Tác giả:

-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra…

Chương 23

(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… -Draken...cố lên...tao đưa mày đến bệnh viện ngay thôi!-InuiBước chân nặng nề trên con đường vắng vẻ, Trên tấm lưng bé nhỏ của Inui, Draken đã ngất đi vì mất máu quá nhiều. Lúc nãy khi cả hai hạ được hế lũ khốn nạn đó cũng là lúc Draken kiệt sức mà ngã xuống, chiếc motto của hai người cũng bị bọn chúng đập cho nát tươm, cả Inui hiện tại cũng đang bị thương không ít. Đôi mắt phượng với hàng mi dài rũ xuống.-Koko...tại sao mày phải làm vậy chứ?-Inui Cánh môi mọng khẽ run run, Inui cắn răng cố gắng bước đi trên đôi chân đã mỏi nhừ. Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến có một ngày Koko lại nhẫn tân giết mình, vaajy mà Inui cậu ban đầu lại còn nung nấu ý định lôi kéo Kokonoi về phía mình, giúp hắn hoàn lương. Nụ cười ảo não bật lên trên khuôn mặt buồn bã...hoàn lương đâu không thấy, chỉ thấy bản thân xuýt chút bị người mình yêu thương giết chết.-INUIPEE!!!!-KokonoiKokonoi bật dậy trên chiếc giường rộng lớn, bên ngoài trời cũng đã sáng, nhìn sang bên cạnh, người kia không biết đã rời đi từ lúc nào. Kokonoi lặp tức lao xuống giường khoác nhanh bộ đồ vào rồi bỏ đi.Tại căn nhà bỏ hoang vùng ngoại ô, Sanzu hắn điên tiết rít đếu thuốc trên tay.-Thất bại sao?-SanzuĐám thuộc hạ run rẫy quỳ sát đất, chần chừ gật đầu."Đoàng!!"-Thiếu gia....-NVPMột cái sát vô hồn ngã xuống khiến cả lũ kia sợ hãi. Sanzu hắn lại bật cười chỉ súng về phía bọn chúng.-Một lũ vô dụng!-Sanzu-Sanzu!-MikeyHắn ngỡ ngàn quay đầu, lặp tức đứng dậy cuối thấp đầu cung kính.-Lão đại!-SanzuBóng dáng gầy gò bước về phía Sanzu, Mikey đưa tay bóp lấy cổ hắn kéo lại.-Tao nghe nói....mày cho người đến tiệm sửa xe đó?-Mikey-....-SanzuSanzu lặp tức tỏ ra e ngại trước khuôn mặt đằng đằng sát khí của Mikey, hiếm khi hắn thấy Mikey biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy. "Bốp!!"-AAA!-Sanzu-Từ bao giờ mà mày cho mình cái quyền tự tiện hành động vậy hả?-Mikey-Lão đại...thứ lỗi!-SanzuSanzu nằm co ro dưới đất nghiến răng cố gắng kiềm nén cơn đau nơi thái dương mà Mikey ban cho vừa nãy. Người bên trên xoay lưng rời đi.-Tao không muốn chuyện này lặp lại!-Mikey-Vâng!-SanzuMiệng nói vâng nhưng ánh mắt hắn lại nói khác, Sanzu hắn sẽ tha cho Inui dễ dàng như vậy sao. Mikey chỉ là quan tâm đến sống chết của Draken, hắn lần sao sẽ chỉ nhắm đến một mình tên Inui ấy.Trời trên cao mây đen mù mịt, Inui ngồi thẩn thờ tại cầu thang bệnh viện, đôi bàn tay vẫn còn chút run rẫy. Vừ nãy thôi, bác sĩ chút nữa đã không thể cứu được Draken. Người bị nhắm đến là cậu, lần này Draken thực sự đã bị cậu liên lụy rồi.-Inui....-KokonoiInui ngỡ ngàng ngẫn đầu, trước mặt cậu chính là Kokonoi bằng da bằng thịt đang không ngừng rơi nước mắt. Inui bây giờ mới hoản hồn, so với cậu bây giờ, Koko hắn nhìn còn khổ sỡ hơn. -Sao...sao chỉ vài ngày không gặp...mà Koko lại...hức...hức...-Inui-Inui..may quá...mày không sao...thật tốt quá!-KokonoiHắn vội lao vào ôm chầm lấy Inui, sau cùng lại gục xuống dưới chân cậu mà khóc. Inui đau đớn đặt tay lên vai Kokonoi, cơ thể hắn không ngừng run rẫy, bã vai nơi cậu chạm vào đã ốm đi nhiều, không còn vẻ thanh nhã như lần cuối mà cả hai gặp nhau nữa. Inui nhìn hắn như vậy thực chẳng thể an lòng.-Koko...chuyện gì đã xảy ra vậy?-Inui

-Draken...cố lên...tao đưa mày đến bệnh viện ngay thôi!-Inui

Bước chân nặng nề trên con đường vắng vẻ, Trên tấm lưng bé nhỏ của Inui, Draken đã ngất đi vì mất máu quá nhiều. Lúc nãy khi cả hai hạ được hế lũ khốn nạn đó cũng là lúc Draken kiệt sức mà ngã xuống, chiếc motto của hai người cũng bị bọn chúng đập cho nát tươm, cả Inui hiện tại cũng đang bị thương không ít. Đôi mắt phượng với hàng mi dài rũ xuống.

-Koko...tại sao mày phải làm vậy chứ?-Inui 

Cánh môi mọng khẽ run run, Inui cắn răng cố gắng bước đi trên đôi chân đã mỏi nhừ. Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến có một ngày Koko lại nhẫn tân giết mình, vaajy mà Inui cậu ban đầu lại còn nung nấu ý định lôi kéo Kokonoi về phía mình, giúp hắn hoàn lương. Nụ cười ảo não bật lên trên khuôn mặt buồn bã...hoàn lương đâu không thấy, chỉ thấy bản thân xuýt chút bị người mình yêu thương giết chết.

-INUIPEE!!!!-Kokonoi

Kokonoi bật dậy trên chiếc giường rộng lớn, bên ngoài trời cũng đã sáng, nhìn sang bên cạnh, người kia không biết đã rời đi từ lúc nào. Kokonoi lặp tức lao xuống giường khoác nhanh bộ đồ vào rồi bỏ đi.

Tại căn nhà bỏ hoang vùng ngoại ô, Sanzu hắn điên tiết rít đếu thuốc trên tay.

-Thất bại sao?-Sanzu

Đám thuộc hạ run rẫy quỳ sát đất, chần chừ gật đầu.

"Đoàng!!"

-Thiếu gia....-NVP

Một cái sát vô hồn ngã xuống khiến cả lũ kia sợ hãi. Sanzu hắn lại bật cười chỉ súng về phía bọn chúng.

-Một lũ vô dụng!-Sanzu

-Sanzu!-Mikey

Hắn ngỡ ngàn quay đầu, lặp tức đứng dậy cuối thấp đầu cung kính.

-Lão đại!-Sanzu

Bóng dáng gầy gò bước về phía Sanzu, Mikey đưa tay bóp lấy cổ hắn kéo lại.

-Tao nghe nói....mày cho người đến tiệm sửa xe đó?-Mikey

-....-Sanzu

Sanzu lặp tức tỏ ra e ngại trước khuôn mặt đằng đằng sát khí của Mikey, hiếm khi hắn thấy Mikey biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy. 

"Bốp!!"

-AAA!-Sanzu

-Từ bao giờ mà mày cho mình cái quyền tự tiện hành động vậy hả?-Mikey

-Lão đại...thứ lỗi!-Sanzu

Sanzu nằm co ro dưới đất nghiến răng cố gắng kiềm nén cơn đau nơi thái dương mà Mikey ban cho vừa nãy. Người bên trên xoay lưng rời đi.

-Tao không muốn chuyện này lặp lại!-Mikey

-Vâng!-Sanzu

Miệng nói vâng nhưng ánh mắt hắn lại nói khác, Sanzu hắn sẽ tha cho Inui dễ dàng như vậy sao. Mikey chỉ là quan tâm đến sống chết của Draken, hắn lần sao sẽ chỉ nhắm đến một mình tên Inui ấy.

Trời trên cao mây đen mù mịt, Inui ngồi thẩn thờ tại cầu thang bệnh viện, đôi bàn tay vẫn còn chút run rẫy. Vừ nãy thôi, bác sĩ chút nữa đã không thể cứu được Draken. Người bị nhắm đến là cậu, lần này Draken thực sự đã bị cậu liên lụy rồi.

-Inui....-Kokonoi

Inui ngỡ ngàng ngẫn đầu, trước mặt cậu chính là Kokonoi bằng da bằng thịt đang không ngừng rơi nước mắt. Inui bây giờ mới hoản hồn, so với cậu bây giờ, Koko hắn nhìn còn khổ sỡ hơn. 

-Sao...sao chỉ vài ngày không gặp...mà Koko lại...hức...hức...-Inui

-Inui..may quá...mày không sao...thật tốt quá!-Kokonoi

Hắn vội lao vào ôm chầm lấy Inui, sau cùng lại gục xuống dưới chân cậu mà khóc. Inui đau đớn đặt tay lên vai Kokonoi, cơ thể hắn không ngừng run rẫy, bã vai nơi cậu chạm vào đã ốm đi nhiều, không còn vẻ thanh nhã như lần cuối mà cả hai gặp nhau nữa. Inui nhìn hắn như vậy thực chẳng thể an lòng.

-Koko...chuyện gì đã xảy ra vậy?-Inui

(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… -Draken...cố lên...tao đưa mày đến bệnh viện ngay thôi!-InuiBước chân nặng nề trên con đường vắng vẻ, Trên tấm lưng bé nhỏ của Inui, Draken đã ngất đi vì mất máu quá nhiều. Lúc nãy khi cả hai hạ được hế lũ khốn nạn đó cũng là lúc Draken kiệt sức mà ngã xuống, chiếc motto của hai người cũng bị bọn chúng đập cho nát tươm, cả Inui hiện tại cũng đang bị thương không ít. Đôi mắt phượng với hàng mi dài rũ xuống.-Koko...tại sao mày phải làm vậy chứ?-Inui Cánh môi mọng khẽ run run, Inui cắn răng cố gắng bước đi trên đôi chân đã mỏi nhừ. Cậu thật sự chưa từng nghĩ đến có một ngày Koko lại nhẫn tân giết mình, vaajy mà Inui cậu ban đầu lại còn nung nấu ý định lôi kéo Kokonoi về phía mình, giúp hắn hoàn lương. Nụ cười ảo não bật lên trên khuôn mặt buồn bã...hoàn lương đâu không thấy, chỉ thấy bản thân xuýt chút bị người mình yêu thương giết chết.-INUIPEE!!!!-KokonoiKokonoi bật dậy trên chiếc giường rộng lớn, bên ngoài trời cũng đã sáng, nhìn sang bên cạnh, người kia không biết đã rời đi từ lúc nào. Kokonoi lặp tức lao xuống giường khoác nhanh bộ đồ vào rồi bỏ đi.Tại căn nhà bỏ hoang vùng ngoại ô, Sanzu hắn điên tiết rít đếu thuốc trên tay.-Thất bại sao?-SanzuĐám thuộc hạ run rẫy quỳ sát đất, chần chừ gật đầu."Đoàng!!"-Thiếu gia....-NVPMột cái sát vô hồn ngã xuống khiến cả lũ kia sợ hãi. Sanzu hắn lại bật cười chỉ súng về phía bọn chúng.-Một lũ vô dụng!-Sanzu-Sanzu!-MikeyHắn ngỡ ngàn quay đầu, lặp tức đứng dậy cuối thấp đầu cung kính.-Lão đại!-SanzuBóng dáng gầy gò bước về phía Sanzu, Mikey đưa tay bóp lấy cổ hắn kéo lại.-Tao nghe nói....mày cho người đến tiệm sửa xe đó?-Mikey-....-SanzuSanzu lặp tức tỏ ra e ngại trước khuôn mặt đằng đằng sát khí của Mikey, hiếm khi hắn thấy Mikey biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy. "Bốp!!"-AAA!-Sanzu-Từ bao giờ mà mày cho mình cái quyền tự tiện hành động vậy hả?-Mikey-Lão đại...thứ lỗi!-SanzuSanzu nằm co ro dưới đất nghiến răng cố gắng kiềm nén cơn đau nơi thái dương mà Mikey ban cho vừa nãy. Người bên trên xoay lưng rời đi.-Tao không muốn chuyện này lặp lại!-Mikey-Vâng!-SanzuMiệng nói vâng nhưng ánh mắt hắn lại nói khác, Sanzu hắn sẽ tha cho Inui dễ dàng như vậy sao. Mikey chỉ là quan tâm đến sống chết của Draken, hắn lần sao sẽ chỉ nhắm đến một mình tên Inui ấy.Trời trên cao mây đen mù mịt, Inui ngồi thẩn thờ tại cầu thang bệnh viện, đôi bàn tay vẫn còn chút run rẫy. Vừ nãy thôi, bác sĩ chút nữa đã không thể cứu được Draken. Người bị nhắm đến là cậu, lần này Draken thực sự đã bị cậu liên lụy rồi.-Inui....-KokonoiInui ngỡ ngàng ngẫn đầu, trước mặt cậu chính là Kokonoi bằng da bằng thịt đang không ngừng rơi nước mắt. Inui bây giờ mới hoản hồn, so với cậu bây giờ, Koko hắn nhìn còn khổ sỡ hơn. -Sao...sao chỉ vài ngày không gặp...mà Koko lại...hức...hức...-Inui-Inui..may quá...mày không sao...thật tốt quá!-KokonoiHắn vội lao vào ôm chầm lấy Inui, sau cùng lại gục xuống dưới chân cậu mà khóc. Inui đau đớn đặt tay lên vai Kokonoi, cơ thể hắn không ngừng run rẫy, bã vai nơi cậu chạm vào đã ốm đi nhiều, không còn vẻ thanh nhã như lần cuối mà cả hai gặp nhau nữa. Inui nhìn hắn như vậy thực chẳng thể an lòng.-Koko...chuyện gì đã xảy ra vậy?-Inui

Chương 23