Tác giả:

ông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu. ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. mãi 1 lúc mới mở miệng… “tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?” “dạ..” “tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???” “vì cháu thích..” “có biết công việc này thế nào hay ko?” “dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.” ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng. “tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó” “cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..” “học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?” “món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.” vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti. ko khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^ pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng… nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi “đây gọi là Spaghetti à?” “… ko ngon ạ??” “phải gọi nó là món … xem nào…

Chương 53: Chương 53

Nếu Em Ở ĐâyTác giả: Hồng Sakuraông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu. ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. mãi 1 lúc mới mở miệng… “tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?” “dạ..” “tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???” “vì cháu thích..” “có biết công việc này thế nào hay ko?” “dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.” ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng. “tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó” “cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..” “học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?” “món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.” vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti. ko khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^ pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng… nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi “đây gọi là Spaghetti à?” “… ko ngon ạ??” “phải gọi nó là món … xem nào… ông mặc áo thun trắng khẽ nhích chỗ cho sư huynh, nhưng hắn ko ngồi xuống đó mà kéo 1 cái ghế khác ngồi trước mặt tôi và Thắng.“cậu này tên Thắng, đánh cừ lắm. còn cô bạn ngồi cạnh là do Thắng dẫn theo.”ông giám đốc Windsor giới thiệu nhanh qua, rồi lại chú tâm lên trận đấu trên ti vi.. trong phòng này có lẽ chỉ có 3 chúng tôi là ko theo dõi cuộc đọ sức của 2 tay vợt hàng đầu đó.“chào!”Quân chìa tay ra trước mặt Thắng, đề nghị 1 cái bắt tay. Thắng cũng đáp lại và cười mỉm.“anh cũng trong hội này sao?”“ko hẳn… tôi làthành viên ko thường trực.”gã bếp trưởng vừa dứt lời, ông áo trắng lại tự nhiên chen ngang quảng cáo.“cái anh Quân này thỉnh thoảng mới xuất hiện, nhưng là hàng cao cấp đấy nhᔓthế à?”Thắng nhếch môi hỏi vẻ coi thường, tôi ko hiểu sao anh ta lại phải ngạo mạn như vậy. mà hàng cao cấp là sao?“hay hôm nào 2 cậu đánh với nhau 1 trận đi?”cái ông kia lại hứng chí đề nghị, trong khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ về “hàng cao cấp”“sao lại ko?”cả Thắng và sư huynh đều đồng thanh và nhìn nhau đầy thách thức.…thế là thay vì coi trận đấu của Federer với Nadal, tôi sẽ phải đi xem trực tiếp 1 trận đấu hứa hẹn cũng hấp dẫn ko kém đó là của John Quân phát xít và Jason Thắng đẹp trai..^^khi tôi cho Vân biết về vụ này, nó vô cùng hào hứng như thể có 1 bộ phim hành động hấp dẫn sắp ra mắt nó còn nói sẽ hẹn cả Khải cùng đến xem nữa.buổi chiều thứ bảy, chúng tôi ko phải trực ca, được về sớm nên Quân hẹn Thắng hôm ấy sẽ đánh. dù chúng tôi cùng làm ở Chereston, nhưng do biết tính của sư huynh, tôi cũng chẳng hi vọng gì là anh ta sẽ chở tôi tới sân tennis. nên tôi đi nhanh ra ngoài tìm 1 chú xe ôm.“em làm gì vậy?”“dạ?…”“em ko đi xem chúng tôi đánh sao?”“có, em đang đón xe nè.”“tôi chở em ko được hả?”“anh chở?”sư huynh gật đầu rồi ngoắc tôi lại, tôi lật đật chạy tới chỗ anh ta và trèo lên cái xe ấy. đỡ tốn tiền dễ sợ. hihi..“khoan! em xuống đi”“hả???” O__Obỗng sư huynh lính quýnh như gà mắc tóc, 2 tai anh ta đỏ lên, và cứ hối tôi xuống.. tôi chẳng biết chuyện gì nhưng cũng vất vả leo ra khỏi xe..nhưng ai cũng biết, đâu có dễ gì..“dạo này thấy bếp trưởng với Yên thân nhá.”“chắc là có vấn đề gì rồi..hehe”anh Thanh đi với nhỏ Dung làm cùng đi ra và nói giọng trêu chọc, tôi cũng ko lạ gì kiểu đùa đó, thỉnh thoảng bọn tôi cũng chọc anh Lý với Dung.. nên nhăn răng cười.vậy mà sư huynh phản ứng như bị ai bắt quả tang vậy.O___o“vấn đề gì?!! thân cái gì…tôi..tôi chỉ..mà mấy người về đi!! NHIỀU CHUYỆN!”vừa nói, sư huynh vừa xua tay đuổi 2 người kia đi, tôi cũng vừa leo được khỏi xe.. anh Thanh với Dung cười khúc khích chạy đi, sau khi nháy mắt với tôi.. ack ack.“em xuống rồi. xe bị gì hả anh?” “ko có gì. đợi chút rồi lên.”???tôi chẳng hiểu gì cả, hic hic. sau vài phút thấy bóng 2 người kia đi khuất, sư huynh ngó thêm trước sau để chắc rằng ko ai xuất hiện như vậy nữa, anh ta mới bảo tôi.

ông mặc áo thun trắng khẽ nhích chỗ cho sư huynh, nhưng hắn ko ngồi xuống đó mà kéo 1 cái ghế khác ngồi trước mặt tôi và Thắng.

“cậu này tên Thắng, đánh cừ lắm. còn cô bạn ngồi cạnh là do Thắng dẫn theo.”

ông giám đốc Windsor giới thiệu nhanh qua, rồi lại chú tâm lên trận đấu trên ti vi.. trong phòng này có lẽ chỉ có 3 chúng tôi là ko theo dõi cuộc đọ sức của 2 tay vợt hàng đầu đó.

“chào!”

Quân chìa tay ra trước mặt Thắng, đề nghị 1 cái bắt tay. Thắng cũng đáp lại và cười mỉm.

“anh cũng trong hội này sao?”

“ko hẳn… tôi là

thành viên ko thường trực.”

gã bếp trưởng vừa dứt lời, ông áo trắng lại tự nhiên chen ngang quảng cáo.

“cái anh Quân này thỉnh thoảng mới xuất hiện, nhưng là hàng cao cấp đấy nhá”

“thế à?”

Thắng nhếch môi hỏi vẻ coi thường, tôi ko hiểu sao anh ta lại phải ngạo mạn như vậy. mà hàng cao cấp là sao?

“hay hôm nào 2 cậu đánh với nhau 1 trận đi?”

cái ông kia lại hứng chí đề nghị, trong khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ về “hàng cao cấp”

“sao lại ko?”

cả Thắng và sư huynh đều đồng thanh và nhìn nhau đầy thách thức.

thế là thay vì coi trận đấu của Federer với Nadal, tôi sẽ phải đi xem trực tiếp 1 trận đấu hứa hẹn cũng hấp dẫn ko kém đó là của John Quân phát xít và Jason Thắng đẹp trai..^^

khi tôi cho Vân biết về vụ này, nó vô cùng hào hứng như thể có 1 bộ phim hành động hấp dẫn sắp ra mắt nó còn nói sẽ hẹn cả Khải cùng đến xem nữa.

buổi chiều thứ bảy, chúng tôi ko phải trực ca, được về sớm nên Quân hẹn Thắng hôm ấy sẽ đánh. dù chúng tôi cùng làm ở Chereston, nhưng do biết tính của sư huynh, tôi cũng chẳng hi vọng gì là anh ta sẽ chở tôi tới sân tennis. nên tôi đi nhanh ra ngoài tìm 1 chú xe ôm.

“em làm gì vậy?”

“dạ?…”

“em ko đi xem chúng tôi đánh sao?”

“có, em đang đón xe nè.”

“tôi chở em ko được hả?”

“anh chở?”

sư huynh gật đầu rồi ngoắc tôi lại, tôi lật đật chạy tới chỗ anh ta và trèo lên cái xe ấy. đỡ tốn tiền dễ sợ. hihi..

“khoan! em xuống đi”

“hả???” O__O

bỗng sư huynh lính quýnh như gà mắc tóc, 2 tai anh ta đỏ lên, và cứ hối tôi xuống.. tôi chẳng biết chuyện gì nhưng cũng vất vả leo ra khỏi xe..nhưng ai cũng biết, đâu có dễ gì..

“dạo này thấy bếp trưởng với Yên thân nhá.”

“chắc là có vấn đề gì rồi..hehe”

anh Thanh đi với nhỏ Dung làm cùng đi ra và nói giọng trêu chọc, tôi cũng ko lạ gì kiểu đùa đó, thỉnh thoảng bọn tôi cũng chọc anh Lý với Dung.. nên nhăn răng cười.

vậy mà sư huynh phản ứng như bị ai bắt quả tang vậy.

O___o

“vấn đề gì?!! thân cái gì…tôi..tôi chỉ..mà mấy người về đi!! NHIỀU CHUYỆN!”

vừa nói, sư huynh vừa xua tay đuổi 2 người kia đi, tôi cũng vừa leo được khỏi xe.. anh Thanh với Dung cười khúc khích chạy đi, sau khi nháy mắt với tôi.. ack ack.

“em xuống rồi. xe bị gì hả anh?” “ko có gì. đợi chút rồi lên.”

???

tôi chẳng hiểu gì cả, hic hic. sau vài phút thấy bóng 2 người kia đi khuất, sư huynh ngó thêm trước sau để chắc rằng ko ai xuất hiện như vậy nữa, anh ta mới bảo tôi.

Nếu Em Ở ĐâyTác giả: Hồng Sakuraông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu. ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. mãi 1 lúc mới mở miệng… “tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?” “dạ..” “tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???” “vì cháu thích..” “có biết công việc này thế nào hay ko?” “dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.” ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng. “tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó” “cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..” “học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?” “món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.” vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti. ko khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^ pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng… nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi “đây gọi là Spaghetti à?” “… ko ngon ạ??” “phải gọi nó là món … xem nào… ông mặc áo thun trắng khẽ nhích chỗ cho sư huynh, nhưng hắn ko ngồi xuống đó mà kéo 1 cái ghế khác ngồi trước mặt tôi và Thắng.“cậu này tên Thắng, đánh cừ lắm. còn cô bạn ngồi cạnh là do Thắng dẫn theo.”ông giám đốc Windsor giới thiệu nhanh qua, rồi lại chú tâm lên trận đấu trên ti vi.. trong phòng này có lẽ chỉ có 3 chúng tôi là ko theo dõi cuộc đọ sức của 2 tay vợt hàng đầu đó.“chào!”Quân chìa tay ra trước mặt Thắng, đề nghị 1 cái bắt tay. Thắng cũng đáp lại và cười mỉm.“anh cũng trong hội này sao?”“ko hẳn… tôi làthành viên ko thường trực.”gã bếp trưởng vừa dứt lời, ông áo trắng lại tự nhiên chen ngang quảng cáo.“cái anh Quân này thỉnh thoảng mới xuất hiện, nhưng là hàng cao cấp đấy nhᔓthế à?”Thắng nhếch môi hỏi vẻ coi thường, tôi ko hiểu sao anh ta lại phải ngạo mạn như vậy. mà hàng cao cấp là sao?“hay hôm nào 2 cậu đánh với nhau 1 trận đi?”cái ông kia lại hứng chí đề nghị, trong khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ về “hàng cao cấp”“sao lại ko?”cả Thắng và sư huynh đều đồng thanh và nhìn nhau đầy thách thức.…thế là thay vì coi trận đấu của Federer với Nadal, tôi sẽ phải đi xem trực tiếp 1 trận đấu hứa hẹn cũng hấp dẫn ko kém đó là của John Quân phát xít và Jason Thắng đẹp trai..^^khi tôi cho Vân biết về vụ này, nó vô cùng hào hứng như thể có 1 bộ phim hành động hấp dẫn sắp ra mắt nó còn nói sẽ hẹn cả Khải cùng đến xem nữa.buổi chiều thứ bảy, chúng tôi ko phải trực ca, được về sớm nên Quân hẹn Thắng hôm ấy sẽ đánh. dù chúng tôi cùng làm ở Chereston, nhưng do biết tính của sư huynh, tôi cũng chẳng hi vọng gì là anh ta sẽ chở tôi tới sân tennis. nên tôi đi nhanh ra ngoài tìm 1 chú xe ôm.“em làm gì vậy?”“dạ?…”“em ko đi xem chúng tôi đánh sao?”“có, em đang đón xe nè.”“tôi chở em ko được hả?”“anh chở?”sư huynh gật đầu rồi ngoắc tôi lại, tôi lật đật chạy tới chỗ anh ta và trèo lên cái xe ấy. đỡ tốn tiền dễ sợ. hihi..“khoan! em xuống đi”“hả???” O__Obỗng sư huynh lính quýnh như gà mắc tóc, 2 tai anh ta đỏ lên, và cứ hối tôi xuống.. tôi chẳng biết chuyện gì nhưng cũng vất vả leo ra khỏi xe..nhưng ai cũng biết, đâu có dễ gì..“dạo này thấy bếp trưởng với Yên thân nhá.”“chắc là có vấn đề gì rồi..hehe”anh Thanh đi với nhỏ Dung làm cùng đi ra và nói giọng trêu chọc, tôi cũng ko lạ gì kiểu đùa đó, thỉnh thoảng bọn tôi cũng chọc anh Lý với Dung.. nên nhăn răng cười.vậy mà sư huynh phản ứng như bị ai bắt quả tang vậy.O___o“vấn đề gì?!! thân cái gì…tôi..tôi chỉ..mà mấy người về đi!! NHIỀU CHUYỆN!”vừa nói, sư huynh vừa xua tay đuổi 2 người kia đi, tôi cũng vừa leo được khỏi xe.. anh Thanh với Dung cười khúc khích chạy đi, sau khi nháy mắt với tôi.. ack ack.“em xuống rồi. xe bị gì hả anh?” “ko có gì. đợi chút rồi lên.”???tôi chẳng hiểu gì cả, hic hic. sau vài phút thấy bóng 2 người kia đi khuất, sư huynh ngó thêm trước sau để chắc rằng ko ai xuất hiện như vậy nữa, anh ta mới bảo tôi.

Chương 53: Chương 53