Tác giả:

-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra…

Chương 25

(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… Cơn mưa trên cao đã tạnh, Angry ôm thân thể lạnh lẽo của Smiley ngồi thẩn thờ trên ghế sofa. Đây không phải là sự thật, chỉ vài hôm trước hai người vẫn còn đi bán mì cùng nhau, Smiley không thể cứ vậy rời xa cậu được, không thể nào.-Anh hai...từ nhỏ đến lớn, em đã quen ở cạnh anh rồi, bây giờ...anh bảo em sống sao đây?-Angry-Angry, cậu ấy cần được chôn cất, nếu không thì....-RindouAngry cúi đầu nhìn Smiley thật lâu, cậu tuyệt nhiên không thể nơi lỏng vòng tay. Rindou cực khổ lắm mới khuyên nhủ được cậu buông Smiley ra. Ánh lửa của lò hỏa thiêu như đốt cháy đôi mắt cậu, đôi bàn tay Angry cứ vậy từ từ gòng chặc, nếu ngày đó hắn không tìm đến chỗ cậu, nếu hắn không lừa cậu giao mì đến tận biệt thự thì Smiley đã không phải gặp tên khốn Ran ấy. Tất cả là tại hắn.-Angry, từ nay hãy ở lại chỗ anh, anh hứa sẽ chăm sóc cho em thật tốt-Rindou-Anh nói vậy...thì là như vậy!-AngryHắn có chút bất ngờ vì Angry quá nhanh đã đồng ý lời đề nghị này của hắn, nhưng lại nghĩ Angry vì vừa mất đi anh trai, nhất thời không biết dựa dẫm vào ai, hắn lúc này lại dang tay ra nên cậu mới dễ dàng đồng ý dựa dẫm vào hắn. Rindou hắn nào biết, chính mình đang tự đưa mình vào cửa tử.Màng đêm nhanh chóng buông xuống phố thị xa hoa nhộp nhịp. Inui và Kokonoi ăn mặc vô cùng kín đáo, lái chiếc xe phi nhanh ra khỏi thành phố. Đến vùng ngoại ô yên tĩnh, chiếc xe đành phải dừng lại để tiếp xăng. Kokonoi lo lắng nhìn xung quanh, bây giờ có lẽ Sanzu hắn đã trở về và đang cho người truy lùng cả hai người, nếu hôm nay bị tóm lại thì người bên cạnh Koko là Inui, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết.-Koko...xăng tràn ra ngoài rồi!-InuiKokonoi quay đầu lại, bàn tay run rẫy hạ bình xăng xuống, nhanh chóng cùng Inui lên xe tiếp tục chạy đi.-Kokonoi, chúng tay không nghỉ ngơi sao, như vậy rất dễ ngủ gục!-Inui-Không cần đâu, chỉ cần chúng ta rời khỏi nơi này thì tất cả sẽ ổn thôi Inui!-KokonoiInui nhing khuôn mặt trắng bệch căng thẳng của Kokonoi mà cũng lo lắng theo. Kokonoi vốn cũng là cốt cán của Phạm Thiên, cái giá của việc phản bội lại bọn họ chắc chắn sẽ rất thảm khóc, cậu ta đang sợ sao. Bàn tay nhẹ nhà đặt lên tay cầm vô lăng của Kokonoi.-Koko...có tao đi cùng mày mà, đừng hoản loạn như vậy!-Inui-Inui tao....-Koko"Rầm!!!"-AAAA!!!-KokonoiChiếc xe bị một chiếc xe tải lớn đâm thẳng vào hông, nơi bị đâm ấy lại là vị trí mà Inui ngồi, chiếc xe do lực mạnh tác động mà rơi thẳng xuống sườn núi. Kokonoi chỉ kịp quay sang nhìn cơ thể máu me bê bếch của Inui rồi cũng ngất lịm đi.-Kokonoi...em nghĩ chạy đến đây thì tôi sẽ không tìm ra sao?-Sanzu

Cơn mưa trên cao đã tạnh, Angry ôm thân thể lạnh lẽo của Smiley ngồi thẩn thờ trên ghế sofa. Đây không phải là sự thật, chỉ vài hôm trước hai người vẫn còn đi bán mì cùng nhau, Smiley không thể cứ vậy rời xa cậu được, không thể nào.

-Anh hai...từ nhỏ đến lớn, em đã quen ở cạnh anh rồi, bây giờ...anh bảo em sống sao đây?-Angry

-Angry, cậu ấy cần được chôn cất, nếu không thì....-Rindou

Angry cúi đầu nhìn Smiley thật lâu, cậu tuyệt nhiên không thể nơi lỏng vòng tay. Rindou cực khổ lắm mới khuyên nhủ được cậu buông Smiley ra. 

Ánh lửa của lò hỏa thiêu như đốt cháy đôi mắt cậu, đôi bàn tay Angry cứ vậy từ từ gòng chặc, nếu ngày đó hắn không tìm đến chỗ cậu, nếu hắn không lừa cậu giao mì đến tận biệt thự thì Smiley đã không phải gặp tên khốn Ran ấy. Tất cả là tại hắn.

-Angry, từ nay hãy ở lại chỗ anh, anh hứa sẽ chăm sóc cho em thật tốt-Rindou

-Anh nói vậy...thì là như vậy!-Angry

Hắn có chút bất ngờ vì Angry quá nhanh đã đồng ý lời đề nghị này của hắn, nhưng lại nghĩ Angry vì vừa mất đi anh trai, nhất thời không biết dựa dẫm vào ai, hắn lúc này lại dang tay ra nên cậu mới dễ dàng đồng ý dựa dẫm vào hắn. Rindou hắn nào biết, chính mình đang tự đưa mình vào cửa tử.

Màng đêm nhanh chóng buông xuống phố thị xa hoa nhộp nhịp. Inui và Kokonoi ăn mặc vô cùng kín đáo, lái chiếc xe phi nhanh ra khỏi thành phố. Đến vùng ngoại ô yên tĩnh, chiếc xe đành phải dừng lại để tiếp xăng. Kokonoi lo lắng nhìn xung quanh, bây giờ có lẽ Sanzu hắn đã trở về và đang cho người truy lùng cả hai người, nếu hôm nay bị tóm lại thì người bên cạnh Koko là Inui, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết.

-Koko...xăng tràn ra ngoài rồi!-Inui

Kokonoi quay đầu lại, bàn tay run rẫy hạ bình xăng xuống, nhanh chóng cùng Inui lên xe tiếp tục chạy đi.

-Kokonoi, chúng tay không nghỉ ngơi sao, như vậy rất dễ ngủ gục!-Inui

-Không cần đâu, chỉ cần chúng ta rời khỏi nơi này thì tất cả sẽ ổn thôi Inui!-Kokonoi

Inui nhing khuôn mặt trắng bệch căng thẳng của Kokonoi mà cũng lo lắng theo. Kokonoi vốn cũng là cốt cán của Phạm Thiên, cái giá của việc phản bội lại bọn họ chắc chắn sẽ rất thảm khóc, cậu ta đang sợ sao. Bàn tay nhẹ nhà đặt lên tay cầm vô lăng của Kokonoi.

-Koko...có tao đi cùng mày mà, đừng hoản loạn như vậy!-Inui

-Inui tao....-Koko

"Rầm!!!"

-AAAA!!!-Kokonoi

Chiếc xe bị một chiếc xe tải lớn đâm thẳng vào hông, nơi bị đâm ấy lại là vị trí mà Inui ngồi, chiếc xe do lực mạnh tác động mà rơi thẳng xuống sườn núi. Kokonoi chỉ kịp quay sang nhìn cơ thể máu me bê bếch của Inui rồi cũng ngất lịm đi.

-Kokonoi...em nghĩ chạy đến đây thì tôi sẽ không tìm ra sao?-Sanzu

(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… Cơn mưa trên cao đã tạnh, Angry ôm thân thể lạnh lẽo của Smiley ngồi thẩn thờ trên ghế sofa. Đây không phải là sự thật, chỉ vài hôm trước hai người vẫn còn đi bán mì cùng nhau, Smiley không thể cứ vậy rời xa cậu được, không thể nào.-Anh hai...từ nhỏ đến lớn, em đã quen ở cạnh anh rồi, bây giờ...anh bảo em sống sao đây?-Angry-Angry, cậu ấy cần được chôn cất, nếu không thì....-RindouAngry cúi đầu nhìn Smiley thật lâu, cậu tuyệt nhiên không thể nơi lỏng vòng tay. Rindou cực khổ lắm mới khuyên nhủ được cậu buông Smiley ra. Ánh lửa của lò hỏa thiêu như đốt cháy đôi mắt cậu, đôi bàn tay Angry cứ vậy từ từ gòng chặc, nếu ngày đó hắn không tìm đến chỗ cậu, nếu hắn không lừa cậu giao mì đến tận biệt thự thì Smiley đã không phải gặp tên khốn Ran ấy. Tất cả là tại hắn.-Angry, từ nay hãy ở lại chỗ anh, anh hứa sẽ chăm sóc cho em thật tốt-Rindou-Anh nói vậy...thì là như vậy!-AngryHắn có chút bất ngờ vì Angry quá nhanh đã đồng ý lời đề nghị này của hắn, nhưng lại nghĩ Angry vì vừa mất đi anh trai, nhất thời không biết dựa dẫm vào ai, hắn lúc này lại dang tay ra nên cậu mới dễ dàng đồng ý dựa dẫm vào hắn. Rindou hắn nào biết, chính mình đang tự đưa mình vào cửa tử.Màng đêm nhanh chóng buông xuống phố thị xa hoa nhộp nhịp. Inui và Kokonoi ăn mặc vô cùng kín đáo, lái chiếc xe phi nhanh ra khỏi thành phố. Đến vùng ngoại ô yên tĩnh, chiếc xe đành phải dừng lại để tiếp xăng. Kokonoi lo lắng nhìn xung quanh, bây giờ có lẽ Sanzu hắn đã trở về và đang cho người truy lùng cả hai người, nếu hôm nay bị tóm lại thì người bên cạnh Koko là Inui, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết.-Koko...xăng tràn ra ngoài rồi!-InuiKokonoi quay đầu lại, bàn tay run rẫy hạ bình xăng xuống, nhanh chóng cùng Inui lên xe tiếp tục chạy đi.-Kokonoi, chúng tay không nghỉ ngơi sao, như vậy rất dễ ngủ gục!-Inui-Không cần đâu, chỉ cần chúng ta rời khỏi nơi này thì tất cả sẽ ổn thôi Inui!-KokonoiInui nhing khuôn mặt trắng bệch căng thẳng của Kokonoi mà cũng lo lắng theo. Kokonoi vốn cũng là cốt cán của Phạm Thiên, cái giá của việc phản bội lại bọn họ chắc chắn sẽ rất thảm khóc, cậu ta đang sợ sao. Bàn tay nhẹ nhà đặt lên tay cầm vô lăng của Kokonoi.-Koko...có tao đi cùng mày mà, đừng hoản loạn như vậy!-Inui-Inui tao....-Koko"Rầm!!!"-AAAA!!!-KokonoiChiếc xe bị một chiếc xe tải lớn đâm thẳng vào hông, nơi bị đâm ấy lại là vị trí mà Inui ngồi, chiếc xe do lực mạnh tác động mà rơi thẳng xuống sườn núi. Kokonoi chỉ kịp quay sang nhìn cơ thể máu me bê bếch của Inui rồi cũng ngất lịm đi.-Kokonoi...em nghĩ chạy đến đây thì tôi sẽ không tìm ra sao?-Sanzu

Chương 25