-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác. -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou. -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra…
Chương 29
(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác. -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou. -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… Dưới cơn mưa lạnh ngắt, Inui ngồi co ro nơi mái hiên mục nát, khuôn mặt thất thần nhìn xa xăm. Cánh cửa bật mở, người đàn ông tóc hồng bước ra, đưa đôi mắt lãnh đạm nhìn Inui xong liền vươn tay giật lấy tóc cậu kéo lên. Hắn định mở miệng nói gì đó nhưng lại sợ Kokonoi bên trong tỉnh giấc, liền nắm tóc Inui lôi vào sâu trong rừng.-AAA!-Inui-Thằng nhãi chết tiệt, hằng đêm mày vẫn ngủ cùng giường với Kokonoi sao?-SanzuInui không trả lời hắn thì liền bị đàn em bên cạnh hắn đánh cho thừa sống thiếu chết.-Chừa khuôn mặt của nó ra, kẻo Kokonoi lại sinh nghi!-Sanzu-Vâng!-NVPSau khi đánh đập hả hê một trận, Sanzu mới hài lòng đạp lên khuôn mặt thanh tú của Inui mà nhếch môi.-Tao còn giữ mạng của hai đứa bây thì nên mừng đi, Inui, mày có biết bên ngoài kia Phạm Thiên đang ráo riết tìm bọn mày thế nào không?-Sanzu-Phạm Thiên....-InuiTrước ánh mắt sợ hãi của Inui, Sanzu lại đẩy cao nụ cười khốn nạn ấy.-Nếu như không có tao đứng ra bao che thì mày và cả Kokonoi đã đi đời từ lâu rồi, Inui, ngoan ngoãn làm theo lời tao hoặc là nhìn Kokonoi bị Phạm Thiên bắt về!-Sanzu-Tôi làm,....tôi làm theo lời anh mà!-Inui-Tốt...sau này lúc tao đến thăm em ấy, mày cứ tìm chỗ nào đó thật xa mà cút đi!-Sanzu-Được!-InuiHắn hả hê đá đá vào khuôn mặt trắng nhợt của Inui rồi xoay lưng bỏ đi, phía sau, cậu lom khom gượng dậy, cố lê thân tàn tạ về nhà. Vừa về đến cửa thì Kokonoi đã đứa ngay ở cửa.-Inuipee....-Kokonoi-Koko...chẳng phải mày....mày ngủ rồi sao?-InuiKokonoi nhìn những vết thương phủ kính trên cơ thể Inui mà điên tiết gòng chặc đôi tay. -Có phải người vừa rồi...là Sanzu?-Kokonoi-Koko...tao....-Inui-Mày ghét tao đến cậy sao Inui?-Kokonoi-Kokonoi, đừng hiểu lầm...tao chỉ là...-Inui"Bốp!!"Inui muốn nói nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì đã bị Kokonoi chặn lại bằng nấm đấm. Hắn lần đầu tiên trong đời điên lên với cậu như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời...hắn đánh cậu mạnh tay như vậy. -Koko...tao chỉ là nghĩ cho mày!!-Inui-Nghĩ cho tao?-KokonoiNắm đấm vẫn không ngừng gián xuống, Kokonoi cứ như mất trí, tiếp tục đánh dù cho Inui bên dưới bắt đầu yếu dần đi. Đến một lúc khi đã mỏi nhừ hai tay, Kokonoi mới lạnh lùng đứng dậy.-Tao sẽ quay về với Sanzu...từ nay về sau, đừng tìm tao nữa!-KokonoiInui đôi mắt mở to sững sốt nhìn theo bóng lưng của Kokonoi, cậu hoản loạn đến mức cả người run rẫy, không suy nghĩ được gì đã lao theo ôm chặc Kokonoi mà khóc nấc.-Koko....tao sai rồi, tao sẽ không giấu mày chuyện gì nữa đâu, đừng bỏ tao mà, xin mày Koko!!!-InuiKokonoi không quay đầu, hắn đứng chết lặng giữa những tiếng nấc khản đặc của Inui, tim như vỡ vụn thành từng mảnh. Giá mà bây giờ hắn có thể quay lại ôm thật chặt cậu, vỗ về cậu. Nhưng Kokonoi hắn không thể ảo tưởng như trước nữa, Phạm Thiên cần cái đầu của hắn, ngày đên ráo riết truy tìm, Sanzu cần cơ thể của hắn, suốt ngày hành hạ Inui vì cơn ghen điên dại của gã, hắn không thể cứ vậy mà ít kỉ...ôm Inui để rồi cả hai cùng chết.Bàn tay run rẩy cố cạy tay Inui ra, hắn rất nhanh đã bước vùi mất trong màn mưa trắng xóa ấy, Inui cứ vậy mà lững thửng nhìn theo đến khi cơ thể không chịu được nữa mà ngã xuống bất động.
Dưới cơn mưa lạnh ngắt, Inui ngồi co ro nơi mái hiên mục nát, khuôn mặt thất thần nhìn xa xăm. Cánh cửa bật mở, người đàn ông tóc hồng bước ra, đưa đôi mắt lãnh đạm nhìn Inui xong liền vươn tay giật lấy tóc cậu kéo lên. Hắn định mở miệng nói gì đó nhưng lại sợ Kokonoi bên trong tỉnh giấc, liền nắm tóc Inui lôi vào sâu trong rừng.
-AAA!-Inui
-Thằng nhãi chết tiệt, hằng đêm mày vẫn ngủ cùng giường với Kokonoi sao?-Sanzu
Inui không trả lời hắn thì liền bị đàn em bên cạnh hắn đánh cho thừa sống thiếu chết.
-Chừa khuôn mặt của nó ra, kẻo Kokonoi lại sinh nghi!-Sanzu
-Vâng!-NVP
Sau khi đánh đập hả hê một trận, Sanzu mới hài lòng đạp lên khuôn mặt thanh tú của Inui mà nhếch môi.
-Tao còn giữ mạng của hai đứa bây thì nên mừng đi, Inui, mày có biết bên ngoài kia Phạm Thiên đang ráo riết tìm bọn mày thế nào không?-Sanzu
-Phạm Thiên....-Inui
Trước ánh mắt sợ hãi của Inui, Sanzu lại đẩy cao nụ cười khốn nạn ấy.
-Nếu như không có tao đứng ra bao che thì mày và cả Kokonoi đã đi đời từ lâu rồi, Inui, ngoan ngoãn làm theo lời tao hoặc là nhìn Kokonoi bị Phạm Thiên bắt về!-Sanzu
-Tôi làm,....tôi làm theo lời anh mà!-Inui
-Tốt...sau này lúc tao đến thăm em ấy, mày cứ tìm chỗ nào đó thật xa mà cút đi!-Sanzu
-Được!-Inui
Hắn hả hê đá đá vào khuôn mặt trắng nhợt của Inui rồi xoay lưng bỏ đi, phía sau, cậu lom khom gượng dậy, cố lê thân tàn tạ về nhà. Vừa về đến cửa thì Kokonoi đã đứa ngay ở cửa.
-Inuipee....-Kokonoi
-Koko...chẳng phải mày....mày ngủ rồi sao?-Inui
Kokonoi nhìn những vết thương phủ kính trên cơ thể Inui mà điên tiết gòng chặc đôi tay.
-Có phải người vừa rồi...là Sanzu?-Kokonoi
-Koko...tao....-Inui
-Mày ghét tao đến cậy sao Inui?-Kokonoi
-Kokonoi, đừng hiểu lầm...tao chỉ là...-Inui
"Bốp!!"
Inui muốn nói nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì đã bị Kokonoi chặn lại bằng nấm đấm. Hắn lần đầu tiên trong đời điên lên với cậu như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời...hắn đánh cậu mạnh tay như vậy.
-Koko...tao chỉ là nghĩ cho mày!!-Inui
-Nghĩ cho tao?-Kokonoi
Nắm đấm vẫn không ngừng gián xuống, Kokonoi cứ như mất trí, tiếp tục đánh dù cho Inui bên dưới bắt đầu yếu dần đi. Đến một lúc khi đã mỏi nhừ hai tay, Kokonoi mới lạnh lùng đứng dậy.
-Tao sẽ quay về với Sanzu...từ nay về sau, đừng tìm tao nữa!-Kokonoi
Inui đôi mắt mở to sững sốt nhìn theo bóng lưng của Kokonoi, cậu hoản loạn đến mức cả người run rẫy, không suy nghĩ được gì đã lao theo ôm chặc Kokonoi mà khóc nấc.
-Koko....tao sai rồi, tao sẽ không giấu mày chuyện gì nữa đâu, đừng bỏ tao mà, xin mày Koko!!!-Inui
Kokonoi không quay đầu, hắn đứng chết lặng giữa những tiếng nấc khản đặc của Inui, tim như vỡ vụn thành từng mảnh. Giá mà bây giờ hắn có thể quay lại ôm thật chặt cậu, vỗ về cậu. Nhưng Kokonoi hắn không thể ảo tưởng như trước nữa, Phạm Thiên cần cái đầu của hắn, ngày đên ráo riết truy tìm, Sanzu cần cơ thể của hắn, suốt ngày hành hạ Inui vì cơn ghen điên dại của gã, hắn không thể cứ vậy mà ít kỉ...ôm Inui để rồi cả hai cùng chết.
Bàn tay run rẩy cố cạy tay Inui ra, hắn rất nhanh đã bước vùi mất trong màn mưa trắng xóa ấy, Inui cứ vậy mà lững thửng nhìn theo đến khi cơ thể không chịu được nữa mà ngã xuống bất động.
(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác. -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou. -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… Dưới cơn mưa lạnh ngắt, Inui ngồi co ro nơi mái hiên mục nát, khuôn mặt thất thần nhìn xa xăm. Cánh cửa bật mở, người đàn ông tóc hồng bước ra, đưa đôi mắt lãnh đạm nhìn Inui xong liền vươn tay giật lấy tóc cậu kéo lên. Hắn định mở miệng nói gì đó nhưng lại sợ Kokonoi bên trong tỉnh giấc, liền nắm tóc Inui lôi vào sâu trong rừng.-AAA!-Inui-Thằng nhãi chết tiệt, hằng đêm mày vẫn ngủ cùng giường với Kokonoi sao?-SanzuInui không trả lời hắn thì liền bị đàn em bên cạnh hắn đánh cho thừa sống thiếu chết.-Chừa khuôn mặt của nó ra, kẻo Kokonoi lại sinh nghi!-Sanzu-Vâng!-NVPSau khi đánh đập hả hê một trận, Sanzu mới hài lòng đạp lên khuôn mặt thanh tú của Inui mà nhếch môi.-Tao còn giữ mạng của hai đứa bây thì nên mừng đi, Inui, mày có biết bên ngoài kia Phạm Thiên đang ráo riết tìm bọn mày thế nào không?-Sanzu-Phạm Thiên....-InuiTrước ánh mắt sợ hãi của Inui, Sanzu lại đẩy cao nụ cười khốn nạn ấy.-Nếu như không có tao đứng ra bao che thì mày và cả Kokonoi đã đi đời từ lâu rồi, Inui, ngoan ngoãn làm theo lời tao hoặc là nhìn Kokonoi bị Phạm Thiên bắt về!-Sanzu-Tôi làm,....tôi làm theo lời anh mà!-Inui-Tốt...sau này lúc tao đến thăm em ấy, mày cứ tìm chỗ nào đó thật xa mà cút đi!-Sanzu-Được!-InuiHắn hả hê đá đá vào khuôn mặt trắng nhợt của Inui rồi xoay lưng bỏ đi, phía sau, cậu lom khom gượng dậy, cố lê thân tàn tạ về nhà. Vừa về đến cửa thì Kokonoi đã đứa ngay ở cửa.-Inuipee....-Kokonoi-Koko...chẳng phải mày....mày ngủ rồi sao?-InuiKokonoi nhìn những vết thương phủ kính trên cơ thể Inui mà điên tiết gòng chặc đôi tay. -Có phải người vừa rồi...là Sanzu?-Kokonoi-Koko...tao....-Inui-Mày ghét tao đến cậy sao Inui?-Kokonoi-Kokonoi, đừng hiểu lầm...tao chỉ là...-Inui"Bốp!!"Inui muốn nói nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì đã bị Kokonoi chặn lại bằng nấm đấm. Hắn lần đầu tiên trong đời điên lên với cậu như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời...hắn đánh cậu mạnh tay như vậy. -Koko...tao chỉ là nghĩ cho mày!!-Inui-Nghĩ cho tao?-KokonoiNắm đấm vẫn không ngừng gián xuống, Kokonoi cứ như mất trí, tiếp tục đánh dù cho Inui bên dưới bắt đầu yếu dần đi. Đến một lúc khi đã mỏi nhừ hai tay, Kokonoi mới lạnh lùng đứng dậy.-Tao sẽ quay về với Sanzu...từ nay về sau, đừng tìm tao nữa!-KokonoiInui đôi mắt mở to sững sốt nhìn theo bóng lưng của Kokonoi, cậu hoản loạn đến mức cả người run rẫy, không suy nghĩ được gì đã lao theo ôm chặc Kokonoi mà khóc nấc.-Koko....tao sai rồi, tao sẽ không giấu mày chuyện gì nữa đâu, đừng bỏ tao mà, xin mày Koko!!!-InuiKokonoi không quay đầu, hắn đứng chết lặng giữa những tiếng nấc khản đặc của Inui, tim như vỡ vụn thành từng mảnh. Giá mà bây giờ hắn có thể quay lại ôm thật chặt cậu, vỗ về cậu. Nhưng Kokonoi hắn không thể ảo tưởng như trước nữa, Phạm Thiên cần cái đầu của hắn, ngày đên ráo riết truy tìm, Sanzu cần cơ thể của hắn, suốt ngày hành hạ Inui vì cơn ghen điên dại của gã, hắn không thể cứ vậy mà ít kỉ...ôm Inui để rồi cả hai cùng chết.Bàn tay run rẩy cố cạy tay Inui ra, hắn rất nhanh đã bước vùi mất trong màn mưa trắng xóa ấy, Inui cứ vậy mà lững thửng nhìn theo đến khi cơ thể không chịu được nữa mà ngã xuống bất động.