"Rầm...Sẹt...ĐÙNG" - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA......-tiếng hét thất thanh, mang đầy âm hưởng đau đớn, sợ hãi vang lên trong ngày mưa. Cái kí ức đau thương kia lại trở về. Thứ vẫn luôn ám ảnh nó suốt 11 năm nay. "Tách...tách..."...tiếng nước mắt nó rơi chạm vào chiếc vòng tay bằng đá tạo nên âm thanh đầy đau đớn. Khóc...nó lại khóc cho quá khứ đau thương của mình. Suốt 11 năm qua...đây là lần thứ n nó khóc 1 mình trong đêm. Ngồi bó gối trên giường, ánh mắt nó dại đi mặc cho nước mắt vẫn cứ tuôn như suối. Cái ác mộng đau đớn đó cứ quấn lấy nó từng ngày. Như nhắc nhở cho mối thù của ba mẹ nó. Khẽ lấy tay gạt đi nước mắt,nó thở dài 1 cái rồi quay sang nhìn đồng hồ. Mới 4h30 thôi sao?... Trời vẫn đang mưa to nên người trong nhà không nghe được tiếng hét của nó nếu không thì chắc to chuyện. Nó nhớ lại lần khóc trước. Nó cũng hét và người trong nhà cùng ba nuôi nó tức tốc chạy lên phòng.Ông đau đớn nhìn đứa con của mình thu người trong góc giường khóc. Ông nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, dỗ dành…
Chương 22
Sự Trả Thù Của Băng Version SusicryTác giả: SusicryTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Rầm...Sẹt...ĐÙNG" - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA......-tiếng hét thất thanh, mang đầy âm hưởng đau đớn, sợ hãi vang lên trong ngày mưa. Cái kí ức đau thương kia lại trở về. Thứ vẫn luôn ám ảnh nó suốt 11 năm nay. "Tách...tách..."...tiếng nước mắt nó rơi chạm vào chiếc vòng tay bằng đá tạo nên âm thanh đầy đau đớn. Khóc...nó lại khóc cho quá khứ đau thương của mình. Suốt 11 năm qua...đây là lần thứ n nó khóc 1 mình trong đêm. Ngồi bó gối trên giường, ánh mắt nó dại đi mặc cho nước mắt vẫn cứ tuôn như suối. Cái ác mộng đau đớn đó cứ quấn lấy nó từng ngày. Như nhắc nhở cho mối thù của ba mẹ nó. Khẽ lấy tay gạt đi nước mắt,nó thở dài 1 cái rồi quay sang nhìn đồng hồ. Mới 4h30 thôi sao?... Trời vẫn đang mưa to nên người trong nhà không nghe được tiếng hét của nó nếu không thì chắc to chuyện. Nó nhớ lại lần khóc trước. Nó cũng hét và người trong nhà cùng ba nuôi nó tức tốc chạy lên phòng.Ông đau đớn nhìn đứa con của mình thu người trong góc giường khóc. Ông nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, dỗ dành… - Kun...anh có số liên lạc đám người hôm trước không? - nó tung cửa vào làm Kun với Nie giật mình.Kun vẫn đang ngơ ngác không hiểu gì...nó nhăn mày...Kun như vỡ òa, anh vỗ trán 1 cái rồi vơ vội cái đt trên bàn bấm bấm gửi tin cho ai đó. Đúng 1p sau anh hét lên.- Có rồi. - rồi bấm gọi luôn."- Alo.- Tập trung đầy đủ ở bãi đất lần trước...30p nữa ai không có mặt thì tự động out!- Được!"Cuộc nói chuyện chỉ vỏn vẹn 3 câu...nó hài lòng quay ngược ra phóng xe tới bãi đất. Kun thở dài vơ lấy cái áo khoác trên ghế rồi dắt tay Nie theo. Không lẽ vứt cô ở nhà 1 mình sao. Rain thì được Kai mời đi chơi từ lúc ăn xong rồi. Hắn thì.....haizz!*Brườm brườm*...tiếng xe nẹt bô rầm rầm báo hiệu thũ lĩnh đến. Nó chạy chiếc siêu moto MV Agusta F4 2015 đen bóng đi trước...phía sau là Kun và Nie trên Suzuki Hayabusa, cùng lúc đó Kai chở Rain trên chiếc Suzuki GSX-S1000 tới khi nhận được tin nhắn của Kun. Oa..toàn siêu xe! Cả đám người hôm trước đồng thanh hô hào nẹt bô ầm ầm.Tất cả là 150 người hôm trước...những người bị thương vẫn phải điều trị...dính phải đòn của bọn nó thì đâu dễ bình phục như vậy. Hôm nay có thêm khoảng 100 người...chắc là do những người kia rủ rê.- Hình như thừa rồi! - tiếng nó cất lên khi Kun ra hiệu im lặng. Cả không gian im phăng phắc. Nó hình như không hài lòng về việc có thêm người. Nhưng không thể từ chối được...dù gì nó cũng đã gϊếŧ chết đại ca của họ...haiz.- Vậy...? - người vừa nói chuyện với Kun qua đt khi nãy.- Không sao...ai không phục tôi có thể bước ra. - nó hỏi. Không 1 ai nhúc nhích...có vẻ tiếng tăm nó đã được những người "đi trước" trong trận lần trước đưa lên rất cao.- Tất cả chúng tôi sẽ thề mãi trung thành với cô! - cả đám người như hẹn mà hô to rõ ràng. Nó nhếch mép hài lòng.- Có tất cả bao nhiêu người?- Tổng cộng cả những người bị thương là 400 người.Nó rút đt ra bấm 1 dãy số."400 vé máy bay sang Việt Nam vào tuần sau...giờ nào cũng được. Chung chuyến...máy bay phải đặt riêng cho tôi!"...rồi cúp máy cái rụp. Bên dưới bắt đầu xôn xao...rốt cuộc nó là ai mà hào phóng tới vậy? Mà khoan...sang VN á.- Sao lại sang Việt Nam? - bên dưới nhao nhao lên.- Các người sẽ được huấn luyện ở đó...sau 3 tháng tôi sẽ sang kiểm tra. Các người biết Phương Thế Hải chứ? Các người sẽ được huấn luyện ở chỗ ông ấy! - hơn ai hết...Kun hiểu nó muốn gì. Trả thù...cần nhiều người mới có thể thắng! Nó làm vậy cũng chỉ vì hận thù đã ngấm sau vào máu nó rồi.Bên dưới lại xì xào...ai mà không biết ông trùm Mafia đấy chứ. Xem ra họ chọn đi theo nó quả là không sai lầm. (T/g: lầm rồi anh ơi. )
- Kun...anh có số liên lạc đám người hôm trước không? - nó tung cửa vào làm Kun với Nie giật mình.
Kun vẫn đang ngơ ngác không hiểu gì...nó nhăn mày...Kun như vỡ òa, anh vỗ trán 1 cái rồi vơ vội cái đt trên bàn bấm bấm gửi tin cho ai đó. Đúng 1p sau anh hét lên.
- Có rồi. - rồi bấm gọi luôn.
"- Alo.
- Tập trung đầy đủ ở bãi đất lần trước...30p nữa ai không có mặt thì tự động out!
- Được!"
Cuộc nói chuyện chỉ vỏn vẹn 3 câu...nó hài lòng quay ngược ra phóng xe tới bãi đất. Kun thở dài vơ lấy cái áo khoác trên ghế rồi dắt tay Nie theo. Không lẽ vứt cô ở nhà 1 mình sao. Rain thì được Kai mời đi chơi từ lúc ăn xong rồi. Hắn thì.....haizz!
*Brườm brườm*...tiếng xe nẹt bô rầm rầm báo hiệu thũ lĩnh đến. Nó chạy chiếc siêu moto MV Agusta F4 2015 đen bóng đi trước...phía sau là Kun và Nie trên Suzuki Hayabusa, cùng lúc đó Kai chở Rain trên chiếc Suzuki GSX-S1000 tới khi nhận được tin nhắn của Kun. Oa..toàn siêu xe! Cả đám người hôm trước đồng thanh hô hào nẹt bô ầm ầm.
Tất cả là 150 người hôm trước...những người bị thương vẫn phải điều trị...dính phải đòn của bọn nó thì đâu dễ bình phục như vậy. Hôm nay có thêm khoảng 100 người...chắc là do những người kia rủ rê.
- Hình như thừa rồi! - tiếng nó cất lên khi Kun ra hiệu im lặng. Cả không gian im phăng phắc. Nó hình như không hài lòng về việc có thêm người. Nhưng không thể từ chối được...dù gì nó cũng đã gϊếŧ chết đại ca của họ...haiz.
- Vậy...? - người vừa nói chuyện với Kun qua đt khi nãy.
- Không sao...ai không phục tôi có thể bước ra. - nó hỏi. Không 1 ai nhúc nhích...có vẻ tiếng tăm nó đã được những người "đi trước" trong trận lần trước đưa lên rất cao.
- Tất cả chúng tôi sẽ thề mãi trung thành với cô! - cả đám người như hẹn mà hô to rõ ràng. Nó nhếch mép hài lòng.
- Có tất cả bao nhiêu người?
- Tổng cộng cả những người bị thương là 400 người.
Nó rút đt ra bấm 1 dãy số.
"400 vé máy bay sang Việt Nam vào tuần sau...giờ nào cũng được. Chung chuyến...máy bay phải đặt riêng cho tôi!"...rồi cúp máy cái rụp. Bên dưới bắt đầu xôn xao...rốt cuộc nó là ai mà hào phóng tới vậy? Mà khoan...sang VN á.
- Sao lại sang Việt Nam? - bên dưới nhao nhao lên.
- Các người sẽ được huấn luyện ở đó...sau 3 tháng tôi sẽ sang kiểm tra. Các người biết Phương Thế Hải chứ? Các người sẽ được huấn luyện ở chỗ ông ấy! - hơn ai hết...Kun hiểu nó muốn gì. Trả thù...cần nhiều người mới có thể thắng! Nó làm vậy cũng chỉ vì hận thù đã ngấm sau vào máu nó rồi.
Bên dưới lại xì xào...ai mà không biết ông trùm Mafia đấy chứ. Xem ra họ chọn đi theo nó quả là không sai lầm. (T/g: lầm rồi anh ơi. )
Sự Trả Thù Của Băng Version SusicryTác giả: SusicryTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Rầm...Sẹt...ĐÙNG" - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA......-tiếng hét thất thanh, mang đầy âm hưởng đau đớn, sợ hãi vang lên trong ngày mưa. Cái kí ức đau thương kia lại trở về. Thứ vẫn luôn ám ảnh nó suốt 11 năm nay. "Tách...tách..."...tiếng nước mắt nó rơi chạm vào chiếc vòng tay bằng đá tạo nên âm thanh đầy đau đớn. Khóc...nó lại khóc cho quá khứ đau thương của mình. Suốt 11 năm qua...đây là lần thứ n nó khóc 1 mình trong đêm. Ngồi bó gối trên giường, ánh mắt nó dại đi mặc cho nước mắt vẫn cứ tuôn như suối. Cái ác mộng đau đớn đó cứ quấn lấy nó từng ngày. Như nhắc nhở cho mối thù của ba mẹ nó. Khẽ lấy tay gạt đi nước mắt,nó thở dài 1 cái rồi quay sang nhìn đồng hồ. Mới 4h30 thôi sao?... Trời vẫn đang mưa to nên người trong nhà không nghe được tiếng hét của nó nếu không thì chắc to chuyện. Nó nhớ lại lần khóc trước. Nó cũng hét và người trong nhà cùng ba nuôi nó tức tốc chạy lên phòng.Ông đau đớn nhìn đứa con của mình thu người trong góc giường khóc. Ông nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, dỗ dành… - Kun...anh có số liên lạc đám người hôm trước không? - nó tung cửa vào làm Kun với Nie giật mình.Kun vẫn đang ngơ ngác không hiểu gì...nó nhăn mày...Kun như vỡ òa, anh vỗ trán 1 cái rồi vơ vội cái đt trên bàn bấm bấm gửi tin cho ai đó. Đúng 1p sau anh hét lên.- Có rồi. - rồi bấm gọi luôn."- Alo.- Tập trung đầy đủ ở bãi đất lần trước...30p nữa ai không có mặt thì tự động out!- Được!"Cuộc nói chuyện chỉ vỏn vẹn 3 câu...nó hài lòng quay ngược ra phóng xe tới bãi đất. Kun thở dài vơ lấy cái áo khoác trên ghế rồi dắt tay Nie theo. Không lẽ vứt cô ở nhà 1 mình sao. Rain thì được Kai mời đi chơi từ lúc ăn xong rồi. Hắn thì.....haizz!*Brườm brườm*...tiếng xe nẹt bô rầm rầm báo hiệu thũ lĩnh đến. Nó chạy chiếc siêu moto MV Agusta F4 2015 đen bóng đi trước...phía sau là Kun và Nie trên Suzuki Hayabusa, cùng lúc đó Kai chở Rain trên chiếc Suzuki GSX-S1000 tới khi nhận được tin nhắn của Kun. Oa..toàn siêu xe! Cả đám người hôm trước đồng thanh hô hào nẹt bô ầm ầm.Tất cả là 150 người hôm trước...những người bị thương vẫn phải điều trị...dính phải đòn của bọn nó thì đâu dễ bình phục như vậy. Hôm nay có thêm khoảng 100 người...chắc là do những người kia rủ rê.- Hình như thừa rồi! - tiếng nó cất lên khi Kun ra hiệu im lặng. Cả không gian im phăng phắc. Nó hình như không hài lòng về việc có thêm người. Nhưng không thể từ chối được...dù gì nó cũng đã gϊếŧ chết đại ca của họ...haiz.- Vậy...? - người vừa nói chuyện với Kun qua đt khi nãy.- Không sao...ai không phục tôi có thể bước ra. - nó hỏi. Không 1 ai nhúc nhích...có vẻ tiếng tăm nó đã được những người "đi trước" trong trận lần trước đưa lên rất cao.- Tất cả chúng tôi sẽ thề mãi trung thành với cô! - cả đám người như hẹn mà hô to rõ ràng. Nó nhếch mép hài lòng.- Có tất cả bao nhiêu người?- Tổng cộng cả những người bị thương là 400 người.Nó rút đt ra bấm 1 dãy số."400 vé máy bay sang Việt Nam vào tuần sau...giờ nào cũng được. Chung chuyến...máy bay phải đặt riêng cho tôi!"...rồi cúp máy cái rụp. Bên dưới bắt đầu xôn xao...rốt cuộc nó là ai mà hào phóng tới vậy? Mà khoan...sang VN á.- Sao lại sang Việt Nam? - bên dưới nhao nhao lên.- Các người sẽ được huấn luyện ở đó...sau 3 tháng tôi sẽ sang kiểm tra. Các người biết Phương Thế Hải chứ? Các người sẽ được huấn luyện ở chỗ ông ấy! - hơn ai hết...Kun hiểu nó muốn gì. Trả thù...cần nhiều người mới có thể thắng! Nó làm vậy cũng chỉ vì hận thù đã ngấm sau vào máu nó rồi.Bên dưới lại xì xào...ai mà không biết ông trùm Mafia đấy chứ. Xem ra họ chọn đi theo nó quả là không sai lầm. (T/g: lầm rồi anh ơi. )