Tác giả:

Tử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục …

Chương 9: Chương 9

Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Trang chủ  Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ09 | Xấp thư tình bên cửa sổSau một đêm tàn phá, ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa cũng điêu tàn.Cái gọi là sinh linh, vạn vật đều chẳng chịu nổi sự đày đọa của ông trời —— Em cũng thế.Khoảnh khắc biết mình mắc bệnh, em cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.Bầu trời như đổ xuống khiến em không sao thở nổi, khiến em phải ngã gục xuống tận địa ngục mới cam tâm.Đây chính là cảm nhận của em khi đó, một cảm giác tồi tệ.Nhìn sổ khám bệnh, em bật cười.Nó là một sự giải thoát, giải thoát cho em khỏi đớn đau và ốm yếu —— Em đang nói cái gì vậy nhỉ? Đến bản thân em cũng chẳng thể tin được những lời này.Thật ra em chỉ không khóc được thôi, vì em biết khóc cũng chẳng được gì.Anh nói xem em chưa từng làm việc xấu xa gì, vậy tại sao người chết lại là em nhỉ?Câu này em đã hỏi chính mình, hỏi anh, hỏi Văn Kiêu và cả bố em.Sau cùng mọi người đều thấy phiền, kể cả bản thân em.Dù mọi người không nói nhưng em nhận ra được mọi người rất mệt mỏi.Em biết cả đấy, nhưng…Em vẫn không muốn chết.Em cũng muốn cầu thần, bái phật, share cá chép may mắn, nhưng đâu được ích gì.Nó chỉ khiến em chết “có ý nghĩa” hơn thôi.Ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa… cũng điêu tàn rồi..

Trang chủ  Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ09 | Xấp thư tình bên cửa sổ

Sau một đêm tàn phá, ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa cũng điêu tàn.

Cái gọi là sinh linh, vạn vật đều chẳng chịu nổi sự đày đọa của ông trời —— Em cũng thế.

Khoảnh khắc biết mình mắc bệnh, em cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.

Bầu trời như đổ xuống khiến em không sao thở nổi, khiến em phải ngã gục xuống tận địa ngục mới cam tâm.

Đây chính là cảm nhận của em khi đó, một cảm giác tồi tệ.

Nhìn sổ khám bệnh, em bật cười.

Nó là một sự giải thoát, giải thoát cho em khỏi đớn đau và ốm yếu —— Em đang nói cái gì vậy nhỉ? Đến bản thân em cũng chẳng thể tin được những lời này.

Thật ra em chỉ không khóc được thôi, vì em biết khóc cũng chẳng được gì.

Anh nói xem em chưa từng làm việc xấu xa gì, vậy tại sao người chết lại là em nhỉ?

Câu này em đã hỏi chính mình, hỏi anh, hỏi Văn Kiêu và cả bố em.

Sau cùng mọi người đều thấy phiền, kể cả bản thân em.

Dù mọi người không nói nhưng em nhận ra được mọi người rất mệt mỏi.

Em biết cả đấy, nhưng…

Em vẫn không muốn chết.

Em cũng muốn cầu thần, bái phật, share cá chép may mắn, nhưng đâu được ích gì.

Nó chỉ khiến em chết “có ý nghĩa” hơn thôi.

Ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa… cũng điêu tàn rồi.

.

Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Trang chủ  Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ09 | Xấp thư tình bên cửa sổSau một đêm tàn phá, ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa cũng điêu tàn.Cái gọi là sinh linh, vạn vật đều chẳng chịu nổi sự đày đọa của ông trời —— Em cũng thế.Khoảnh khắc biết mình mắc bệnh, em cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.Bầu trời như đổ xuống khiến em không sao thở nổi, khiến em phải ngã gục xuống tận địa ngục mới cam tâm.Đây chính là cảm nhận của em khi đó, một cảm giác tồi tệ.Nhìn sổ khám bệnh, em bật cười.Nó là một sự giải thoát, giải thoát cho em khỏi đớn đau và ốm yếu —— Em đang nói cái gì vậy nhỉ? Đến bản thân em cũng chẳng thể tin được những lời này.Thật ra em chỉ không khóc được thôi, vì em biết khóc cũng chẳng được gì.Anh nói xem em chưa từng làm việc xấu xa gì, vậy tại sao người chết lại là em nhỉ?Câu này em đã hỏi chính mình, hỏi anh, hỏi Văn Kiêu và cả bố em.Sau cùng mọi người đều thấy phiền, kể cả bản thân em.Dù mọi người không nói nhưng em nhận ra được mọi người rất mệt mỏi.Em biết cả đấy, nhưng…Em vẫn không muốn chết.Em cũng muốn cầu thần, bái phật, share cá chép may mắn, nhưng đâu được ích gì.Nó chỉ khiến em chết “có ý nghĩa” hơn thôi.Ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa… cũng điêu tàn rồi..

Chương 9: Chương 9