Hoắc Thời Anh đứng trước cổng thành, cách cha nàng hơn hai trượng, trên người mặc áo ngắn dệt bằng đay xám xịt, chân đi đôi giày bằng vải bố thủng một lỗ to đùng. Hoắc tướng quân đang cưỡi trên một con ngựa cao lớn, trên người mặc bộ áo giáp uy phong tuyệt đẹp, nheo nheo mắt nhìn nàng hồi lâu: “Có trấn giữ trại Lô Long trong ba ngày được không?”. Hoắc Thời Anh liếm liếm đôi môi khô nứt nẻ, ánh nắng mặt trời Tây Bắc quá gay gắt, nên nàng cũng nheo nheo mắt nhìn cha mình, ngay từ khi còn trẻ Hoắc Chân cha nàng đã là sinh ra trong một gia đình giàu có, lăn lộn suốt hai mươi năm ở biên quan Tây Bắc cuối cùng lăn lộn thành một lão binh già lưu manh, ông là thượng cấp, và cũng là cha của nàng. Hoắc Thời Anh rũ mi mắt xuống, chiếc giày không bị thủng đá đá lớp bụi đất phía dưới: “Đại quân của người Khương chỉ cần đến được tới dưới chân thành, thì đừng nói là ba ngày, đến ba canh giờ cũng không giữ nổi. Hai nghìn binh cha để lại cho con, đứng lấp vừa đủ trên đầu tường thành, lần này hai mươi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...