Tác giả:

-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra…

Chương 36

(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… Trời dần vào đông, không khí ở Bắc đế càng trở nên khắc nghiệt, sau buổi tối nấu nướng cực lực, Angry quay về nhà của mình với hai phần mì trên tay, một cho cậu, một cho Rindou. Công việc nấu nướng ở đây đã cực khổ như vậy, có lẽ công việc của Rindou càng cực khổ hơn, Angry muốn mang chút đồ ăn cho hắn tẩm bổ lại sức. Trong gió đêm lạnh lẽo, bãi vai run run bỗng được choàng bỡi một tấm áo rộng.-Có lạnh không?-Rindou-Rindou, anh cũng vừa về sao?-Angry -Vừa xong công việc thôi!-RindouRindou cười tươi, choàng tay qua vai bả vai nhỏ của Angry, cùng cậu bước về phòng.-Bả vai này gầy quá rồi, có phải công việc quá cực khổ rồi không?-Rindou-Nó vốn như vậy mà?-Angry-Anh từ chạm vào rồi, đừng có gạt anh!-RindouAngry nghe thấy Rindou ở giữa đường giữa chợ nói lớn như vậy thì lặp tức cáu gắt.-Rindou, đừng có tự nhiên như vậy, anh không sợ bị lộ à?-Angry-Làm gì có ai ở đây đâu?-RindouCả hai cùng nhau bước vào căn phòng nhỏ hẹp. Tại buổi ăn tối của quân đội Bắc đế, tên vừa nãy bị Angry đã thương hầm hầm laayys tay che mặt bước vào bên trong. -Sao thế, chẳng phải đi mây mưa với em đầu bếp vừa vào sao?-NVP-Coi bộ cuồn nhiệt nhỉ?-NVP-Haha!!-NVP-Câm miệng hết đi, chết tiệt!-NVPHắn tức giận hét ầm lên, mấy ngày nay, danh tiếng của cậu nhóc tóc xanh vừa vào làm trong nhà bếp nổi lên như cồn trong đám lính đánh thuê của Bắc đế. Bọn chúng lúc nào cũng thèm khát chạm vào cậu, nhưng kỉ cương của Bắc đế không cho phép trong doanh trại xảy ra chuyện rắc rối, nên trong số chúng, rất hiếm có kẻ dám hành động như tên vừa rồi.Tên ấy ăn xong liền hậm hực bỏ đi, vô ý lại va vào chỉ huy của danh trại đang bước đến.-Chỉ huy!-NVP-.....-KioĐôi mắt xanh xám lạnh lẽo liếc tên ấy một cái khiến hắn sởn cả gai óc mà cuối đầu. Ở trên đỉnh đầu run rẫy,  giọng nói trầm thấp vang lên.-Ta nghe nói ngươi lẻn vào nhà bếp?-Kio-Dạ...dạ không có, thưa chỉ huy!-NVP-Xem như đây là lần cuối với tất cả người ở đây, đừng chóng lại kỉ cương của Bắc đế!-Kio"Đoàng!!"Tên vừa nãy gục xuống với phát đạn xoáy thẳng vào thái dương khiến cho cả nhà ăn hoang mang sợ hãi. Kio xoay lưng bỏ đi.-Thu dọn cái xác chết tiệt ấy đi!-Kio-Vâng!-NVPSáng hôm sau, tuyết đầu mùa rơi lất phất trên bầu trời. Angry vội vã đeo tạp dề vào đẻ chuẩn bị nấu nướng, miệng lầm bầm khó chịu.-Rindou chết tiệt...hại mình không dậy sớm nổi!-AngryBó hành lớn được cậu cắt nhuyễn thả vào chảo dầu, mùi thơm bát ngát tỏa khắp nhà bếp nhỏ. Angry vẫn đang nấu thì cảm thấy có chút lạ lẫm. Cả nhà bếp đang rộn ràng bỗng nhiên im bặt, khiến cậu cũng trở nên bất an liền xoay người lại thì y như rằng, Kio đã đứng ngay phía sau ép cậu vào chiếc bàn.-Anh....anh là ai, lại đến đây phá tôi sao, tránh ra!!-AngryAngry cắn răng cố đẩy hắn ra, nhưng cơ thể Kio to lớn gấp mấy lần cậu, vừa nhìn thấy đã rén rồi thì còn sức đâu mà đẩy. Angry cậu bây giờ chỉ sợ hắn quơ tay bừa một cái thì có mà bất tỉnh dân sự ấy chứ.

Trời dần vào đông, không khí ở Bắc đế càng trở nên khắc nghiệt, sau buổi tối nấu nướng cực lực, Angry quay về nhà của mình với hai phần mì trên tay, một cho cậu, một cho Rindou. Công việc nấu nướng ở đây đã cực khổ như vậy, có lẽ công việc của Rindou càng cực khổ hơn, Angry muốn mang chút đồ ăn cho hắn tẩm bổ lại sức. 

Trong gió đêm lạnh lẽo, bãi vai run run bỗng được choàng bỡi một tấm áo rộng.

-Có lạnh không?-Rindou

-Rindou, anh cũng vừa về sao?-Angry 

-Vừa xong công việc thôi!-Rindou

Rindou cười tươi, choàng tay qua vai bả vai nhỏ của Angry, cùng cậu bước về phòng.

-Bả vai này gầy quá rồi, có phải công việc quá cực khổ rồi không?-Rindou

-Nó vốn như vậy mà?-Angry

-Anh từ chạm vào rồi, đừng có gạt anh!-Rindou

Angry nghe thấy Rindou ở giữa đường giữa chợ nói lớn như vậy thì lặp tức cáu gắt.

-Rindou, đừng có tự nhiên như vậy, anh không sợ bị lộ à?-Angry

-Làm gì có ai ở đây đâu?-Rindou

Cả hai cùng nhau bước vào căn phòng nhỏ hẹp. Tại buổi ăn tối của quân đội Bắc đế, tên vừa nãy bị Angry đã thương hầm hầm laayys tay che mặt bước vào bên trong. 

-Sao thế, chẳng phải đi mây mưa với em đầu bếp vừa vào sao?-NVP

-Coi bộ cuồn nhiệt nhỉ?-NVP

-Haha!!-NVP

-Câm miệng hết đi, chết tiệt!-NVP

Hắn tức giận hét ầm lên, mấy ngày nay, danh tiếng của cậu nhóc tóc xanh vừa vào làm trong nhà bếp nổi lên như cồn trong đám lính đánh thuê của Bắc đế. Bọn chúng lúc nào cũng thèm khát chạm vào cậu, nhưng kỉ cương của Bắc đế không cho phép trong doanh trại xảy ra chuyện rắc rối, nên trong số chúng, rất hiếm có kẻ dám hành động như tên vừa rồi.

Tên ấy ăn xong liền hậm hực bỏ đi, vô ý lại va vào chỉ huy của danh trại đang bước đến.

-Chỉ huy!-NVP

-.....-Kio

Đôi mắt xanh xám lạnh lẽo liếc tên ấy một cái khiến hắn sởn cả gai óc mà cuối đầu. Ở trên đỉnh đầu run rẫy,  giọng nói trầm thấp vang lên.

-Ta nghe nói ngươi lẻn vào nhà bếp?-Kio

-Dạ...dạ không có, thưa chỉ huy!-NVP

-Xem như đây là lần cuối với tất cả người ở đây, đừng chóng lại kỉ cương của Bắc đế!-Kio

"Đoàng!!"

Tên vừa nãy gục xuống với phát đạn xoáy thẳng vào thái dương khiến cho cả nhà ăn hoang mang sợ hãi. Kio xoay lưng bỏ đi.

-Thu dọn cái xác chết tiệt ấy đi!-Kio

-Vâng!-NVP

Sáng hôm sau, tuyết đầu mùa rơi lất phất trên bầu trời. Angry vội vã đeo tạp dề vào đẻ chuẩn bị nấu nướng, miệng lầm bầm khó chịu.

-Rindou chết tiệt...hại mình không dậy sớm nổi!-Angry

Bó hành lớn được cậu cắt nhuyễn thả vào chảo dầu, mùi thơm bát ngát tỏa khắp nhà bếp nhỏ. Angry vẫn đang nấu thì cảm thấy có chút lạ lẫm. Cả nhà bếp đang rộn ràng bỗng nhiên im bặt, khiến cậu cũng trở nên bất an liền xoay người lại thì y như rằng, Kio đã đứng ngay phía sau ép cậu vào chiếc bàn.

-Anh....anh là ai, lại đến đây phá tôi sao, tránh ra!!-Angry

Angry cắn răng cố đẩy hắn ra, nhưng cơ thể Kio to lớn gấp mấy lần cậu, vừa nhìn thấy đã rén rồi thì còn sức đâu mà đẩy. Angry cậu bây giờ chỉ sợ hắn quơ tay bừa một cái thì có mà bất tỉnh dân sự ấy chứ.

(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc HàTác giả: Mắt BãoTruyện Đam Mỹ-Cái eo thon này của em đúng là quyến rũ lắm đấy....sẽ rất tuyệt nếu anh xiết chặt nó ở trên giường nhỉ?-Rindou -Mày.....đê tiện!!!-Angry "Bốp" Haitani Rindou hắn vẫn còn nhớ đó chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của cậu và hắn, trước khi cậu đắm hắn ngất ngay tại chỗ trong trận chiến năm ấy. Rindou nhìn vào ly rượu vừa cay vừa đắng trước mặt mà bất giác bật cười, cũng đã mười hai năm rồi nhỉ. -Rindou, đang nghĩ cái gì vậy?-Ran Rindou quay đầu, Ran hắn thở dốc một chút nhếch môi nhìn Rindou, đôi tay vẫn còn đặt trên cái eo của một tên tiểu mĩ nhân khác.  -Hôm nay không có hứng?-Ran Rindou không trả lời, khác với anh trai trăng hoa, phóng túng của mình, Rindou hắn chỉ lên giường với người mà mình thích, vừa hay, tên nhóc nhà Kawata năm ấy lại lọt vào đôi mắt xanh của Rindou.  -Ư...ưm, đại thiếu gia...ưm...nhẹ thôi!-NVP -Như vậy thì làm sao kích thích hả, phải để thằng ngồi một mình bên kia thèm nhỏ dãi mới thích chứ?-Ran -Chậc!-Rindou Rindou chán ghét thở hắc một hơi rồi quay bước ra… Trời dần vào đông, không khí ở Bắc đế càng trở nên khắc nghiệt, sau buổi tối nấu nướng cực lực, Angry quay về nhà của mình với hai phần mì trên tay, một cho cậu, một cho Rindou. Công việc nấu nướng ở đây đã cực khổ như vậy, có lẽ công việc của Rindou càng cực khổ hơn, Angry muốn mang chút đồ ăn cho hắn tẩm bổ lại sức. Trong gió đêm lạnh lẽo, bãi vai run run bỗng được choàng bỡi một tấm áo rộng.-Có lạnh không?-Rindou-Rindou, anh cũng vừa về sao?-Angry -Vừa xong công việc thôi!-RindouRindou cười tươi, choàng tay qua vai bả vai nhỏ của Angry, cùng cậu bước về phòng.-Bả vai này gầy quá rồi, có phải công việc quá cực khổ rồi không?-Rindou-Nó vốn như vậy mà?-Angry-Anh từ chạm vào rồi, đừng có gạt anh!-RindouAngry nghe thấy Rindou ở giữa đường giữa chợ nói lớn như vậy thì lặp tức cáu gắt.-Rindou, đừng có tự nhiên như vậy, anh không sợ bị lộ à?-Angry-Làm gì có ai ở đây đâu?-RindouCả hai cùng nhau bước vào căn phòng nhỏ hẹp. Tại buổi ăn tối của quân đội Bắc đế, tên vừa nãy bị Angry đã thương hầm hầm laayys tay che mặt bước vào bên trong. -Sao thế, chẳng phải đi mây mưa với em đầu bếp vừa vào sao?-NVP-Coi bộ cuồn nhiệt nhỉ?-NVP-Haha!!-NVP-Câm miệng hết đi, chết tiệt!-NVPHắn tức giận hét ầm lên, mấy ngày nay, danh tiếng của cậu nhóc tóc xanh vừa vào làm trong nhà bếp nổi lên như cồn trong đám lính đánh thuê của Bắc đế. Bọn chúng lúc nào cũng thèm khát chạm vào cậu, nhưng kỉ cương của Bắc đế không cho phép trong doanh trại xảy ra chuyện rắc rối, nên trong số chúng, rất hiếm có kẻ dám hành động như tên vừa rồi.Tên ấy ăn xong liền hậm hực bỏ đi, vô ý lại va vào chỉ huy của danh trại đang bước đến.-Chỉ huy!-NVP-.....-KioĐôi mắt xanh xám lạnh lẽo liếc tên ấy một cái khiến hắn sởn cả gai óc mà cuối đầu. Ở trên đỉnh đầu run rẫy,  giọng nói trầm thấp vang lên.-Ta nghe nói ngươi lẻn vào nhà bếp?-Kio-Dạ...dạ không có, thưa chỉ huy!-NVP-Xem như đây là lần cuối với tất cả người ở đây, đừng chóng lại kỉ cương của Bắc đế!-Kio"Đoàng!!"Tên vừa nãy gục xuống với phát đạn xoáy thẳng vào thái dương khiến cho cả nhà ăn hoang mang sợ hãi. Kio xoay lưng bỏ đi.-Thu dọn cái xác chết tiệt ấy đi!-Kio-Vâng!-NVPSáng hôm sau, tuyết đầu mùa rơi lất phất trên bầu trời. Angry vội vã đeo tạp dề vào đẻ chuẩn bị nấu nướng, miệng lầm bầm khó chịu.-Rindou chết tiệt...hại mình không dậy sớm nổi!-AngryBó hành lớn được cậu cắt nhuyễn thả vào chảo dầu, mùi thơm bát ngát tỏa khắp nhà bếp nhỏ. Angry vẫn đang nấu thì cảm thấy có chút lạ lẫm. Cả nhà bếp đang rộn ràng bỗng nhiên im bặt, khiến cậu cũng trở nên bất an liền xoay người lại thì y như rằng, Kio đã đứng ngay phía sau ép cậu vào chiếc bàn.-Anh....anh là ai, lại đến đây phá tôi sao, tránh ra!!-AngryAngry cắn răng cố đẩy hắn ra, nhưng cơ thể Kio to lớn gấp mấy lần cậu, vừa nhìn thấy đã rén rồi thì còn sức đâu mà đẩy. Angry cậu bây giờ chỉ sợ hắn quơ tay bừa một cái thì có mà bất tỉnh dân sự ấy chứ.

Chương 36