Tử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục …
Chương 14: Chương 14
Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Tử Tu, dạo này giá rét, hoa hồng anh mang tới đều thấm đẫm sương.Sau một đêm lạnh lẽo, khi ánh mặt trời ngày hôm sau vừa nhú và xua tan lớp sương phía trên, bông hồng ấy đã héo.Nhìn bông hoa ấy, em thấy rất xấu.Anh đừng có giận, đó là cái nhìn của em.Lá rụng về cội rất đẹp.Nhưng bông hoa vốn lớn lên trong nhà kính, nay lại đột ngột chết đi sau một đêm giá lạnh thì sao có thể đẹp được chứ?Hoa nhà kính nên ở trong thế giới ấm áp, xinh đẹp của nó… dù cho thế giới của nó chỉ có một nhà kính nhỏ nhoi.Mà một trong những việc con người am hiểu nhất lại là tìm kiếm nét đẹp từ những thứ chẳng nhập nhằng.Ví dụ như cún cưng không buộc dây hay đám nhỏ được nuông chiều quá đà.Cũng có thể là… hoa anh mang tới.Nghĩa địa và hoa là hai thứ chẳng hài hoà.Nơi đây vốn màu trắng đen đang rất đẹp, bỗng chen chút sắc đỏ sắc xanh thật khiến người ta khó đánh giá.Cũng không phải em ghét hoa… thật ra em khá thích đấy.Có điều… hoa quá nổi bật..
Tử Tu, dạo này giá rét, hoa hồng anh mang tới đều thấm đẫm sương.
Sau một đêm lạnh lẽo, khi ánh mặt trời ngày hôm sau vừa nhú và xua tan lớp sương phía trên, bông hồng ấy đã héo.
Nhìn bông hoa ấy, em thấy rất xấu.
Anh đừng có giận, đó là cái nhìn của em.
Lá rụng về cội rất đẹp.
Nhưng bông hoa vốn lớn lên trong nhà kính, nay lại đột ngột chết đi sau một đêm giá lạnh thì sao có thể đẹp được chứ?
Hoa nhà kính nên ở trong thế giới ấm áp, xinh đẹp của nó… dù cho thế giới của nó chỉ có một nhà kính nhỏ nhoi.
Mà một trong những việc con người am hiểu nhất lại là tìm kiếm nét đẹp từ những thứ chẳng nhập nhằng.
Ví dụ như cún cưng không buộc dây hay đám nhỏ được nuông chiều quá đà.
Cũng có thể là… hoa anh mang tới.
Nghĩa địa và hoa là hai thứ chẳng hài hoà.
Nơi đây vốn màu trắng đen đang rất đẹp, bỗng chen chút sắc đỏ sắc xanh thật khiến người ta khó đánh giá.
Cũng không phải em ghét hoa… thật ra em khá thích đấy.
Có điều… hoa quá nổi bật.
.
Xấp Thư Tình Bên Cửa SổTác giả: Lục Tiểu DuyTruyện Ngôn TìnhTử Tu, xa cách lâu nay, em nhớ anh nhiều. Lời mở đầu này tuy hơi lạ nhưng lại là thành quả sau hơn một giờ suy nghĩ của em đấy. Em biết sẽ có những câu khác hay hơn nhưng chúng sâu sắc quá, không giống phong cách của em. Em hay nghĩ, nếu hôm ấy mình chẳng đến buổi liên hoan thì tốt biết bao. Vậy thì ít nhất chúng ta sẽ không gặp gỡ. Nhưng rồi em lại tiếc. Vì anh đẹp, còn tính em lại ưa mấy người bảnh trai. Nhớ hôm Mãn Mãn lỡ miệng kể chuyện em từng khen anh, em đã chối rằng mình chưa từng bảo vậy. Anh lại hỏi “lẽ nào em không thấy anh đẹp” khiến em bị sặc coca. Sao có thể, sao em có thể thấy anh không đẹp được chứ? Anh đẹp muốn chết luôn đó! Nhưng em không dám nói vậy trước mặt bao người. Giờ nhớ lại, em thấy may vì mình chưa nói. Nếu không giữa chúng mình, người theo đuổi sẽ là em chứ chẳng phải anh, mà em không muốn để người ngoài biết em thích anh đến nhường nào đâu. Tử Tu, anh biết không? Em thích anh mặc áo phông trắng nhất đấy. Em hay bảo thích anh mặc sơ mi, áo khoác, âu phục … Tử Tu, dạo này giá rét, hoa hồng anh mang tới đều thấm đẫm sương.Sau một đêm lạnh lẽo, khi ánh mặt trời ngày hôm sau vừa nhú và xua tan lớp sương phía trên, bông hồng ấy đã héo.Nhìn bông hoa ấy, em thấy rất xấu.Anh đừng có giận, đó là cái nhìn của em.Lá rụng về cội rất đẹp.Nhưng bông hoa vốn lớn lên trong nhà kính, nay lại đột ngột chết đi sau một đêm giá lạnh thì sao có thể đẹp được chứ?Hoa nhà kính nên ở trong thế giới ấm áp, xinh đẹp của nó… dù cho thế giới của nó chỉ có một nhà kính nhỏ nhoi.Mà một trong những việc con người am hiểu nhất lại là tìm kiếm nét đẹp từ những thứ chẳng nhập nhằng.Ví dụ như cún cưng không buộc dây hay đám nhỏ được nuông chiều quá đà.Cũng có thể là… hoa anh mang tới.Nghĩa địa và hoa là hai thứ chẳng hài hoà.Nơi đây vốn màu trắng đen đang rất đẹp, bỗng chen chút sắc đỏ sắc xanh thật khiến người ta khó đánh giá.Cũng không phải em ghét hoa… thật ra em khá thích đấy.Có điều… hoa quá nổi bật..