Tác giả:

Học hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình…

Chương 48: Chương 44: Vị trí

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… - Gia đình mày là thành viên của tổ chức từ khi nào thế?- Cái đó sau này mày sẽ biết – Hoàng nói- Được rồi- Cuối tuần là cuộc họp đấy- Tao biết rồi- Cuộc họp gì vậy anh? – Bé hỏi mình- Anh sẽ đưa cả Bé đi mà. Giờ về học tý mai còn thi nữa – Cầm lấy mũi bé lắc lắc. Mình thích thế- Á. Đau Bé. Mai anh cũng phòng thi với Bé mà- Cũng phòng nhưng ngồi cũng chỗ đâu. Không ôn thi sao?- Hix- Nhác này – Nói rồi mình dí vào đầu Bé- Thế cuối cùng là mấy đứa có về không – Tiếng Cường cắt ngang- Có chứ. Không về mai thi sao?- Lên xeTất cả lên xe. Trên đường về- Anh Cường này – Mình hỏi- Sao. Có chuyện gì cứ nói- Herry và Peter là ai vậy?- Hỏi làm gì?- Em muốn biết thôi- Được rồi. Chúng trước là thành viên cấp cao của tổ chức. Là những chiến binh ngang hàng với lão đại. Các thành viên trong hàng lục kỳ- Lục kỳ - Họ không phải là những người từng theo I. Các thành viên đầu tiên sao- Ukm. Qua nhiều biến cố. Chỉ còn mình lão đại- Chúng không phải người Việt Nam- Ukm. Chúng là người ngoại quốc- Sao chúng lại phải bội?- Không một ai biết được- Vậy ạ- Ukm. Chú nên biết thế đã. Sau này sẽ biết thêm- VângNghĩ ngợi trong đầu về gia đình Hoàng một lúc- Hoàng này – Mình ngoác sang Hoàng- Ơi – Nó nhìn mình nói- Gia mình mày cũng trong lục kỳ đúng không?- Ukm. Anh Phi là Nhị Gia trong lục kỳ- Nhị Gia – Thật không ngờ. Nhưng anh Phi không còn thì vị trí đó là của ai- Ukm. Cuối tuần này đến nhé- UkmCổng trường- Về phòng nào – Thái nói- Tụi mày về trước đi. Tao với Bé ra ngoài này đã – Mình nói rồi cầm tay Bé- Lại đi ăn mảnh – Đức lên tiếng- Tao ày thành mấy mảnh nhé – Mình giơ nắm đấm lên nói chuyện với nó- Thôi chúng mày. Về trước đã – Cường lên tiếng đỡ ình- Đi đâu hả anh? – Bé hỏi mình- Ăn đêm chứ sao – Mình trả lời- Hihi- Lại cười trừ- Đi nào.- Không sợ bị khóa cửa ký túc à- Không. Ăn trước đã- Haiz. Đi nàoQuán cháo- Bé tưởng anh không được cháo mà? – Bé nói khi thấy mình đưa đến đây- Ăn được chứ. Bé ăn được gì anh ăn được cái đó – tự vỗ ngực nói- Thật không? – Bé quay sang nhìn mình- Thật – Mình tỉnh bơ- Nhớ đấy. Không ăn được thì chịu nhé – Bé ngồi vào chỗ- Món gì Bé ăn được mà anh không ăn được- Cô ơi! Cho cháu 2 cháo cá- Ấy – Mình giật mình. Mình không ăn được đồ thủy, hải sản. Ăn vào biết liền- Ăn được – Bé hướng mắt nhìn mình- Không! Anh thua rồi – Mình cúi mặt xuống. Xấu hổ quá- Cô ơi! Đổi cho cháu một bát thành cháo gà nhé – Bé gọi lại- Một cháo cá, một cháo gà hả? – Chủ quán hỏi- Vâng- Đợi tý- Cho cháu 2 chai sting nữa – Mình gọi thêm- Lại sting à.- Ukm- Mai thi môn tư tưởng Hồ Chí Minh đấy- Anh biết rồi. Môn ấy có anh xay cám- Nhưng Bé có biết gì đâu?- Trắc nghiệm mà- Anh thì lo gì- Haiz. Anh nói nè- Gì ạ? - Bé hướng mắt lắng nghe- Mai ấy - Mình vào mắt bé nói- Sao? - Bé nhìn mình- Bé kiếm chỗ ngồi gần máy anh rồi anh nói cho- Thật hả?- Không tin hả?- Vâng- Thôi giờ ăn đã nha- Hihi. Mà anh cầm gì trên tay thế......

- Gia đình mày là thành viên của tổ chức từ khi nào thế?

- Cái đó sau này mày sẽ biết – Hoàng nói

- Được rồi

- Cuối tuần là cuộc họp đấy

- Tao biết rồi

- Cuộc họp gì vậy anh? – Bé hỏi mình

- Anh sẽ đưa cả Bé đi mà. Giờ về học tý mai còn thi nữa – Cầm lấy mũi bé lắc lắc. Mình thích thế

- Á. Đau Bé. Mai anh cũng phòng thi với Bé mà

- Cũng phòng nhưng ngồi cũng chỗ đâu. Không ôn thi sao?

- Hix

- Nhác này – Nói rồi mình dí vào đầu Bé

- Thế cuối cùng là mấy đứa có về không – Tiếng Cường cắt ngang

- Có chứ. Không về mai thi sao?

- Lên xe

Tất cả lên xe. Trên đường về

- Anh Cường này – Mình hỏi

- Sao. Có chuyện gì cứ nói

- Herry và Peter là ai vậy?

- Hỏi làm gì?

- Em muốn biết thôi

- Được rồi. Chúng trước là thành viên cấp cao của tổ chức. Là những chiến binh ngang hàng với lão đại. Các thành viên trong hàng lục kỳ

- Lục kỳ - Họ không phải là những người từng theo I. Các thành viên đầu tiên sao

- Ukm. Qua nhiều biến cố. Chỉ còn mình lão đại

- Chúng không phải người Việt Nam

- Ukm. Chúng là người ngoại quốc

- Sao chúng lại phải bội?

- Không một ai biết được

- Vậy ạ

- Ukm. Chú nên biết thế đã. Sau này sẽ biết thêm

- Vâng

Nghĩ ngợi trong đầu về gia đình Hoàng một lúc

- Hoàng này – Mình ngoác sang Hoàng

- Ơi – Nó nhìn mình nói

- Gia mình mày cũng trong lục kỳ đúng không?

- Ukm. Anh Phi là Nhị Gia trong lục kỳ

- Nhị Gia – Thật không ngờ. Nhưng anh Phi không còn thì vị trí đó là của ai

- Ukm. Cuối tuần này đến nhé

- Ukm

Cổng trường

- Về phòng nào – Thái nói

- Tụi mày về trước đi. Tao với Bé ra ngoài này đã – Mình nói rồi cầm tay Bé

- Lại đi ăn mảnh – Đức lên tiếng

- Tao ày thành mấy mảnh nhé – Mình giơ nắm đấm lên nói chuyện với nó

- Thôi chúng mày. Về trước đã – Cường lên tiếng đỡ ình

- Đi đâu hả anh? – Bé hỏi mình

- Ăn đêm chứ sao – Mình trả lời

- Hihi

- Lại cười trừ

- Đi nào.

- Không sợ bị khóa cửa ký túc à

- Không. Ăn trước đã

- Haiz. Đi nào

Quán cháo

- Bé tưởng anh không được cháo mà? – Bé nói khi thấy mình đưa đến đây

- Ăn được chứ. Bé ăn được gì anh ăn được cái đó – tự vỗ ngực nói

- Thật không? – Bé quay sang nhìn mình

- Thật – Mình tỉnh bơ

- Nhớ đấy. Không ăn được thì chịu nhé – Bé ngồi vào chỗ

- Món gì Bé ăn được mà anh không ăn được

- Cô ơi! Cho cháu 2 cháo cá

- Ấy – Mình giật mình. Mình không ăn được đồ thủy, hải sản. Ăn vào biết liền

- Ăn được – Bé hướng mắt nhìn mình

- Không! Anh thua rồi – Mình cúi mặt xuống. Xấu hổ quá

- Cô ơi! Đổi cho cháu một bát thành cháo gà nhé – Bé gọi lại

- Một cháo cá, một cháo gà hả? – Chủ quán hỏi

- Vâng

- Đợi tý

- Cho cháu 2 chai sting nữa – Mình gọi thêm

- Lại sting à.

- Ukm

- Mai thi môn tư tưởng Hồ Chí Minh đấy

- Anh biết rồi. Môn ấy có anh xay cám

- Nhưng Bé có biết gì đâu?

- Trắc nghiệm mà

- Anh thì lo gì

- Haiz. Anh nói nè

- Gì ạ? - Bé hướng mắt lắng nghe

- Mai ấy - Mình vào mắt bé nói

- Sao? - Bé nhìn mình

- Bé kiếm chỗ ngồi gần máy anh rồi anh nói cho

- Thật hả?

- Không tin hả?

- Vâng

- Thôi giờ ăn đã nha

- Hihi. Mà anh cầm gì trên tay thế......

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần NữaTác giả: ChipendiproTruyện Ngôn TìnhHọc hành mệt nhọc. Nghỉ dài ngày về quê hương của mình. Trong lòng đang vui mừng. Đi xe bus ra bến xe. Sẽ chẳng có gì là lạ, khi bất chợt mình nhận ra, có một người con gái cùng đi với mình từ khi lên xe bus đến khi lên cả xe khách nữa. Mà chỉ là nghĩ thôi, bị gì đâu, bịt kín cả mặt mũi thế ai mà biết, chắc là tại mình suy nghĩ lung tung thôi. Ngồi trên xe chờ xuất bến. Lâu thấy cố nội luôn. Mà sao con bé kia cũng lên xe. Chắc là về quê. Kệ đi, sao mình cứ soi mãi thế. Cô gái đó lại ngồi cạnh mình, nhìn mình với một ánh mắt gì đó. Cũng không biết rõ cảm nhận của mình là như thế nào. Nhưng ánh mắt đó như muốn mình nhận ra người đó là ai. Mình cũng ngại, lỡ hỏi mà không đúng chắc ngượng chết. Thôi ngồi im cho nó lành Xe chuyển bánh. Ngồi trên xe gần 50 phút. Chắc ai đi xe mà đợi lâu như thế cũng biết nóng lòng như thế nào. Lấy điện thoại, cắm tai nghe vào nghe nhạc. Đang nghe nữa chừng thì. Bịch... Cô gái đó gối đầu lên vai mình... Ặc... Cái khỉ gì thế... Nâng đầu cô ta lên, ý là mình… - Gia đình mày là thành viên của tổ chức từ khi nào thế?- Cái đó sau này mày sẽ biết – Hoàng nói- Được rồi- Cuối tuần là cuộc họp đấy- Tao biết rồi- Cuộc họp gì vậy anh? – Bé hỏi mình- Anh sẽ đưa cả Bé đi mà. Giờ về học tý mai còn thi nữa – Cầm lấy mũi bé lắc lắc. Mình thích thế- Á. Đau Bé. Mai anh cũng phòng thi với Bé mà- Cũng phòng nhưng ngồi cũng chỗ đâu. Không ôn thi sao?- Hix- Nhác này – Nói rồi mình dí vào đầu Bé- Thế cuối cùng là mấy đứa có về không – Tiếng Cường cắt ngang- Có chứ. Không về mai thi sao?- Lên xeTất cả lên xe. Trên đường về- Anh Cường này – Mình hỏi- Sao. Có chuyện gì cứ nói- Herry và Peter là ai vậy?- Hỏi làm gì?- Em muốn biết thôi- Được rồi. Chúng trước là thành viên cấp cao của tổ chức. Là những chiến binh ngang hàng với lão đại. Các thành viên trong hàng lục kỳ- Lục kỳ - Họ không phải là những người từng theo I. Các thành viên đầu tiên sao- Ukm. Qua nhiều biến cố. Chỉ còn mình lão đại- Chúng không phải người Việt Nam- Ukm. Chúng là người ngoại quốc- Sao chúng lại phải bội?- Không một ai biết được- Vậy ạ- Ukm. Chú nên biết thế đã. Sau này sẽ biết thêm- VângNghĩ ngợi trong đầu về gia đình Hoàng một lúc- Hoàng này – Mình ngoác sang Hoàng- Ơi – Nó nhìn mình nói- Gia mình mày cũng trong lục kỳ đúng không?- Ukm. Anh Phi là Nhị Gia trong lục kỳ- Nhị Gia – Thật không ngờ. Nhưng anh Phi không còn thì vị trí đó là của ai- Ukm. Cuối tuần này đến nhé- UkmCổng trường- Về phòng nào – Thái nói- Tụi mày về trước đi. Tao với Bé ra ngoài này đã – Mình nói rồi cầm tay Bé- Lại đi ăn mảnh – Đức lên tiếng- Tao ày thành mấy mảnh nhé – Mình giơ nắm đấm lên nói chuyện với nó- Thôi chúng mày. Về trước đã – Cường lên tiếng đỡ ình- Đi đâu hả anh? – Bé hỏi mình- Ăn đêm chứ sao – Mình trả lời- Hihi- Lại cười trừ- Đi nào.- Không sợ bị khóa cửa ký túc à- Không. Ăn trước đã- Haiz. Đi nàoQuán cháo- Bé tưởng anh không được cháo mà? – Bé nói khi thấy mình đưa đến đây- Ăn được chứ. Bé ăn được gì anh ăn được cái đó – tự vỗ ngực nói- Thật không? – Bé quay sang nhìn mình- Thật – Mình tỉnh bơ- Nhớ đấy. Không ăn được thì chịu nhé – Bé ngồi vào chỗ- Món gì Bé ăn được mà anh không ăn được- Cô ơi! Cho cháu 2 cháo cá- Ấy – Mình giật mình. Mình không ăn được đồ thủy, hải sản. Ăn vào biết liền- Ăn được – Bé hướng mắt nhìn mình- Không! Anh thua rồi – Mình cúi mặt xuống. Xấu hổ quá- Cô ơi! Đổi cho cháu một bát thành cháo gà nhé – Bé gọi lại- Một cháo cá, một cháo gà hả? – Chủ quán hỏi- Vâng- Đợi tý- Cho cháu 2 chai sting nữa – Mình gọi thêm- Lại sting à.- Ukm- Mai thi môn tư tưởng Hồ Chí Minh đấy- Anh biết rồi. Môn ấy có anh xay cám- Nhưng Bé có biết gì đâu?- Trắc nghiệm mà- Anh thì lo gì- Haiz. Anh nói nè- Gì ạ? - Bé hướng mắt lắng nghe- Mai ấy - Mình vào mắt bé nói- Sao? - Bé nhìn mình- Bé kiếm chỗ ngồi gần máy anh rồi anh nói cho- Thật hả?- Không tin hả?- Vâng- Thôi giờ ăn đã nha- Hihi. Mà anh cầm gì trên tay thế......

Chương 48: Chương 44: Vị trí