Tác giả: Trương Đại Cát Nhân vật chính: Vương gia x Quản gia Tag: Cổ trang, điềm văn, 1v1, HE Đây là hệ liệt của bộ "Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi" nhé mọi người. Kỳ này Vương gia và Trâu Tiểu An làm cameo cho em trai và em dâu Vương gia. Cái nết ông em chỉ hơn chứ không kém ông anh nên lót dép ngồi đây chờ coi ổng bị vợ trị  (︶▽︶) ꘎♡━━━━━━━━━━━━━━━♡꘎ Dạo này đất phong của Kính Vương vô cùng náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên rộn ràng tưng bừng như vậy kể từ lần trước Vương phi bị treo lên cổng thành, vì tiểu thế tử phủ Kính Vương đầy tuổi nên vương phủ đãi tiệc linh đình ba ngày liền, ngay cả cổng thành cũng giăng đèn kết hoa để dân chúng cả thành cùng hòa vào bầu không khí vui tươi. Vì dịp trọng đại này nên gần đây quan lại và giới quyền quý nối đuôi nhau kéo tới không dứt, chỉ nhìn dãy xe ngựa lộng lẫy thôi cũng đủ làm dân chúng hoa mắt. Nhưng cũng không tránh khỏi chút sự cố. Giữa dòng người tấp nập có đứa bé không hiểu sao bị lạc mất người nhà nên đứng bơ vơ giữa…

Chương 33

Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá ĐạoTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTác giả: Trương Đại Cát Nhân vật chính: Vương gia x Quản gia Tag: Cổ trang, điềm văn, 1v1, HE Đây là hệ liệt của bộ "Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi" nhé mọi người. Kỳ này Vương gia và Trâu Tiểu An làm cameo cho em trai và em dâu Vương gia. Cái nết ông em chỉ hơn chứ không kém ông anh nên lót dép ngồi đây chờ coi ổng bị vợ trị  (︶▽︶) ꘎♡━━━━━━━━━━━━━━━♡꘎ Dạo này đất phong của Kính Vương vô cùng náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên rộn ràng tưng bừng như vậy kể từ lần trước Vương phi bị treo lên cổng thành, vì tiểu thế tử phủ Kính Vương đầy tuổi nên vương phủ đãi tiệc linh đình ba ngày liền, ngay cả cổng thành cũng giăng đèn kết hoa để dân chúng cả thành cùng hòa vào bầu không khí vui tươi. Vì dịp trọng đại này nên gần đây quan lại và giới quyền quý nối đuôi nhau kéo tới không dứt, chỉ nhìn dãy xe ngựa lộng lẫy thôi cũng đủ làm dân chúng hoa mắt. Nhưng cũng không tránh khỏi chút sự cố. Giữa dòng người tấp nập có đứa bé không hiểu sao bị lạc mất người nhà nên đứng bơ vơ giữa… Sau khi Triệu Bất Tuyên ra về, trong đầu Đường Ngọc toàn cảnh tượng lúc mới gặp Triệu Phiên Phiên.Triệu Phiên Phiên thướt tha như liễu rũ, mặt như hoa đào, ai thấy cũng phải công nhận là đệ nhất mỹ nhân.Chỉ là tính tình quá yếu đuối nên luôn bị vài ba câu của Vương gia dọa tái mặt như sắp ngất.Mười lần gặp nhau thì hết tám lần về sớm vì Triệu Phiên Phiên thấy không khỏe, một lần bị công vụ cắt ngang và một lần là Vương gia muốn đi đại tiện.Tuy duyên phận giữa hai người bị chiến sự làm gián đoạn nhưng giờ có cơ hội này thì kiểu gì cũng gương vỡ lại lành thôi.Đường Ngọc mải nghĩ ngợi lung tung nên không nghe thấy Vương gia nói gì."Khi nào rảnh chúng ta đến gặp nữ nhân kia đi."Vĩnh Vương nói xong phát hiện Đường Ngọc nửa ngày không phản ứng gì nên quát ầm lên: "Khoai môn? Đang nói với ngươi đấy, đứng ngẩn ra đó làm gì."Đường Ngọc giật bắn mình, lúc này mới hoàn hồn ngượng ngùng nói: "Ta...... Tiểu nhân lơ đễnh ạ.""Tên họ Triệu kia đẹp vậy sao?" Vĩnh Vương bất mãn vung tay nhíu mày hỏi y, "Người đã đi xa mà còn lưu luyến mất hồn mất vía.""Gia đừng chọc ta." Tất nhiên Đường Ngọc không thể quang minh chính đại bộc lộ tâm tư của mình nên chỉ có thể nói lảng đi, "Để tiểu nhân đi xem lịch trình của ngài......"Vĩnh Vương đang định nói thêm thì chợt thấy một tiểu mỹ nhân thanh tú chạy ùa vào phòng."Vương gia! Ca ca!""Tiểu Oánh?" Đường Ngọc vội ra đón đệ đệ, "Trong nhà chạy tới chạy lui làm gì......Đệ chạy chậm một chút, coi chừng ngã bây giờ."Thôi Quỳnh Oánh bị ca ca lôi kéo thở hổn hển, nhất thời không còn giữ phép tắc gì.Vương gia cũng chẳng thèm để ý Thôi Quỳnh Oánh có quy củ hay không, thấy y chạy thở hồng hộc còn thân mật xoa đầu y rồi cười hỏi."Sao gấp gáp như cháy nhà vậy hả?"Thôi Quỳnh Oánh vừa được ca ca vỗ lưng vừa bị Vương gia vò đầu, ngoan ngoãn kẹp giữa hai người."Bẩm Vương gia, lần này phu tử bảo chúng ta viết một bài văn về đề tài gia đình......" Thôi Quỳnh Oánh mới mười tuổi thẹn thùng nói, "Đệ có mấy chỗ không hiểu lắm nên muốn thỉnh giáo Vương gia và ca ca."Rất giống một nhà ba người.Thật tuyệt.

Sau khi Triệu Bất Tuyên ra về, trong đầu Đường Ngọc toàn cảnh tượng lúc mới gặp Triệu Phiên Phiên.

Triệu Phiên Phiên thướt tha như liễu rũ, mặt như hoa đào, ai thấy cũng phải công nhận là đệ nhất mỹ nhân.

Chỉ là tính tình quá yếu đuối nên luôn bị vài ba câu của Vương gia dọa tái mặt như sắp ngất.

Mười lần gặp nhau thì hết tám lần về sớm vì Triệu Phiên Phiên thấy không khỏe, một lần bị công vụ cắt ngang và một lần là Vương gia muốn đi đại tiện.

Tuy duyên phận giữa hai người bị chiến sự làm gián đoạn nhưng giờ có cơ hội này thì kiểu gì cũng gương vỡ lại lành thôi.

Đường Ngọc mải nghĩ ngợi lung tung nên không nghe thấy Vương gia nói gì.

"Khi nào rảnh chúng ta đến gặp nữ nhân kia đi."

Vĩnh Vương nói xong phát hiện Đường Ngọc nửa ngày không phản ứng gì nên quát ầm lên: "Khoai môn? Đang nói với ngươi đấy, đứng ngẩn ra đó làm gì."

Đường Ngọc giật bắn mình, lúc này mới hoàn hồn ngượng ngùng nói: "Ta...... Tiểu nhân lơ đễnh ạ."

"Tên họ Triệu kia đẹp vậy sao?" Vĩnh Vương bất mãn vung tay nhíu mày hỏi y, "Người đã đi xa mà còn lưu luyến mất hồn mất vía."

"Gia đừng chọc ta." Tất nhiên Đường Ngọc không thể quang minh chính đại bộc lộ tâm tư của mình nên chỉ có thể nói lảng đi, "Để tiểu nhân đi xem lịch trình của ngài......"

Vĩnh Vương đang định nói thêm thì chợt thấy một tiểu mỹ nhân thanh tú chạy ùa vào phòng.

"Vương gia! Ca ca!"

"Tiểu Oánh?" Đường Ngọc vội ra đón đệ đệ, "Trong nhà chạy tới chạy lui làm gì......Đệ chạy chậm một chút, coi chừng ngã bây giờ."

Thôi Quỳnh Oánh bị ca ca lôi kéo thở hổn hển, nhất thời không còn giữ phép tắc gì.

Vương gia cũng chẳng thèm để ý Thôi Quỳnh Oánh có quy củ hay không, thấy y chạy thở hồng hộc còn thân mật xoa đầu y rồi cười hỏi.

"Sao gấp gáp như cháy nhà vậy hả?"

Thôi Quỳnh Oánh vừa được ca ca vỗ lưng vừa bị Vương gia vò đầu, ngoan ngoãn kẹp giữa hai người.

"Bẩm Vương gia, lần này phu tử bảo chúng ta viết một bài văn về đề tài gia đình......" Thôi Quỳnh Oánh mới mười tuổi thẹn thùng nói, "Đệ có mấy chỗ không hiểu lắm nên muốn thỉnh giáo Vương gia và ca ca."

Rất giống một nhà ba người.

Thật tuyệt.

Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá ĐạoTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTác giả: Trương Đại Cát Nhân vật chính: Vương gia x Quản gia Tag: Cổ trang, điềm văn, 1v1, HE Đây là hệ liệt của bộ "Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi" nhé mọi người. Kỳ này Vương gia và Trâu Tiểu An làm cameo cho em trai và em dâu Vương gia. Cái nết ông em chỉ hơn chứ không kém ông anh nên lót dép ngồi đây chờ coi ổng bị vợ trị  (︶▽︶) ꘎♡━━━━━━━━━━━━━━━♡꘎ Dạo này đất phong của Kính Vương vô cùng náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên rộn ràng tưng bừng như vậy kể từ lần trước Vương phi bị treo lên cổng thành, vì tiểu thế tử phủ Kính Vương đầy tuổi nên vương phủ đãi tiệc linh đình ba ngày liền, ngay cả cổng thành cũng giăng đèn kết hoa để dân chúng cả thành cùng hòa vào bầu không khí vui tươi. Vì dịp trọng đại này nên gần đây quan lại và giới quyền quý nối đuôi nhau kéo tới không dứt, chỉ nhìn dãy xe ngựa lộng lẫy thôi cũng đủ làm dân chúng hoa mắt. Nhưng cũng không tránh khỏi chút sự cố. Giữa dòng người tấp nập có đứa bé không hiểu sao bị lạc mất người nhà nên đứng bơ vơ giữa… Sau khi Triệu Bất Tuyên ra về, trong đầu Đường Ngọc toàn cảnh tượng lúc mới gặp Triệu Phiên Phiên.Triệu Phiên Phiên thướt tha như liễu rũ, mặt như hoa đào, ai thấy cũng phải công nhận là đệ nhất mỹ nhân.Chỉ là tính tình quá yếu đuối nên luôn bị vài ba câu của Vương gia dọa tái mặt như sắp ngất.Mười lần gặp nhau thì hết tám lần về sớm vì Triệu Phiên Phiên thấy không khỏe, một lần bị công vụ cắt ngang và một lần là Vương gia muốn đi đại tiện.Tuy duyên phận giữa hai người bị chiến sự làm gián đoạn nhưng giờ có cơ hội này thì kiểu gì cũng gương vỡ lại lành thôi.Đường Ngọc mải nghĩ ngợi lung tung nên không nghe thấy Vương gia nói gì."Khi nào rảnh chúng ta đến gặp nữ nhân kia đi."Vĩnh Vương nói xong phát hiện Đường Ngọc nửa ngày không phản ứng gì nên quát ầm lên: "Khoai môn? Đang nói với ngươi đấy, đứng ngẩn ra đó làm gì."Đường Ngọc giật bắn mình, lúc này mới hoàn hồn ngượng ngùng nói: "Ta...... Tiểu nhân lơ đễnh ạ.""Tên họ Triệu kia đẹp vậy sao?" Vĩnh Vương bất mãn vung tay nhíu mày hỏi y, "Người đã đi xa mà còn lưu luyến mất hồn mất vía.""Gia đừng chọc ta." Tất nhiên Đường Ngọc không thể quang minh chính đại bộc lộ tâm tư của mình nên chỉ có thể nói lảng đi, "Để tiểu nhân đi xem lịch trình của ngài......"Vĩnh Vương đang định nói thêm thì chợt thấy một tiểu mỹ nhân thanh tú chạy ùa vào phòng."Vương gia! Ca ca!""Tiểu Oánh?" Đường Ngọc vội ra đón đệ đệ, "Trong nhà chạy tới chạy lui làm gì......Đệ chạy chậm một chút, coi chừng ngã bây giờ."Thôi Quỳnh Oánh bị ca ca lôi kéo thở hổn hển, nhất thời không còn giữ phép tắc gì.Vương gia cũng chẳng thèm để ý Thôi Quỳnh Oánh có quy củ hay không, thấy y chạy thở hồng hộc còn thân mật xoa đầu y rồi cười hỏi."Sao gấp gáp như cháy nhà vậy hả?"Thôi Quỳnh Oánh vừa được ca ca vỗ lưng vừa bị Vương gia vò đầu, ngoan ngoãn kẹp giữa hai người."Bẩm Vương gia, lần này phu tử bảo chúng ta viết một bài văn về đề tài gia đình......" Thôi Quỳnh Oánh mới mười tuổi thẹn thùng nói, "Đệ có mấy chỗ không hiểu lắm nên muốn thỉnh giáo Vương gia và ca ca."Rất giống một nhà ba người.Thật tuyệt.

Chương 33