Chap1: Chỗ ngồi bị chiếm! “Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…” Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương…
Chương 57: Chương 57
Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời EmTác giả: heo_mapTruyện Ngôn TìnhChap1: Chỗ ngồi bị chiếm! “Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…” Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương… -Biết rồi cũng tốt! Ý em thế nào?_Thiên Bảo đặt túi đồ trong tay lên bàn, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.-Anh..nói cái gì? Em…không hiểu!_Giả ngu cũng không sao! Miễn đưa tôi ra khỏi hoàn cảnh này là được rồi!-Đừng lảng tránh anh!_Đột nhiên hắn chồm đến, đưa mặt đến gần, ép tôi phải nhìn thằng vào hắn.Tôi vội quay mặt sang hường khác. Tôi sợ…nếu như nhìn hắn rồi…sẽ không thể dứt ra được nữa!-An Mộc Nhiên!-D..ạ?-Nhìn vào mắt anh!-Có vấn đề gì sao? Cần gì phải…-ANH YÊU EM!Tôi trợn mắt nhìn hắn! Hắn vừa nói cái gì vậy? Hắn…nói…hắn đã công khai là hắn yêu tôi?! Bây giờ làm sao? Phải làm sao? Làm sao bây giờ? Tôi ước gì…bây giờ có ai đó vào đây thì tốt quá! Như vậy tôi sẽ thoát khỏi tình cảnh này! Ông trời ơi…cứu con!-Anh…a.nh….-Anh yêu em!_Hắn rất tự nhiên nhắc lại câu nói, khoé miệng ẩn dấu nụ cười đẹp mê hồn.-Đừng…đừng đùa!-Anh chưa bao giờ nói mình đùa!N.ày…này…này…làm cái gì vậy? Sao lại cúi đầu xuống đây? Đừng có làm bậy! Nếu anh dám manh động, tôi…tôi…tôi sẽ…“Cạch”…này là tiếng mở cửa sao?-Ông…_Là ông hắn! Sao ông hắn đến đây?-A..ha..ha…ông đến không đúng lúc rồi! Thôi hai đứa cứ tiếp tục đi! Ông ra ngoài hóng gió!_Ông hắn cười cười liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ám muội rồi xoay người trực tiếp đóng cửa đi ra ngoài.Chuyện này…là sao? A…không phải ông hắn đã hiểu lầm gì rồi chứ? Đừng nha! Nếu vậy coi như tôi xong rồi đó! Kiểu gì cũng bị mọi người biết hết cho xem! Mà tôi…có làm cái gì đâu cơ chứ! Ông trời ơi…số con sao khổ thế này?-Anh nghĩ chúng ta nên nghe lời ông!_Còn hắn lại không có một chút xấu hổ nào…tiến đến bên tai tôi thì thầm đầy mờ ám.Không thấy mặt tôi nó nóng thế nào rồi hay sao mà còn tăng nhiệt lên nữa! Muốn tôi bốc cháy hắn mới vừa lòng sao?-Anh..có thể tránh ra không?-Tại sao?_Giọng hắn đầy mất hứng.-Em đói!_Thực ra cũng không thấy gì…nhưng vì bản thân, không đói cũng ăn!-Được!_Hắn thu người lại, ngồi trên bên giường, bộ dáng cự kì nghiêm túc_Trước tiên trả lời cho anh mộtvấn đề.
-Biết rồi cũng tốt! Ý em thế nào?_Thiên Bảo đặt túi đồ trong tay lên bàn, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
-Anh..nói cái gì? Em…không hiểu!_Giả ngu cũng không sao! Miễn đưa tôi ra khỏi hoàn cảnh này là được rồi!
-Đừng lảng tránh anh!_Đột nhiên hắn chồm đến, đưa mặt đến gần, ép tôi phải nhìn thằng vào hắn.
Tôi vội quay mặt sang hường khác. Tôi sợ…nếu như nhìn hắn rồi…sẽ không thể dứt ra được nữa!
-An Mộc Nhiên!
-D..ạ?
-Nhìn vào mắt anh!
-Có vấn đề gì sao? Cần gì phải…
-ANH YÊU EM!
Tôi trợn mắt nhìn hắn! Hắn vừa nói cái gì vậy? Hắn…nói…hắn đã công khai là hắn yêu tôi?! Bây giờ làm sao? Phải làm sao? Làm sao bây giờ? Tôi ước gì…bây giờ có ai đó vào đây thì tốt quá! Như vậy tôi sẽ thoát khỏi tình cảnh này! Ông trời ơi…cứu con!
-Anh…a.nh….
-Anh yêu em!_Hắn rất tự nhiên nhắc lại câu nói, khoé miệng ẩn dấu nụ cười đẹp mê hồn.
-Đừng…đừng đùa!
-Anh chưa bao giờ nói mình đùa!
N.ày…này…này…làm cái gì vậy? Sao lại cúi đầu xuống đây? Đừng có làm bậy! Nếu anh dám manh động, tôi…tôi…tôi sẽ…
“Cạch”…này là tiếng mở cửa sao?
-Ông…_Là ông hắn! Sao ông hắn đến đây?
-A..ha..ha…ông đến không đúng lúc rồi! Thôi hai đứa cứ tiếp tục đi! Ông ra ngoài hóng gió!_Ông hắn cười cười liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ám muội rồi xoay người trực tiếp đóng cửa đi ra ngoài.
Chuyện này…là sao? A…không phải ông hắn đã hiểu lầm gì rồi chứ? Đừng nha! Nếu vậy coi như tôi xong rồi đó! Kiểu gì cũng bị mọi người biết hết cho xem! Mà tôi…có làm cái gì đâu cơ chứ! Ông trời ơi…số con sao khổ thế này?
-Anh nghĩ chúng ta nên nghe lời ông!_Còn hắn lại không có một chút xấu hổ nào…tiến đến bên tai tôi thì thầm đầy mờ ám.
Không thấy mặt tôi nó nóng thế nào rồi hay sao mà còn tăng nhiệt lên nữa! Muốn tôi bốc cháy hắn mới vừa lòng sao?
-Anh..có thể tránh ra không?
-Tại sao?_Giọng hắn đầy mất hứng.
-Em đói!_Thực ra cũng không thấy gì…nhưng vì bản thân, không đói cũng ăn!
-Được!_Hắn thu người lại, ngồi trên bên giường, bộ dáng cự kì nghiêm túc_Trước tiên trả lời cho anh một
vấn đề.
Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời EmTác giả: heo_mapTruyện Ngôn TìnhChap1: Chỗ ngồi bị chiếm! “Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…” Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương… -Biết rồi cũng tốt! Ý em thế nào?_Thiên Bảo đặt túi đồ trong tay lên bàn, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.-Anh..nói cái gì? Em…không hiểu!_Giả ngu cũng không sao! Miễn đưa tôi ra khỏi hoàn cảnh này là được rồi!-Đừng lảng tránh anh!_Đột nhiên hắn chồm đến, đưa mặt đến gần, ép tôi phải nhìn thằng vào hắn.Tôi vội quay mặt sang hường khác. Tôi sợ…nếu như nhìn hắn rồi…sẽ không thể dứt ra được nữa!-An Mộc Nhiên!-D..ạ?-Nhìn vào mắt anh!-Có vấn đề gì sao? Cần gì phải…-ANH YÊU EM!Tôi trợn mắt nhìn hắn! Hắn vừa nói cái gì vậy? Hắn…nói…hắn đã công khai là hắn yêu tôi?! Bây giờ làm sao? Phải làm sao? Làm sao bây giờ? Tôi ước gì…bây giờ có ai đó vào đây thì tốt quá! Như vậy tôi sẽ thoát khỏi tình cảnh này! Ông trời ơi…cứu con!-Anh…a.nh….-Anh yêu em!_Hắn rất tự nhiên nhắc lại câu nói, khoé miệng ẩn dấu nụ cười đẹp mê hồn.-Đừng…đừng đùa!-Anh chưa bao giờ nói mình đùa!N.ày…này…này…làm cái gì vậy? Sao lại cúi đầu xuống đây? Đừng có làm bậy! Nếu anh dám manh động, tôi…tôi…tôi sẽ…“Cạch”…này là tiếng mở cửa sao?-Ông…_Là ông hắn! Sao ông hắn đến đây?-A..ha..ha…ông đến không đúng lúc rồi! Thôi hai đứa cứ tiếp tục đi! Ông ra ngoài hóng gió!_Ông hắn cười cười liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ám muội rồi xoay người trực tiếp đóng cửa đi ra ngoài.Chuyện này…là sao? A…không phải ông hắn đã hiểu lầm gì rồi chứ? Đừng nha! Nếu vậy coi như tôi xong rồi đó! Kiểu gì cũng bị mọi người biết hết cho xem! Mà tôi…có làm cái gì đâu cơ chứ! Ông trời ơi…số con sao khổ thế này?-Anh nghĩ chúng ta nên nghe lời ông!_Còn hắn lại không có một chút xấu hổ nào…tiến đến bên tai tôi thì thầm đầy mờ ám.Không thấy mặt tôi nó nóng thế nào rồi hay sao mà còn tăng nhiệt lên nữa! Muốn tôi bốc cháy hắn mới vừa lòng sao?-Anh..có thể tránh ra không?-Tại sao?_Giọng hắn đầy mất hứng.-Em đói!_Thực ra cũng không thấy gì…nhưng vì bản thân, không đói cũng ăn!-Được!_Hắn thu người lại, ngồi trên bên giường, bộ dáng cự kì nghiêm túc_Trước tiên trả lời cho anh mộtvấn đề.