Tác giả:

01. Ngày sáu tháng sáu, tiết Mang chủng. Hứa Xuyên Hòa mở cửa căn nhà gỗ, đặt chậu hoa Linh Lan xuống bên chân. Anh ngồi thụp xuống, đấm lưng rồi ho khan hai tiếng —— Hôm nay tình trạng sức khỏe của anh vẫn không khá khẩm hơn. Anh còn sống bao nhiêu ngày nữa? Hoặc là… bao nhiêu giờ? Thú thật thì không sao cả. Hứa Xuyên Hòa chạm tay vào râu quai nón. Hai má hóp lại, anh đã gầy rộc đi trông thấy. Đầu năm nay, anh khám sức khỏe định kỳ theo chỉ đạo của công ty và phát hiện bản thân mắc bệnh viêm ruột[1]. Sau đó anh đến thành phố tiến hành thăm khám tỉ mỉ, cuối cùng được chẩn đoán là ung thư đại tràng[2] giai đoạn 4 đã di căn. Hứa Xuyên Hòa mới ba mươi lăm tuổi, còn chưa đi hết nửa chặng đời. Anh trở về nhà trong cơn hoảng loạn với bản báo cáo xét nghiệm trong tay. Anh khóc lóc, gào thét, hút nhẵn hai bao thuốc và uống sạch bốn lốc bia. Sau rốt, cơ thể “tặng quà” cho anh bằng màn nôn mửa và tiêu chảy đầy hai thùng nước. [1] Viêm ruột (IBD): Hội chứng ruột kích thích, hay viêm ruột (IBD)…

Chương 10

Chốn Tình NhânTác giả: Lâm Dữ SanTruyện Đam Mỹ01. Ngày sáu tháng sáu, tiết Mang chủng. Hứa Xuyên Hòa mở cửa căn nhà gỗ, đặt chậu hoa Linh Lan xuống bên chân. Anh ngồi thụp xuống, đấm lưng rồi ho khan hai tiếng —— Hôm nay tình trạng sức khỏe của anh vẫn không khá khẩm hơn. Anh còn sống bao nhiêu ngày nữa? Hoặc là… bao nhiêu giờ? Thú thật thì không sao cả. Hứa Xuyên Hòa chạm tay vào râu quai nón. Hai má hóp lại, anh đã gầy rộc đi trông thấy. Đầu năm nay, anh khám sức khỏe định kỳ theo chỉ đạo của công ty và phát hiện bản thân mắc bệnh viêm ruột[1]. Sau đó anh đến thành phố tiến hành thăm khám tỉ mỉ, cuối cùng được chẩn đoán là ung thư đại tràng[2] giai đoạn 4 đã di căn. Hứa Xuyên Hòa mới ba mươi lăm tuổi, còn chưa đi hết nửa chặng đời. Anh trở về nhà trong cơn hoảng loạn với bản báo cáo xét nghiệm trong tay. Anh khóc lóc, gào thét, hút nhẵn hai bao thuốc và uống sạch bốn lốc bia. Sau rốt, cơ thể “tặng quà” cho anh bằng màn nôn mửa và tiêu chảy đầy hai thùng nước. [1] Viêm ruột (IBD): Hội chứng ruột kích thích, hay viêm ruột (IBD)… 10.Khuôn mặt Tiểu Linh đỏ au, nhưng đôi môi hãy còn khao khát. Cậu cố gắng kiễng chân lên, hòa hợp với nhịp điệu của Hứa Xuyên Hòa.Họ hôn nhau lâu đến nỗi màn đêm bao trùm tứ phía. Hứa Xuyên Hòa ngửa người ra sau, chấm dứt nụ hôn chạng vạng. Tiểu Linh thấp hơn Hứa Xuyên Hòa nửa đầu, thành thử cậu không với tới bờ môi hắn. Tiểu Linh tức mình, giẫm lên giày Hứa Xuyên Hòa.Lần này thì tới rồi. “Chóc.” Một tiếng kêu thật vang dội.“A Xuyên.” Tiểu Linh ôm cổ Hứa Xuyên Hòa. Cậu liếm môi, khẽ nhíu mày. “Chưa đủ đâu.”“Em để anh thở chút.” Vì đã đầu hàng, bỏ vũ khí và hôn môi; nên Hứa Xuyên Hòa cuối cùng có thể thả lỏng thần kinh trước mặt Tiểu Linh. Hắn chẳng còn câu nệ tiểu tiết, hành vi và lời nói đều trở nên thẳng thắn lẫn hào phóng hơn. Hắn ôm eo Tiểu Linh, nhấc cậu về bụi Linh Lan. “Oxi của anh bị em cướp hết rồi.”“Vậy cho anh nghỉ giữa hiệp đó.” Tiểu Linh chờ Hứa Xuyên Hòa đặt mình trên mặt đất rồi đút miếng táo vào miệng hắn. “Ăn thử đi, ngọt lắm.”Hứa Xuyên Hòa nhấm nháp chốc lát, không đưa ra ý kiến. Thấy người nọ mãi im ỉm, Tiểu Linh bèn vội hỏi: “Ngọt không? Em hái siêu khó, cây táo khó leo lắm.”Hứa Xuyên Hòa lắc đầu, nói: “Không ngọt bằng Tiểu Linh.”Hắn không giỏi nói những lời đường mật, song hắn biết Tiểu Linh nhất định thích nghe. Chỉ có điều Hứa Xuyên Hòa không ngờ rằng thiếu niên thế mà chẳng ngượng chút nào.Tiểu Linh buột miệng: “A Xuyên, vậy anh ăn em đi.”Hứa Xuyên Hòa nhìn sững vào cậu: “…”“Sao vậy?” Tiểu Linh cười cong mắt, dụi đầu vào ngực Hứa Xuyên Hòa. “Anh muốn ăn ở đâu, em… Ưm.”Hứa Xuyên Hòa như thể vừa trúng một đòn trí mạng, lật đật đưa tay chặn miệng Tiểu Linh. Tên nhóc này cái gì cũng dám nói, khiến trái tim hắn nóng như lửa đốt mà chẳng hề hay biết.Hứa Xuyên Hòa nghiêm khắc dạy dỗ: “Mai mốt không được nói kiểu vậy, nghe chưa?”Tiểu Linh ngây thơ nhìn hắn, hỏi lại: “Kiểu nào cơ?”Hứa Xuyên Hòa tức nghẹn họng, nhưng hắn không thể thuyết phục bản thân lặp lại những gì Tiểu Linh vừa nói. Nó lộ liễu quá, hắn không thể chịu nổi nên đã chuyển sang chủ đề khác một cách cứng nhắc: “Anh vẽ tiếp hai bức Linh Lan.”Hắn cầm cuốn nháp lên, xé bỏ ba mươi lăm trang ở phía trước. Ngay khi hắn chuẩn bị vò nó thành cục tròn thì Tiểu Linh bỗng cao giọng: “Khoan, đừng vứt! Tặng cho em đi.”Hứa Xuyên Hòa nói: “Mấy bức này xấu lắm. Đợi anh vẽ đẹp hơn, anh tặng em bức khác.”Tiểu Linh giật lấy mấy trang giấy trong tay hắn: “Em phải giữ lại tất cả mọi thứ liên quan đến A Xuyên.”Hứa Xuyên Hòa nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi chồm hổm trên mặt đất đang cẩn thận trải phẳng những nếp gấp của tờ giấy. Hắn không tài nào miêu tả cảm giác của mình ngay lúc này. Chưa từng có ai xem trọng hắn, chưa từng có ai quan tâm đến cảm xúc của hắn. Hắn luôn sống như một tế bào trong suốt, tựa một hạt bụi chẳng mấy quan trọng trong không khí.Tiểu Linh ngồi bên cạnh sửa sang từng trang giấy. Hứa Xuyên Hòa thu lại dòng suy nghĩ, đoạn bắt đầu vẽ. Một bức tranh hoa Linh Lan khác được hoàn thành, lần này mất nhiều thời gian hơn nhưng rõ ràng đây là một sự tiến bộ vượt bậc.Hứa Xuyên Hòa đưa sách tranh cho Tiểu Linh: “Em thấy sao?”“Đẹp quá!” Tiểu Linh ngạc nhiên. “A Xuyên, anh vẽ càng ngày càng đẹp!”“Thật không.” Hứa Xuyên Hòa nửa tin nửa ngờ. “Anh phát hiện mình ở trong lòng em cái gì cũng siêu cả. Em khách quan hơn, được không?”“Ờm…” Tiểu Linh giả vờ suy nghĩ. Sau khi cân nhắc vài giây, cậu lẩm bẩm. “Nếu có bất kỳ chi tiết nào cần phải chú ý…”Hứa Xuyên Hòa lộ ra vẻ chờ mong. Tiểu Linh giơ bức tranh Linh Lan thứ ba mươi sáu lên, chỉ vào khoảng trống trên giấy vẽ. Cậu nói, giọng nghiêm túc: “A Xuyên, anh quên ký tên. Lần sau đừng vậy nữa.”Hứa Xuyên Hòa: “…”Hứa Xuyên Hòa thở dài một hơi, cúi đầu xuống định luyện thêm một lần nữa. Bỗng, Tiểu Linh cướp đi cây bút chì trong tay hắn.Hứa Xuyên Hòa vẫn giữ nguyên tư thế cầm bút, ngờ ngợ hỏi: “Em làm gì vậy?”Tiểu Linh tủi thân ngồi bên phải hắn, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu: “Anh muốn thở bao lâu nữa?”Hứa Xuyên Hòa thiếu điều nín thở: “…”“Chút nữa vẽ tiếp.” Tiểu Linh tựa đầu vào vai Hứa Xuyên Hòa, thân thể áp sát vào cánh tay hắn. Đoạn cậu móc ngón chân vào dây giày của người nọ. “Lát nữa thở thì vẽ tiếp, được không A Xuyên?”Hứa Xuyên Hòa: “…” Em muốn lấy mạng anh thật rồi.

10.

Khuôn mặt Tiểu Linh đỏ au, nhưng đôi môi hãy còn khao khát. Cậu cố gắng kiễng chân lên, hòa hợp với nhịp điệu của Hứa Xuyên Hòa.

Họ hôn nhau lâu đến nỗi màn đêm bao trùm tứ phía. Hứa Xuyên Hòa ngửa người ra sau, chấm dứt nụ hôn chạng vạng. Tiểu Linh thấp hơn Hứa Xuyên Hòa nửa đầu, thành thử cậu không với tới bờ môi hắn. Tiểu Linh tức mình, giẫm lên giày Hứa Xuyên Hòa.

Lần này thì tới rồi. “Chóc.” Một tiếng kêu thật vang dội.

“A Xuyên.” Tiểu Linh ôm cổ Hứa Xuyên Hòa. Cậu liếm môi, khẽ nhíu mày. “Chưa đủ đâu.”

“Em để anh thở chút.” Vì đã đầu hàng, bỏ vũ khí và hôn môi; nên Hứa Xuyên Hòa cuối cùng có thể thả lỏng thần kinh trước mặt Tiểu Linh. Hắn chẳng còn câu nệ tiểu tiết, hành vi và lời nói đều trở nên thẳng thắn lẫn hào phóng hơn. Hắn ôm eo Tiểu Linh, nhấc cậu về bụi Linh Lan. “Oxi của anh bị em cướp hết rồi.”

“Vậy cho anh nghỉ giữa hiệp đó.” Tiểu Linh chờ Hứa Xuyên Hòa đặt mình trên mặt đất rồi đút miếng táo vào miệng hắn. “Ăn thử đi, ngọt lắm.”

Hứa Xuyên Hòa nhấm nháp chốc lát, không đưa ra ý kiến. Thấy người nọ mãi im ỉm, Tiểu Linh bèn vội hỏi: “Ngọt không? Em hái siêu khó, cây táo khó leo lắm.”

Hứa Xuyên Hòa lắc đầu, nói: “Không ngọt bằng Tiểu Linh.”

Hắn không giỏi nói những lời đường mật, song hắn biết Tiểu Linh nhất định thích nghe. Chỉ có điều Hứa Xuyên Hòa không ngờ rằng thiếu niên thế mà chẳng ngượng chút nào.

Tiểu Linh buột miệng: “A Xuyên, vậy anh ăn em đi.”

Hứa Xuyên Hòa nhìn sững vào cậu: “…”

“Sao vậy?” Tiểu Linh cười cong mắt, dụi đầu vào ngực Hứa Xuyên Hòa. “Anh muốn ăn ở đâu, em… Ưm.”

Hứa Xuyên Hòa như thể vừa trúng một đòn trí mạng, lật đật đưa tay chặn miệng Tiểu Linh. Tên nhóc này cái gì cũng dám nói, khiến trái tim hắn nóng như lửa đốt mà chẳng hề hay biết.

Hứa Xuyên Hòa nghiêm khắc dạy dỗ: “Mai mốt không được nói kiểu vậy, nghe chưa?”

Tiểu Linh ngây thơ nhìn hắn, hỏi lại: “Kiểu nào cơ?”

Hứa Xuyên Hòa tức nghẹn họng, nhưng hắn không thể thuyết phục bản thân lặp lại những gì Tiểu Linh vừa nói. Nó lộ liễu quá, hắn không thể chịu nổi nên đã chuyển sang chủ đề khác một cách cứng nhắc: “Anh vẽ tiếp hai bức Linh Lan.”

Hắn cầm cuốn nháp lên, xé bỏ ba mươi lăm trang ở phía trước. Ngay khi hắn chuẩn bị vò nó thành cục tròn thì Tiểu Linh bỗng cao giọng: “Khoan, đừng vứt! Tặng cho em đi.”

Hứa Xuyên Hòa nói: “Mấy bức này xấu lắm. Đợi anh vẽ đẹp hơn, anh tặng em bức khác.”

Tiểu Linh giật lấy mấy trang giấy trong tay hắn: “Em phải giữ lại tất cả mọi thứ liên quan đến A Xuyên.”

Hứa Xuyên Hòa nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi chồm hổm trên mặt đất đang cẩn thận trải phẳng những nếp gấp của tờ giấy. Hắn không tài nào miêu tả cảm giác của mình ngay lúc này. Chưa từng có ai xem trọng hắn, chưa từng có ai quan tâm đến cảm xúc của hắn. Hắn luôn sống như một tế bào trong suốt, tựa một hạt bụi chẳng mấy quan trọng trong không khí.

Tiểu Linh ngồi bên cạnh sửa sang từng trang giấy. Hứa Xuyên Hòa thu lại dòng suy nghĩ, đoạn bắt đầu vẽ. Một bức tranh hoa Linh Lan khác được hoàn thành, lần này mất nhiều thời gian hơn nhưng rõ ràng đây là một sự tiến bộ vượt bậc.

Hứa Xuyên Hòa đưa sách tranh cho Tiểu Linh: “Em thấy sao?”

“Đẹp quá!” Tiểu Linh ngạc nhiên. “A Xuyên, anh vẽ càng ngày càng đẹp!”

“Thật không.” Hứa Xuyên Hòa nửa tin nửa ngờ. “Anh phát hiện mình ở trong lòng em cái gì cũng siêu cả. Em khách quan hơn, được không?”

“Ờm…” Tiểu Linh giả vờ suy nghĩ. Sau khi cân nhắc vài giây, cậu lẩm bẩm. “Nếu có bất kỳ chi tiết nào cần phải chú ý…”

Hứa Xuyên Hòa lộ ra vẻ chờ mong. Tiểu Linh giơ bức tranh Linh Lan thứ ba mươi sáu lên, chỉ vào khoảng trống trên giấy vẽ. Cậu nói, giọng nghiêm túc: “A Xuyên, anh quên ký tên. Lần sau đừng vậy nữa.”

Hứa Xuyên Hòa: “…”

Hứa Xuyên Hòa thở dài một hơi, cúi đầu xuống định luyện thêm một lần nữa. Bỗng, Tiểu Linh cướp đi cây bút chì trong tay hắn.

Hứa Xuyên Hòa vẫn giữ nguyên tư thế cầm bút, ngờ ngợ hỏi: “Em làm gì vậy?”

Tiểu Linh tủi thân ngồi bên phải hắn, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu: “Anh muốn thở bao lâu nữa?”

Hứa Xuyên Hòa thiếu điều nín thở: “…”

“Chút nữa vẽ tiếp.” Tiểu Linh tựa đầu vào vai Hứa Xuyên Hòa, thân thể áp sát vào cánh tay hắn. Đoạn cậu móc ngón chân vào dây giày của người nọ. “Lát nữa thở thì vẽ tiếp, được không A Xuyên?”

Hứa Xuyên Hòa: “…” Em muốn lấy mạng anh thật rồi.

Chốn Tình NhânTác giả: Lâm Dữ SanTruyện Đam Mỹ01. Ngày sáu tháng sáu, tiết Mang chủng. Hứa Xuyên Hòa mở cửa căn nhà gỗ, đặt chậu hoa Linh Lan xuống bên chân. Anh ngồi thụp xuống, đấm lưng rồi ho khan hai tiếng —— Hôm nay tình trạng sức khỏe của anh vẫn không khá khẩm hơn. Anh còn sống bao nhiêu ngày nữa? Hoặc là… bao nhiêu giờ? Thú thật thì không sao cả. Hứa Xuyên Hòa chạm tay vào râu quai nón. Hai má hóp lại, anh đã gầy rộc đi trông thấy. Đầu năm nay, anh khám sức khỏe định kỳ theo chỉ đạo của công ty và phát hiện bản thân mắc bệnh viêm ruột[1]. Sau đó anh đến thành phố tiến hành thăm khám tỉ mỉ, cuối cùng được chẩn đoán là ung thư đại tràng[2] giai đoạn 4 đã di căn. Hứa Xuyên Hòa mới ba mươi lăm tuổi, còn chưa đi hết nửa chặng đời. Anh trở về nhà trong cơn hoảng loạn với bản báo cáo xét nghiệm trong tay. Anh khóc lóc, gào thét, hút nhẵn hai bao thuốc và uống sạch bốn lốc bia. Sau rốt, cơ thể “tặng quà” cho anh bằng màn nôn mửa và tiêu chảy đầy hai thùng nước. [1] Viêm ruột (IBD): Hội chứng ruột kích thích, hay viêm ruột (IBD)… 10.Khuôn mặt Tiểu Linh đỏ au, nhưng đôi môi hãy còn khao khát. Cậu cố gắng kiễng chân lên, hòa hợp với nhịp điệu của Hứa Xuyên Hòa.Họ hôn nhau lâu đến nỗi màn đêm bao trùm tứ phía. Hứa Xuyên Hòa ngửa người ra sau, chấm dứt nụ hôn chạng vạng. Tiểu Linh thấp hơn Hứa Xuyên Hòa nửa đầu, thành thử cậu không với tới bờ môi hắn. Tiểu Linh tức mình, giẫm lên giày Hứa Xuyên Hòa.Lần này thì tới rồi. “Chóc.” Một tiếng kêu thật vang dội.“A Xuyên.” Tiểu Linh ôm cổ Hứa Xuyên Hòa. Cậu liếm môi, khẽ nhíu mày. “Chưa đủ đâu.”“Em để anh thở chút.” Vì đã đầu hàng, bỏ vũ khí và hôn môi; nên Hứa Xuyên Hòa cuối cùng có thể thả lỏng thần kinh trước mặt Tiểu Linh. Hắn chẳng còn câu nệ tiểu tiết, hành vi và lời nói đều trở nên thẳng thắn lẫn hào phóng hơn. Hắn ôm eo Tiểu Linh, nhấc cậu về bụi Linh Lan. “Oxi của anh bị em cướp hết rồi.”“Vậy cho anh nghỉ giữa hiệp đó.” Tiểu Linh chờ Hứa Xuyên Hòa đặt mình trên mặt đất rồi đút miếng táo vào miệng hắn. “Ăn thử đi, ngọt lắm.”Hứa Xuyên Hòa nhấm nháp chốc lát, không đưa ra ý kiến. Thấy người nọ mãi im ỉm, Tiểu Linh bèn vội hỏi: “Ngọt không? Em hái siêu khó, cây táo khó leo lắm.”Hứa Xuyên Hòa lắc đầu, nói: “Không ngọt bằng Tiểu Linh.”Hắn không giỏi nói những lời đường mật, song hắn biết Tiểu Linh nhất định thích nghe. Chỉ có điều Hứa Xuyên Hòa không ngờ rằng thiếu niên thế mà chẳng ngượng chút nào.Tiểu Linh buột miệng: “A Xuyên, vậy anh ăn em đi.”Hứa Xuyên Hòa nhìn sững vào cậu: “…”“Sao vậy?” Tiểu Linh cười cong mắt, dụi đầu vào ngực Hứa Xuyên Hòa. “Anh muốn ăn ở đâu, em… Ưm.”Hứa Xuyên Hòa như thể vừa trúng một đòn trí mạng, lật đật đưa tay chặn miệng Tiểu Linh. Tên nhóc này cái gì cũng dám nói, khiến trái tim hắn nóng như lửa đốt mà chẳng hề hay biết.Hứa Xuyên Hòa nghiêm khắc dạy dỗ: “Mai mốt không được nói kiểu vậy, nghe chưa?”Tiểu Linh ngây thơ nhìn hắn, hỏi lại: “Kiểu nào cơ?”Hứa Xuyên Hòa tức nghẹn họng, nhưng hắn không thể thuyết phục bản thân lặp lại những gì Tiểu Linh vừa nói. Nó lộ liễu quá, hắn không thể chịu nổi nên đã chuyển sang chủ đề khác một cách cứng nhắc: “Anh vẽ tiếp hai bức Linh Lan.”Hắn cầm cuốn nháp lên, xé bỏ ba mươi lăm trang ở phía trước. Ngay khi hắn chuẩn bị vò nó thành cục tròn thì Tiểu Linh bỗng cao giọng: “Khoan, đừng vứt! Tặng cho em đi.”Hứa Xuyên Hòa nói: “Mấy bức này xấu lắm. Đợi anh vẽ đẹp hơn, anh tặng em bức khác.”Tiểu Linh giật lấy mấy trang giấy trong tay hắn: “Em phải giữ lại tất cả mọi thứ liên quan đến A Xuyên.”Hứa Xuyên Hòa nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi chồm hổm trên mặt đất đang cẩn thận trải phẳng những nếp gấp của tờ giấy. Hắn không tài nào miêu tả cảm giác của mình ngay lúc này. Chưa từng có ai xem trọng hắn, chưa từng có ai quan tâm đến cảm xúc của hắn. Hắn luôn sống như một tế bào trong suốt, tựa một hạt bụi chẳng mấy quan trọng trong không khí.Tiểu Linh ngồi bên cạnh sửa sang từng trang giấy. Hứa Xuyên Hòa thu lại dòng suy nghĩ, đoạn bắt đầu vẽ. Một bức tranh hoa Linh Lan khác được hoàn thành, lần này mất nhiều thời gian hơn nhưng rõ ràng đây là một sự tiến bộ vượt bậc.Hứa Xuyên Hòa đưa sách tranh cho Tiểu Linh: “Em thấy sao?”“Đẹp quá!” Tiểu Linh ngạc nhiên. “A Xuyên, anh vẽ càng ngày càng đẹp!”“Thật không.” Hứa Xuyên Hòa nửa tin nửa ngờ. “Anh phát hiện mình ở trong lòng em cái gì cũng siêu cả. Em khách quan hơn, được không?”“Ờm…” Tiểu Linh giả vờ suy nghĩ. Sau khi cân nhắc vài giây, cậu lẩm bẩm. “Nếu có bất kỳ chi tiết nào cần phải chú ý…”Hứa Xuyên Hòa lộ ra vẻ chờ mong. Tiểu Linh giơ bức tranh Linh Lan thứ ba mươi sáu lên, chỉ vào khoảng trống trên giấy vẽ. Cậu nói, giọng nghiêm túc: “A Xuyên, anh quên ký tên. Lần sau đừng vậy nữa.”Hứa Xuyên Hòa: “…”Hứa Xuyên Hòa thở dài một hơi, cúi đầu xuống định luyện thêm một lần nữa. Bỗng, Tiểu Linh cướp đi cây bút chì trong tay hắn.Hứa Xuyên Hòa vẫn giữ nguyên tư thế cầm bút, ngờ ngợ hỏi: “Em làm gì vậy?”Tiểu Linh tủi thân ngồi bên phải hắn, giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu: “Anh muốn thở bao lâu nữa?”Hứa Xuyên Hòa thiếu điều nín thở: “…”“Chút nữa vẽ tiếp.” Tiểu Linh tựa đầu vào vai Hứa Xuyên Hòa, thân thể áp sát vào cánh tay hắn. Đoạn cậu móc ngón chân vào dây giày của người nọ. “Lát nữa thở thì vẽ tiếp, được không A Xuyên?”Hứa Xuyên Hòa: “…” Em muốn lấy mạng anh thật rồi.

Chương 10