Chap1: Chỗ ngồi bị chiếm! “Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…” Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương…
Chương 68: Chương 68
Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời EmTác giả: heo_mapTruyện Ngôn TìnhChap1: Chỗ ngồi bị chiếm! “Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…” Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương… -Ưm..ứ..ứ…_Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu không phải thì ông khẩn trương cái gì chứ?!-Ông cần con giúp gì không?_Ngay lúc này, Thiên Bảo từ trên lầu nhàn nhã bước xuống, vẻ mặt thật giống như đã biết trước chuyện này rồi ấy!-Giúp giúp cái gì? Ông có gì mà phải giúp?_Ông trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt có chút phiếm hồng.-Ư..ư…_Tại sao ông vẫn bịt miệng tôi?-Các bà rất thích nghe hoà nhạc hoặc xem cải lương…vé xem với con không thành vấn đề! Chỉ cần ông lên tiếng…trong vòng 10phút cặp vé đó sẽ ở trong tay ông!_Hắn tiến đến chỗ tôi, chậm rãi gỡ tay ông ra khỏi miệng tôi rồi kéo tôi ra sofa ngồi…trong khi ông vẫn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ mà hắn vừa mang đến.-Sao anh biết?-Quan sát là biết liền! Em không thấy mấy hôm nay ông có điểm khác lạ sao?-Ờ ha!_Tôi gật gù đem những “Điểm khác lạ” từng cái, từng cái lướt qua đầu. Đúng vậy! Gần đây ông rất khác…chú trọng ngoại hình hơn, ăn mặc chỉnh chu hơn, hay trải truốt hơn…và ít về nhà hơn! Ai..da…tôi vô tâm quá mà!-Nhóc con…mau kiếm cho ông 2vé nghe hoà nhạc!_Ông đột nhiên chỉ vào mặt hắn hạ lệnh…sau đó đi nhanh về phòng.Tôi tròn mắt há mồm nhìn theo bóng ông…rồi lại ngơ ngác quay sang hắn…thật sự là không ngờ nha!-Em ngạc nhiên nỗi gì? Lên chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi!_Hắn cười cười vỗ nhẹ vào má tôi, cầm di động lên gọi cho ai đó.Tôi nghe theo hắn lên phòng lấy quần áo đi tắm. Xong xuôi mới đi xuống, vừa đến nơi liền thấy ông với trang phục lịch phiệp cùng phong độ ngồi ở sofa, đối diện là Thiên Bảo đang cắm đầu vào tờ báo…mà tôi chẳng biết là báo gì vì toàn tiếng pháp không à! Nhưng đại loại là về nội thất, ngoại thất, kiến trúc, hạ tầng…-Bé Nhiên…nhìn ông được không?_Thấy tôi đi đến, ông liền đứng lên tạo dáng cho tôi xem.-Dạ được! Nhìn ông như trẻ ra mấy tuổi luôn…rất phong độ ạ!_Tôi cười toe toét vỗ tay tán thưởng.-Vậy hả? Bé Nhiên đáng yêu nhất nhà! Ông đi nhé!_Nói rồi ông cầm theo đôi vé nghe hoà nhạc đi ra cửa.Tôi thì vẫn đang thích trí vì được khen, khoé miệng cong lên không sao hạ xuống được. Thẳng đến khi bị hắn trọc tức mới hạ xuống.-Em thích được khen vậy hả?Nói thừa! Ai mà chẳng muốn được người khác khen chứ…dù là điều đó chỉ đúng một nửa. Đâu ai như hắn…suốt ngày trê tôi ngốc…xong rồi lại bảo thích người ngốc như tôi…muốn giận cũng không giận nổi…tức muốn chết!-Mộc Nhiên xinh đẹp! Mộc Nhiên đáng yêu! Mộc Nhiên nấu ăn ngon! Mộc Nhiên ngốc nghếch…_Thấy tôi không nói gì, hắn liền tiến đến bên tai tôi thì thầm.-Ngốc nghếch mà cũng là khen à?_Tôi vừa cố kìm khoé miệng cong lên vừa bĩu môi với hắn.-Quan trọng là anh yêu Mộc Nhiên nhất!_Hắn bỏ quan câu hỏi của tôi, trực tiếp đi vào vấn đề chính.Câu nói này không những làm mặt tôi đỏ lên, tim đập nhanh hơn…mà ngay cả lí trí cũng bay mất…suýt nữa là buột miệng đáp lại: “Em cũng yêu anh nhất!” Cũng may tôi kịp giữ lại…nếu không….-Đến…đến giờ rồi! Chúng ta đi thôi kẻo bỏ lỡ kịch hay!_Tôi vội vàng đáng trống lảng rồi chạy nhanh ra sân chờ hắn.
-Ưm..ứ..ứ…_Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu không phải thì ông khẩn trương cái gì chứ?!
-Ông cần con giúp gì không?_Ngay lúc này, Thiên Bảo từ trên lầu nhàn nhã bước xuống, vẻ mặt thật giống như đã biết trước chuyện này rồi ấy!
-Giúp giúp cái gì? Ông có gì mà phải giúp?_Ông trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt có chút phiếm hồng.
-Ư..ư…_Tại sao ông vẫn bịt miệng tôi?
-Các bà rất thích nghe hoà nhạc hoặc xem cải lương…vé xem với con không thành vấn đề! Chỉ cần ông lên tiếng…trong vòng 10phút cặp vé đó sẽ ở trong tay ông!_Hắn tiến đến chỗ tôi, chậm rãi gỡ tay ông ra khỏi miệng tôi rồi kéo tôi ra sofa ngồi…trong khi ông vẫn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ mà hắn vừa mang đến.
-Sao anh biết?
-Quan sát là biết liền! Em không thấy mấy hôm nay ông có điểm khác lạ sao?
-Ờ ha!_Tôi gật gù đem những “Điểm khác lạ” từng cái, từng cái lướt qua đầu. Đúng vậy! Gần đây ông rất khác…chú trọng ngoại hình hơn, ăn mặc chỉnh chu hơn, hay trải truốt hơn…và ít về nhà hơn! Ai..da…tôi vô tâm quá mà!
-Nhóc con…mau kiếm cho ông 2vé nghe hoà nhạc!_Ông đột nhiên chỉ vào mặt hắn hạ lệnh…sau đó đi nhanh về phòng.
Tôi tròn mắt há mồm nhìn theo bóng ông…rồi lại ngơ ngác quay sang hắn…thật sự là không ngờ nha!
-Em ngạc nhiên nỗi gì? Lên chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi!_Hắn cười cười vỗ nhẹ vào má tôi, cầm di động lên gọi cho ai đó.
Tôi nghe theo hắn lên phòng lấy quần áo đi tắm. Xong xuôi mới đi xuống, vừa đến nơi liền thấy ông với trang phục lịch phiệp cùng phong độ ngồi ở sofa, đối diện là Thiên Bảo đang cắm đầu vào tờ báo…mà tôi chẳng biết là báo gì vì toàn tiếng pháp không à! Nhưng đại loại là về nội thất, ngoại thất, kiến trúc, hạ tầng…
-Bé Nhiên…nhìn ông được không?_Thấy tôi đi đến, ông liền đứng lên tạo dáng cho tôi xem.
-Dạ được! Nhìn ông như trẻ ra mấy tuổi luôn…rất phong độ ạ!_Tôi cười toe toét vỗ tay tán thưởng.
-Vậy hả? Bé Nhiên đáng yêu nhất nhà! Ông đi nhé!_Nói rồi ông cầm theo đôi vé nghe hoà nhạc đi ra cửa.
Tôi thì vẫn đang thích trí vì được khen, khoé miệng cong lên không sao hạ xuống được. Thẳng đến khi bị hắn trọc tức mới hạ xuống.
-Em thích được khen vậy hả?
Nói thừa! Ai mà chẳng muốn được người khác khen chứ…dù là điều đó chỉ đúng một nửa. Đâu ai như hắn…suốt ngày trê tôi ngốc…xong rồi lại bảo thích người ngốc như tôi…muốn giận cũng không giận nổi…tức muốn chết!
-Mộc Nhiên xinh đẹp! Mộc Nhiên đáng yêu! Mộc Nhiên nấu ăn ngon! Mộc Nhiên ngốc nghếch…_Thấy tôi không nói gì, hắn liền tiến đến bên tai tôi thì thầm.
-Ngốc nghếch mà cũng là khen à?_Tôi vừa cố kìm khoé miệng cong lên vừa bĩu môi với hắn.
-Quan trọng là anh yêu Mộc Nhiên nhất!_Hắn bỏ quan câu hỏi của tôi, trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Câu nói này không những làm mặt tôi đỏ lên, tim đập nhanh hơn…mà ngay cả lí trí cũng bay mất…suýt nữa là buột miệng đáp lại: “Em cũng yêu anh nhất!” Cũng may tôi kịp giữ lại…nếu không….
-Đến…đến giờ rồi! Chúng ta đi thôi kẻo bỏ lỡ kịch hay!_Tôi vội vàng đáng trống lảng rồi chạy nhanh ra sân chờ hắn.
Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời EmTác giả: heo_mapTruyện Ngôn TìnhChap1: Chỗ ngồi bị chiếm! “Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…” Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương… -Ưm..ứ..ứ…_Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu không phải thì ông khẩn trương cái gì chứ?!-Ông cần con giúp gì không?_Ngay lúc này, Thiên Bảo từ trên lầu nhàn nhã bước xuống, vẻ mặt thật giống như đã biết trước chuyện này rồi ấy!-Giúp giúp cái gì? Ông có gì mà phải giúp?_Ông trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt có chút phiếm hồng.-Ư..ư…_Tại sao ông vẫn bịt miệng tôi?-Các bà rất thích nghe hoà nhạc hoặc xem cải lương…vé xem với con không thành vấn đề! Chỉ cần ông lên tiếng…trong vòng 10phút cặp vé đó sẽ ở trong tay ông!_Hắn tiến đến chỗ tôi, chậm rãi gỡ tay ông ra khỏi miệng tôi rồi kéo tôi ra sofa ngồi…trong khi ông vẫn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ mà hắn vừa mang đến.-Sao anh biết?-Quan sát là biết liền! Em không thấy mấy hôm nay ông có điểm khác lạ sao?-Ờ ha!_Tôi gật gù đem những “Điểm khác lạ” từng cái, từng cái lướt qua đầu. Đúng vậy! Gần đây ông rất khác…chú trọng ngoại hình hơn, ăn mặc chỉnh chu hơn, hay trải truốt hơn…và ít về nhà hơn! Ai..da…tôi vô tâm quá mà!-Nhóc con…mau kiếm cho ông 2vé nghe hoà nhạc!_Ông đột nhiên chỉ vào mặt hắn hạ lệnh…sau đó đi nhanh về phòng.Tôi tròn mắt há mồm nhìn theo bóng ông…rồi lại ngơ ngác quay sang hắn…thật sự là không ngờ nha!-Em ngạc nhiên nỗi gì? Lên chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi!_Hắn cười cười vỗ nhẹ vào má tôi, cầm di động lên gọi cho ai đó.Tôi nghe theo hắn lên phòng lấy quần áo đi tắm. Xong xuôi mới đi xuống, vừa đến nơi liền thấy ông với trang phục lịch phiệp cùng phong độ ngồi ở sofa, đối diện là Thiên Bảo đang cắm đầu vào tờ báo…mà tôi chẳng biết là báo gì vì toàn tiếng pháp không à! Nhưng đại loại là về nội thất, ngoại thất, kiến trúc, hạ tầng…-Bé Nhiên…nhìn ông được không?_Thấy tôi đi đến, ông liền đứng lên tạo dáng cho tôi xem.-Dạ được! Nhìn ông như trẻ ra mấy tuổi luôn…rất phong độ ạ!_Tôi cười toe toét vỗ tay tán thưởng.-Vậy hả? Bé Nhiên đáng yêu nhất nhà! Ông đi nhé!_Nói rồi ông cầm theo đôi vé nghe hoà nhạc đi ra cửa.Tôi thì vẫn đang thích trí vì được khen, khoé miệng cong lên không sao hạ xuống được. Thẳng đến khi bị hắn trọc tức mới hạ xuống.-Em thích được khen vậy hả?Nói thừa! Ai mà chẳng muốn được người khác khen chứ…dù là điều đó chỉ đúng một nửa. Đâu ai như hắn…suốt ngày trê tôi ngốc…xong rồi lại bảo thích người ngốc như tôi…muốn giận cũng không giận nổi…tức muốn chết!-Mộc Nhiên xinh đẹp! Mộc Nhiên đáng yêu! Mộc Nhiên nấu ăn ngon! Mộc Nhiên ngốc nghếch…_Thấy tôi không nói gì, hắn liền tiến đến bên tai tôi thì thầm.-Ngốc nghếch mà cũng là khen à?_Tôi vừa cố kìm khoé miệng cong lên vừa bĩu môi với hắn.-Quan trọng là anh yêu Mộc Nhiên nhất!_Hắn bỏ quan câu hỏi của tôi, trực tiếp đi vào vấn đề chính.Câu nói này không những làm mặt tôi đỏ lên, tim đập nhanh hơn…mà ngay cả lí trí cũng bay mất…suýt nữa là buột miệng đáp lại: “Em cũng yêu anh nhất!” Cũng may tôi kịp giữ lại…nếu không….-Đến…đến giờ rồi! Chúng ta đi thôi kẻo bỏ lỡ kịch hay!_Tôi vội vàng đáng trống lảng rồi chạy nhanh ra sân chờ hắn.