ta tắt máy khi mình chưa nói xong
Ông ta muốn mình tới đó làm gì chứ. Mình chợt nhớ tới Bé. vẫn còn số hôm trước
- Alo. Anh – Giọng của Bé
- Biết lão đại đang giở trò gì không? – Mình lạnh lùng hỏi
- Em rời khỏi rồi. Sao thế anh – Giọng Bé có vẻ lo lắng
- Hẹn gặp
- Lão muốn đưa anh trở lại sao?
- Không biết
- Anh nên đi xem chỗ lão hẹn anh như thế nào?
- Chắc phải thế. Cảm ơn
- Em có làm gì....
Mình tắt máy đi. Không để cho Bé nói tiếp nữa. Phải tới chỗ lão muốn mình gặp xem như thế nào
Ngõ 195 Đội Cấn. Đây là......
Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… Xóm trọ. 8h sáng- Anh có phải là H không ạ? – Một người mặc quần áo nhân viên chuyển phát nhanh- Vâng - Mình trả lời- Có người chuyển cái này tới cho anh – Anh ta đưa ình một cái hộp- Cảm ơn anh – Mình nhận và vào trong phòng“Cái quái gì thế nhỉ?” – Mình nghĩ trong đầuMở chiếc hộp ra. Là một chiếc tai nghe điện thoại“Rinh rinh...”. Số điện thoại không lưu nhưng quen lắm. Là ai nhỉ?Mình nhấn nút nghe- Alo. Ai đấy – Mình bắt đầu- Cậu quên tôi nhanh thế sao – Một tiếng người đàn ông- Xin hỏi ai đấy? – Mình thấy ngờ ngợ- CRE – Ông ta nói- Là ông? – Mình đã nhận ra. Là lão đại- Cậu nhận ra rồi sao? – Ông ta cười mỉa mai trong điện thoại- Ông muốn gì? – MÌnh bắt đầu thấy khó chịu- Tôi muốn cậu tới một chỗ vào chiều mai- Tại sao tôi phải tới? – Mình không hiểu- Vì tôi có một món quà bất ngờ dành cho cậu?- Quà gì? – Mình càng không hiểu ông ta đang nói gì- Liên quan tới cậu và người đó?- Ông dám – Mình hiểu ông ta muốn nói gì- Tôi có gì mà không dám- Ông muốn gì ở tôi?- Cậu cứ từ từ. Ngày mai tới đó đi. 195 Đội cấn- Tôi..“Tút tút...”. Ông ta tắt máy khi mình chưa nói xongÔng ta muốn mình tới đó làm gì chứ. Mình chợt nhớ tới Bé. vẫn còn số hôm trước- Alo. Anh – Giọng của Bé- Biết lão đại đang giở trò gì không? – Mình lạnh lùng hỏi- Em rời khỏi rồi. Sao thế anh – Giọng Bé có vẻ lo lắng- Hẹn gặp- Lão muốn đưa anh trở lại sao?- Không biết- Anh nên đi xem chỗ lão hẹn anh như thế nào?- Chắc phải thế. Cảm ơn- Em có làm gì....Mình tắt máy đi. Không để cho Bé nói tiếp nữa. Phải tới chỗ lão muốn mình gặp xem như thế nàoNgõ 195 Đội Cấn. Đây là......