Tác giả:

ông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu. ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. mãi 1 lúc mới mở miệng… “tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?” “dạ..” “tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???” “vì cháu thích..” “có biết công việc này thế nào hay ko?” “dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.” ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng. “tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó” “cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..” “học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?” “món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.” vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti. ko khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^ pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng… nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi “đây gọi là Spaghetti à?” “… ko ngon ạ??” “phải gọi nó là món … xem nào…

Chương 59: Chương 59

Nếu Em Ở ĐâyTác giả: Hồng Sakuraông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu. ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. mãi 1 lúc mới mở miệng… “tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?” “dạ..” “tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???” “vì cháu thích..” “có biết công việc này thế nào hay ko?” “dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.” ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng. “tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó” “cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..” “học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?” “món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.” vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti. ko khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^ pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng… nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi “đây gọi là Spaghetti à?” “… ko ngon ạ??” “phải gọi nó là món … xem nào… nhìn vẻ mặt chù ụ của tôi, Thắng mới kiềm chế trận cười của mình, nuốt ngụm bia và nói giọng nghiêm chỉnh.“thế Vân nghĩ Khải bệnh gì? ung thư à?”“nó ko biết.. nên mới cần hỏi anh!”“sao nghĩ là tôi biết? việc của Khải thì hắn ta lo, việc tôi, tôi lo. tôi có phải vợ chồng gì với gã ấy đâu.”Thắng nói 1 hơi dài, nửa cười, nửa cáu. tôi ko rõ nhưng cảm giác của tôi có cái gì đó hoang mang, tôi ko hiểu Khải, càng ko hiểu Thắng. đầu tôi cứ bưng bưng lên.“mặt Yên cứ như bị ai đập ấy”“…..”“Khải chẳng sao đâu. khỏe như voi.”“thật ko?”“Yên định ko trả tôi quyển truỵên à?”tự nhiên Thắng đổi đề tài đột ngột, khiến tôi hơi ngớ ra, quyển If you are here, tôi còn chưa đọc đoạn kết nữa.“để tôi đọc hết rồi trả, anh có cần gấp đâu.”“ko đọc nữa, tôi cần gấp!”Thắng cho 1 viên cá vào miệng, nói rất dứt khóac. tôi đành gật đầu..nhưng ko đáp, nhìn sang chỗ mấy người đang chơi đánh cầu.. bên cạnh Thắng vẫn uống bia, huýt sáo 1 điệu nhạc nghe rất quen, hình như là chuông điện thoại của tôi?!..………..tôi trở về phòng thì thấy Vân cũng vừa đi tắm về, nó vẫn giữ bộ mặt thảm sầu u ám.“chị hỏi Thắng rồi, hắn bảo Khải ko sao.” mắt con bé bỗng bừng sáng.“Thắng nói vậy hả?? thiệt chứ?”“chị ko chắc nhưng có vẻ Khải ko sao thật.”“nếu vậy thì..tốt quá..chị ơi..”Vân bỏ cái xô nước xuống và ôm tôi, 1 giọt nước mắt trào ra cùng hơi thở gấp của nó. mong rằng Thắng ko gạt chúng tôi. nếu ko, có lẽ con bé Vân họat bát của chúng tôi sẽ ko còn, trông nó hôm qua giờ chẳng khác nào quả mướp héo.………tôi đi làm sau 1 buổi tối trằn trọc ko ngủ được, tôi cũng chẳng rõ tại sao. lẽ ra nghe Khải ko bị bệnh gì, tôi phải nhẹ nhõm như Vân chứ?“chào em”có lẽ ko ai tin, nhưng người vừa chào tôi buổi sáng ấy, chính là gã bếp trưởng cộc tính quen thuộc John Quân. xem ra tâm trạng anh ta rất tốt.“hi..bếp trưởng…anh có chuyện gì vui hả?”“uh thì… ko có gì. T__T”sư huynh gãi đầu, miệng khẽ cười lúng túng.. cái điệu bộ này chẳng giống bếp trưởng gì cả. tôi thấy hơi buồn cười.“ko có gì thì em đi thay đồng phục đây..”“à khoan..”“huh?”“chiều ghé Âu Việt thăm sư phụ hen.”“sư phụ bị sao hả??”“bị sao cái gì! lâu rồi ko ghé thôi..”“àh..uh..ok.”thấy tôi đồng ý, Quân mới khóac tay để tôi đi thay áo, còn anh ta thì vừa đi vừa gục gặt đầu..ngộ thiệt.“nè, Yên, em có thấy bếp trưởng hôm nay bất thường ko?”anh Thanh túm áo tôi khi tôi vừa ra khỏi phòng thay đồ, nét mặt anh đầy suy tư.. tôi cũng ra vẻ đồng tình.“uhm..hình như bếp trưởng trúng số hay sao á?!”“anh nghe Dung nói.. anh chàng đang yêu.”“what???? yêu? yêu ai?”anh Thanh nhún vai, cười hehe, rồi đi vào bếp trước, nhỏ Dung bà tám..nó nói gì vậy? bếp trưởng yêu? ko lẽ yêu tôi? O__O“Yên chứ ai!”trời ạh. “bà tám” lên tiếng lạnh băng y như phù thủy, tôi nghe ớn lạnh cả sống lưng..“đừng nói bậy.”“chứ còn gì nữa,sau bữa 2 người tâm sự, tự nhiên hôm nay ổng vui như Tết.”“tâm..sự gì..chứ..”“Ê, CÁC CÔ VÀO LÀM VIỆC HAY LÀ TÁN GẪU HẢ??”giọng oang oang của bếp trưởng lại vang lên, nên cả 2 đứa chúng tôi đều lật đật chạy vào, ko dám đôi co thêm.

nhìn vẻ mặt chù ụ của tôi, Thắng mới kiềm chế trận cười của mình, nuốt ngụm bia và nói giọng nghiêm chỉnh.

“thế Vân nghĩ Khải bệnh gì? ung thư à?”

“nó ko biết.. nên mới cần hỏi anh!”

“sao nghĩ là tôi biết? việc của Khải thì hắn ta lo, việc tôi, tôi lo. tôi có phải vợ chồng gì với gã ấy đâu.”

Thắng nói 1 hơi dài, nửa cười, nửa cáu. tôi ko rõ nhưng cảm giác của tôi có cái gì đó hoang mang, tôi ko hiểu Khải, càng ko hiểu Thắng. đầu tôi cứ bưng bưng lên.

“mặt Yên cứ như bị ai đập ấy”

“…..”

“Khải chẳng sao đâu. khỏe như voi.”

“thật ko?”

“Yên định ko trả tôi quyển truỵên à?”

tự nhiên Thắng đổi đề tài đột ngột, khiến tôi hơi ngớ ra, quyển If you are here, tôi còn chưa đọc đoạn kết nữa.

“để tôi đọc hết rồi trả, anh có cần gấp đâu.”

“ko đọc nữa, tôi cần gấp!”

Thắng cho 1 viên cá vào miệng, nói rất dứt khóac. tôi đành gật đầu..nhưng ko đáp, nhìn sang chỗ mấy người đang chơi đánh cầu.. bên cạnh Thắng vẫn uống bia, huýt sáo 1 điệu nhạc nghe rất quen, hình như là chuông điện thoại của tôi?!..

………..

tôi trở về phòng thì thấy Vân cũng vừa đi tắm về, nó vẫn giữ bộ mặt thảm sầu u ám.

“chị hỏi Thắng rồi, hắn bảo Khải ko sao.” mắt con bé bỗng bừng sáng.

“Thắng nói vậy hả?? thiệt chứ?”

“chị ko chắc nhưng có vẻ Khải ko sao thật.”

“nếu vậy thì..tốt quá..chị ơi..”

Vân bỏ cái xô nước xuống và ôm tôi, 1 giọt nước mắt trào ra cùng hơi thở gấp của nó. mong rằng Thắng ko gạt chúng tôi. nếu ko, có lẽ con bé Vân họat bát của chúng tôi sẽ ko còn, trông nó hôm qua giờ chẳng khác nào quả mướp héo.

………

tôi đi làm sau 1 buổi tối trằn trọc ko ngủ được, tôi cũng chẳng rõ tại sao. lẽ ra nghe Khải ko bị bệnh gì, tôi phải nhẹ nhõm như Vân chứ?

“chào em”

có lẽ ko ai tin, nhưng người vừa chào tôi buổi sáng ấy, chính là gã bếp trưởng cộc tính quen thuộc John Quân. xem ra tâm trạng anh ta rất tốt.

“hi..bếp trưởng…anh có chuyện gì vui hả?”

“uh thì… ko có gì. T__T”

sư huynh gãi đầu, miệng khẽ cười lúng túng.. cái điệu bộ này chẳng giống bếp trưởng gì cả. tôi thấy hơi buồn cười.

“ko có gì thì em đi thay đồng phục đây..”

“à khoan..”

“huh?”

“chiều ghé Âu Việt thăm sư phụ hen.”

“sư phụ bị sao hả??”

“bị sao cái gì! lâu rồi ko ghé thôi..”

“àh..uh..ok.”

thấy tôi đồng ý, Quân mới khóac tay để tôi đi thay áo, còn anh ta thì vừa đi vừa gục gặt đầu..ngộ thiệt.

“nè, Yên, em có thấy bếp trưởng hôm nay bất thường ko?”

anh Thanh túm áo tôi khi tôi vừa ra khỏi phòng thay đồ, nét mặt anh đầy suy tư.. tôi cũng ra vẻ đồng tình.

“uhm..hình như bếp trưởng trúng số hay sao á?!”

“anh nghe Dung nói.. anh chàng đang yêu.”

“what???? yêu? yêu ai?”

anh Thanh nhún vai, cười hehe, rồi đi vào bếp trước, nhỏ Dung bà tám..nó nói gì vậy? bếp trưởng yêu? ko lẽ yêu tôi? O__O

“Yên chứ ai!”

trời ạh. “bà tám” lên tiếng lạnh băng y như phù thủy, tôi nghe ớn lạnh cả sống lưng..

“đừng nói bậy.”

“chứ còn gì nữa,sau bữa 2 người tâm sự, tự nhiên hôm nay ổng vui như Tết.”

“tâm..sự gì..chứ..”

“Ê, CÁC CÔ VÀO LÀM VIỆC HAY LÀ TÁN GẪU HẢ??”

giọng oang oang của bếp trưởng lại vang lên, nên cả 2 đứa chúng tôi đều lật đật chạy vào, ko dám đôi co thêm.

Nếu Em Ở ĐâyTác giả: Hồng Sakuraông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu. ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. mãi 1 lúc mới mở miệng… “tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?” “dạ..” “tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???” “vì cháu thích..” “có biết công việc này thế nào hay ko?” “dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.” ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng. “tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó” “cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..” “học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?” “món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.” vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti. ko khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^ pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng… nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi “đây gọi là Spaghetti à?” “… ko ngon ạ??” “phải gọi nó là món … xem nào… nhìn vẻ mặt chù ụ của tôi, Thắng mới kiềm chế trận cười của mình, nuốt ngụm bia và nói giọng nghiêm chỉnh.“thế Vân nghĩ Khải bệnh gì? ung thư à?”“nó ko biết.. nên mới cần hỏi anh!”“sao nghĩ là tôi biết? việc của Khải thì hắn ta lo, việc tôi, tôi lo. tôi có phải vợ chồng gì với gã ấy đâu.”Thắng nói 1 hơi dài, nửa cười, nửa cáu. tôi ko rõ nhưng cảm giác của tôi có cái gì đó hoang mang, tôi ko hiểu Khải, càng ko hiểu Thắng. đầu tôi cứ bưng bưng lên.“mặt Yên cứ như bị ai đập ấy”“…..”“Khải chẳng sao đâu. khỏe như voi.”“thật ko?”“Yên định ko trả tôi quyển truỵên à?”tự nhiên Thắng đổi đề tài đột ngột, khiến tôi hơi ngớ ra, quyển If you are here, tôi còn chưa đọc đoạn kết nữa.“để tôi đọc hết rồi trả, anh có cần gấp đâu.”“ko đọc nữa, tôi cần gấp!”Thắng cho 1 viên cá vào miệng, nói rất dứt khóac. tôi đành gật đầu..nhưng ko đáp, nhìn sang chỗ mấy người đang chơi đánh cầu.. bên cạnh Thắng vẫn uống bia, huýt sáo 1 điệu nhạc nghe rất quen, hình như là chuông điện thoại của tôi?!..………..tôi trở về phòng thì thấy Vân cũng vừa đi tắm về, nó vẫn giữ bộ mặt thảm sầu u ám.“chị hỏi Thắng rồi, hắn bảo Khải ko sao.” mắt con bé bỗng bừng sáng.“Thắng nói vậy hả?? thiệt chứ?”“chị ko chắc nhưng có vẻ Khải ko sao thật.”“nếu vậy thì..tốt quá..chị ơi..”Vân bỏ cái xô nước xuống và ôm tôi, 1 giọt nước mắt trào ra cùng hơi thở gấp của nó. mong rằng Thắng ko gạt chúng tôi. nếu ko, có lẽ con bé Vân họat bát của chúng tôi sẽ ko còn, trông nó hôm qua giờ chẳng khác nào quả mướp héo.………tôi đi làm sau 1 buổi tối trằn trọc ko ngủ được, tôi cũng chẳng rõ tại sao. lẽ ra nghe Khải ko bị bệnh gì, tôi phải nhẹ nhõm như Vân chứ?“chào em”có lẽ ko ai tin, nhưng người vừa chào tôi buổi sáng ấy, chính là gã bếp trưởng cộc tính quen thuộc John Quân. xem ra tâm trạng anh ta rất tốt.“hi..bếp trưởng…anh có chuyện gì vui hả?”“uh thì… ko có gì. T__T”sư huynh gãi đầu, miệng khẽ cười lúng túng.. cái điệu bộ này chẳng giống bếp trưởng gì cả. tôi thấy hơi buồn cười.“ko có gì thì em đi thay đồng phục đây..”“à khoan..”“huh?”“chiều ghé Âu Việt thăm sư phụ hen.”“sư phụ bị sao hả??”“bị sao cái gì! lâu rồi ko ghé thôi..”“àh..uh..ok.”thấy tôi đồng ý, Quân mới khóac tay để tôi đi thay áo, còn anh ta thì vừa đi vừa gục gặt đầu..ngộ thiệt.“nè, Yên, em có thấy bếp trưởng hôm nay bất thường ko?”anh Thanh túm áo tôi khi tôi vừa ra khỏi phòng thay đồ, nét mặt anh đầy suy tư.. tôi cũng ra vẻ đồng tình.“uhm..hình như bếp trưởng trúng số hay sao á?!”“anh nghe Dung nói.. anh chàng đang yêu.”“what???? yêu? yêu ai?”anh Thanh nhún vai, cười hehe, rồi đi vào bếp trước, nhỏ Dung bà tám..nó nói gì vậy? bếp trưởng yêu? ko lẽ yêu tôi? O__O“Yên chứ ai!”trời ạh. “bà tám” lên tiếng lạnh băng y như phù thủy, tôi nghe ớn lạnh cả sống lưng..“đừng nói bậy.”“chứ còn gì nữa,sau bữa 2 người tâm sự, tự nhiên hôm nay ổng vui như Tết.”“tâm..sự gì..chứ..”“Ê, CÁC CÔ VÀO LÀM VIỆC HAY LÀ TÁN GẪU HẢ??”giọng oang oang của bếp trưởng lại vang lên, nên cả 2 đứa chúng tôi đều lật đật chạy vào, ko dám đôi co thêm.

Chương 59: Chương 59