Chap1: Chỗ ngồi bị chiếm! “Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…” Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương…
Chương 74: Chương 74
Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời EmTác giả: heo_mapTruyện Ngôn TìnhChap1: Chỗ ngồi bị chiếm! “Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…” Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương… Hix…đau chết tôi rồi! Làm cái gì mà chà đạp môi tôi như thế? Không những ran rát, mà ngay cả bộ dạng nó cũng sưng mọng lên như xúc xích rồi này. A.a.a….thế này thì tôi làm sao mà ra ngoài được đây? Tên đồi bại này….đáng ghét quá đi! Còn nhìn tôi rồi cười cười nữa chứa…Tôi đấm ột cái bây giờ!-Anh thôi cười đi được không? Đáng ghét!_Tôi bĩu môi, liếc xéo hắn.-Ha..ha…Em như vậy thực sự rất quyến rũ đó! Anh rất thích!_Hắn còn không ngại mặt dày thêm vài mm, tiếp tục cười toe toét nói ra mấy lời lẽ sến chảy nước.-Anh có tin em cầm điện thoại ném chết anh…._Hả? Điện thoại? Người ta tìm hắn…đừng nói với tôi nãy giờ người ta vẫn chờ máy nha?! Nếu như vậy…tôi đi chết đây!_Anh..B.ảo…điện thoại…_Tôi run run chỉ vào di động của hắn nằm ngay bên cạnh.Hắn hồ nghi nhìn tôi, sau đó liếc mắt đến cái điện thoại…cầm lên…nhìn một chút rồi trực tiếp mở loa ngoài nói chuyện:-Đại ca…-….…_Tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia vô số tiếng nuốt nước bọt cùng tiếng ai đó hít thở không thông. Chết tôi rồi! Xấu hổ quá!-Có chuyện gì không?_Hắn nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.-Ực…nếu…nếu cậu bận thì…có thể không đi cùng chúng tôi cũng được!_Người bên kia khó khắn lắm mới nói được một câu.-Em muốn đi không?_Hắn không thèm trả lời, trực tiếp bỏ qua mà quay sang hỏi tôi.Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn giết người, bực bội hừ một tiếng chỉ vào môi mình:-Như thế này thì ra ngoài làm sao được?!-Vậy được rồi!_Hắn mỉm cười xoa đầu tôi một cái rồi hướng điện thoại nói_Mọi người khởi hành trước đi! Em sẽ đến sau._Sau đó cúp máy, cúi xuống nhấc bổng tôi lên đi ra khỏi phòng.-Này…anh làm gì vậy? Thả em xuống! Mau thả em xuống!_Tôi nhất thời bị doạ cho sợ chết kiếp, mặt đỏ tưng bừng, hung hăng đấm thùm thụp vào lưng hắn. Thế nhưng mà…chẳng si nhê gì sất! Thêm vào đó…hắn không có mặc áo kìa…xấu hổ chết mất thôi!---------------A.a.a.a….._Thích quá! Vui thật! Đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi kiểu này đó.Trên đường cao tốc vắng vẻ, dù bạn có làm gì đó điên khùng đến mức nào chăng nữa thì cũng chẳng có ai để ý cả! Chính vì thế mà bây giờ tôi đang ngồi trên thành ghế, dang tay hét thật to cũng chẳng phải sợ người khác chỉ trỏ, nói này nói nọ. Lại còn được đi BMW nữa chứ…không sợ say xe luôn!Nói thật là tuy tôi không bị say xe, nhưng mà nếu trong xe có mùi lại là kiểu gì cũng nôn. Mà đi xe khách, mấy chị cùng công ty hắn kiểu gì chẳng xịt nước hoa tùm lum….tôi không nôn mới lạ đó!-Cẩn thận ngã đó!_Hắn vừa lái xe, vừa tủm tỉm cười, thi thoảng qua sang nhìn tôi một cái.Cái tên này…hồi sang hắn vác tôi đi cứ tưởng hắn làm cái gì…thì ra là mang tôi đi bôi thuốc. Cũng may mà thuốc hiệu quả nhanh, nếu không tôi không dám ra khỏi nhà đâu!-Xì…em biết rồi!_Tôi bĩu môi với hắn rồi lại cười toe toét_Anh lái xe mệt không?Hắn không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Vì thế tôi trèo xuống, lấy ra một chai nước mát, mở nắp đưa đến miệng hắn, chờ hắn uống xong rồi tự mình cũng uống một ngụm.-Chúng ta như vậy có tính là hôn gián tiếp không?-Sak…khụ..khụ…_Tự nhiên hắn hỏi như thế làm gì? Hại tôi xém chút chết sặc rồi! Uống miếng nước cũng không xong nữa!-Ha..ha…Nhìn em như vậy thật đáng yêu đó!_Tôi bị như thế mà hắn còn cười được…đáng ghét!-Khụ…không thèm chơi với anh nữa!_Tôi vừa nói vừa quay đi làm bộ giận giỗi.Đúng là yêu vào rồi có khác…thấy đời toàn màu hồng không à! Ngay đến cả mấy cái trò trước nay tôi khinh bỉ như cái này cũng không thấy ghét nữa, ngược lại còn thích thú nữa ấy chứ! Người ta nói quả không sai: “Tình yêu có thể thay đổi tất cả!”-Nhìn kìa…vợ yêu của anh giận rồi. Phải làm sao đây?-Ai là vợ yêu của anh chứ?!_Tên đáng ghét này, không trọc tôi không được sao?-Đấy thấy chưa…còn từ cả chồng nữa. Sau này tôi thành kẻ cô đơn rồi!_Hắn lại còn bày ra cái bộ mặt nhăn nhó khổ sở nữa chứ…mắc cười chết mất!-Xì…thì anh tìm người khác là được rồi!_tôi vừa cố nén cười vừa cố duy trì bộ dạng giận giỗi với hắn.-Nhưng anh chỉ yêu mỗi em thôi! Biết sao bây giờ???Tôi cắn môi nén cười, quay sang đập vào vai hắn:-Tập trung lái xe đi! Giỡn hoài!
Hix…đau chết tôi rồi! Làm cái gì mà chà đạp môi tôi như thế? Không những ran rát, mà ngay cả bộ dạng nó cũng sưng mọng lên như xúc xích rồi này. A.a.a….thế này thì tôi làm sao mà ra ngoài được đây? Tên đồi bại này….đáng ghét quá đi! Còn nhìn tôi rồi cười cười nữa chứa…Tôi đấm ột cái bây giờ!
-Anh thôi cười đi được không? Đáng ghét!_Tôi bĩu môi, liếc xéo hắn.
-Ha..ha…Em như vậy thực sự rất quyến rũ đó! Anh rất thích!_Hắn còn không ngại mặt dày thêm vài mm, tiếp tục cười toe toét nói ra mấy lời lẽ sến chảy nước.
-Anh có tin em cầm điện thoại ném chết anh…._Hả? Điện thoại? Người ta tìm hắn…đừng nói với tôi nãy giờ người ta vẫn chờ máy nha?! Nếu như vậy…tôi đi chết đây!_Anh..B.ảo…điện thoại…_Tôi run run chỉ vào di động của hắn nằm ngay bên cạnh.
Hắn hồ nghi nhìn tôi, sau đó liếc mắt đến cái điện thoại…cầm lên…nhìn một chút rồi trực tiếp mở loa ngoài nói chuyện:
-Đại ca…
-….…_Tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia vô số tiếng nuốt nước bọt cùng tiếng ai đó hít thở không thông. Chết tôi rồi! Xấu hổ quá!
-Có chuyện gì không?_Hắn nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.
-Ực…nếu…nếu cậu bận thì…có thể không đi cùng chúng tôi cũng được!_Người bên kia khó khắn lắm mới nói được một câu.
-Em muốn đi không?_Hắn không thèm trả lời, trực tiếp bỏ qua mà quay sang hỏi tôi.
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn giết người, bực bội hừ một tiếng chỉ vào môi mình:
-Như thế này thì ra ngoài làm sao được?!
-Vậy được rồi!_Hắn mỉm cười xoa đầu tôi một cái rồi hướng điện thoại nói_Mọi người khởi hành trước đi! Em sẽ đến sau._Sau đó cúp máy, cúi xuống nhấc bổng tôi lên đi ra khỏi phòng.
-Này…anh làm gì vậy? Thả em xuống! Mau thả em xuống!_Tôi nhất thời bị doạ cho sợ chết kiếp, mặt đỏ tưng bừng, hung hăng đấm thùm thụp vào lưng hắn. Thế nhưng mà…chẳng si nhê gì sất! Thêm vào đó…hắn không có mặc áo kìa…xấu hổ chết mất thôi!
--------------
-A.a.a.a….._Thích quá! Vui thật! Đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi kiểu này đó.
Trên đường cao tốc vắng vẻ, dù bạn có làm gì đó điên khùng đến mức nào chăng nữa thì cũng chẳng có ai để ý cả! Chính vì thế mà bây giờ tôi đang ngồi trên thành ghế, dang tay hét thật to cũng chẳng phải sợ người khác chỉ trỏ, nói này nói nọ. Lại còn được đi BMW nữa chứ…không sợ say xe luôn!
Nói thật là tuy tôi không bị say xe, nhưng mà nếu trong xe có mùi lại là kiểu gì cũng nôn. Mà đi xe khách, mấy chị cùng công ty hắn kiểu gì chẳng xịt nước hoa tùm lum….tôi không nôn mới lạ đó!
-Cẩn thận ngã đó!_Hắn vừa lái xe, vừa tủm tỉm cười, thi thoảng qua sang nhìn tôi một cái.
Cái tên này…hồi sang hắn vác tôi đi cứ tưởng hắn làm cái gì…thì ra là mang tôi đi bôi thuốc. Cũng may mà thuốc hiệu quả nhanh, nếu không tôi không dám ra khỏi nhà đâu!
-Xì…em biết rồi!_Tôi bĩu môi với hắn rồi lại cười toe toét_Anh lái xe mệt không?
Hắn không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Vì thế tôi trèo xuống, lấy ra một chai nước mát, mở nắp đưa đến miệng hắn, chờ hắn uống xong rồi tự mình cũng uống một ngụm.
-Chúng ta như vậy có tính là hôn gián tiếp không?
-Sak…khụ..khụ…_Tự nhiên hắn hỏi như thế làm gì? Hại tôi xém chút chết sặc rồi! Uống miếng nước cũng không xong nữa!
-Ha..ha…Nhìn em như vậy thật đáng yêu đó!_Tôi bị như thế mà hắn còn cười được…đáng ghét!
-Khụ…không thèm chơi với anh nữa!_Tôi vừa nói vừa quay đi làm bộ giận giỗi.
Đúng là yêu vào rồi có khác…thấy đời toàn màu hồng không à! Ngay đến cả mấy cái trò trước nay tôi khinh bỉ như cái này cũng không thấy ghét nữa, ngược lại còn thích thú nữa ấy chứ! Người ta nói quả không sai: “Tình yêu có thể thay đổi tất cả!”
-Nhìn kìa…vợ yêu của anh giận rồi. Phải làm sao đây?
-Ai là vợ yêu của anh chứ?!_Tên đáng ghét này, không trọc tôi không được sao?
-Đấy thấy chưa…còn từ cả chồng nữa. Sau này tôi thành kẻ cô đơn rồi!_Hắn lại còn bày ra cái bộ mặt nhăn nhó khổ sở nữa chứ…mắc cười chết mất!
-Xì…thì anh tìm người khác là được rồi!_tôi vừa cố nén cười vừa cố duy trì bộ dạng giận giỗi với hắn.
-Nhưng anh chỉ yêu mỗi em thôi! Biết sao bây giờ???
Tôi cắn môi nén cười, quay sang đập vào vai hắn:
-Tập trung lái xe đi! Giỡn hoài!
Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời EmTác giả: heo_mapTruyện Ngôn TìnhChap1: Chỗ ngồi bị chiếm! “Không..không..em không cần! Em không cần! Em chỉ cần có anh thôi! Anh ơi đừng đi! Không…” Thật là đáng sợ! Tôi ghét giấc mơ này! Đã mấy ngày gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy nó. Trong mơ, tôi thấy có hai cái bóng đi về phía mình, rồi một cái dừng lại, người kia tiếp tục đi đến bên tôi, đưa tay ra với tôi. Đó là một người con trai rất đẹp, trên môi còn mỉm cười dịu dàng với tôi nữa! Tôi khẳng định như thế vì tôi thấy rất rõ mặt người đó. Còn người đứng đằng xa, tôi không thể biết là ai nếu như người đó không lên tiếng. Là anh..anh Thiên Bảo của tôi. Anh nói đã đến lúc anh phải đi rồi, không thể ở bên tôi được nữa. Vì thế, anh đã tìm một người thay anh bảo vệ, yêu thương tôi…đó chính là cái người con trai đứng đưa tay về phía tôi ấy! Nói rồi bóng dáng phía xa xa quay lưng và dần dần biến mất. Tôi không muốn, thật sự không muốn chút nào! Tôi chỉ cần anh ở bên tôi thôi, ngoài anh ra tôi không cần ai hết!..Bởi vì tôi biết…trên đời này sẽ chẳng có ai yêu thương… Hix…đau chết tôi rồi! Làm cái gì mà chà đạp môi tôi như thế? Không những ran rát, mà ngay cả bộ dạng nó cũng sưng mọng lên như xúc xích rồi này. A.a.a….thế này thì tôi làm sao mà ra ngoài được đây? Tên đồi bại này….đáng ghét quá đi! Còn nhìn tôi rồi cười cười nữa chứa…Tôi đấm ột cái bây giờ!-Anh thôi cười đi được không? Đáng ghét!_Tôi bĩu môi, liếc xéo hắn.-Ha..ha…Em như vậy thực sự rất quyến rũ đó! Anh rất thích!_Hắn còn không ngại mặt dày thêm vài mm, tiếp tục cười toe toét nói ra mấy lời lẽ sến chảy nước.-Anh có tin em cầm điện thoại ném chết anh…._Hả? Điện thoại? Người ta tìm hắn…đừng nói với tôi nãy giờ người ta vẫn chờ máy nha?! Nếu như vậy…tôi đi chết đây!_Anh..B.ảo…điện thoại…_Tôi run run chỉ vào di động của hắn nằm ngay bên cạnh.Hắn hồ nghi nhìn tôi, sau đó liếc mắt đến cái điện thoại…cầm lên…nhìn một chút rồi trực tiếp mở loa ngoài nói chuyện:-Đại ca…-….…_Tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia vô số tiếng nuốt nước bọt cùng tiếng ai đó hít thở không thông. Chết tôi rồi! Xấu hổ quá!-Có chuyện gì không?_Hắn nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.-Ực…nếu…nếu cậu bận thì…có thể không đi cùng chúng tôi cũng được!_Người bên kia khó khắn lắm mới nói được một câu.-Em muốn đi không?_Hắn không thèm trả lời, trực tiếp bỏ qua mà quay sang hỏi tôi.Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn giết người, bực bội hừ một tiếng chỉ vào môi mình:-Như thế này thì ra ngoài làm sao được?!-Vậy được rồi!_Hắn mỉm cười xoa đầu tôi một cái rồi hướng điện thoại nói_Mọi người khởi hành trước đi! Em sẽ đến sau._Sau đó cúp máy, cúi xuống nhấc bổng tôi lên đi ra khỏi phòng.-Này…anh làm gì vậy? Thả em xuống! Mau thả em xuống!_Tôi nhất thời bị doạ cho sợ chết kiếp, mặt đỏ tưng bừng, hung hăng đấm thùm thụp vào lưng hắn. Thế nhưng mà…chẳng si nhê gì sất! Thêm vào đó…hắn không có mặc áo kìa…xấu hổ chết mất thôi!---------------A.a.a.a….._Thích quá! Vui thật! Đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi kiểu này đó.Trên đường cao tốc vắng vẻ, dù bạn có làm gì đó điên khùng đến mức nào chăng nữa thì cũng chẳng có ai để ý cả! Chính vì thế mà bây giờ tôi đang ngồi trên thành ghế, dang tay hét thật to cũng chẳng phải sợ người khác chỉ trỏ, nói này nói nọ. Lại còn được đi BMW nữa chứ…không sợ say xe luôn!Nói thật là tuy tôi không bị say xe, nhưng mà nếu trong xe có mùi lại là kiểu gì cũng nôn. Mà đi xe khách, mấy chị cùng công ty hắn kiểu gì chẳng xịt nước hoa tùm lum….tôi không nôn mới lạ đó!-Cẩn thận ngã đó!_Hắn vừa lái xe, vừa tủm tỉm cười, thi thoảng qua sang nhìn tôi một cái.Cái tên này…hồi sang hắn vác tôi đi cứ tưởng hắn làm cái gì…thì ra là mang tôi đi bôi thuốc. Cũng may mà thuốc hiệu quả nhanh, nếu không tôi không dám ra khỏi nhà đâu!-Xì…em biết rồi!_Tôi bĩu môi với hắn rồi lại cười toe toét_Anh lái xe mệt không?Hắn không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Vì thế tôi trèo xuống, lấy ra một chai nước mát, mở nắp đưa đến miệng hắn, chờ hắn uống xong rồi tự mình cũng uống một ngụm.-Chúng ta như vậy có tính là hôn gián tiếp không?-Sak…khụ..khụ…_Tự nhiên hắn hỏi như thế làm gì? Hại tôi xém chút chết sặc rồi! Uống miếng nước cũng không xong nữa!-Ha..ha…Nhìn em như vậy thật đáng yêu đó!_Tôi bị như thế mà hắn còn cười được…đáng ghét!-Khụ…không thèm chơi với anh nữa!_Tôi vừa nói vừa quay đi làm bộ giận giỗi.Đúng là yêu vào rồi có khác…thấy đời toàn màu hồng không à! Ngay đến cả mấy cái trò trước nay tôi khinh bỉ như cái này cũng không thấy ghét nữa, ngược lại còn thích thú nữa ấy chứ! Người ta nói quả không sai: “Tình yêu có thể thay đổi tất cả!”-Nhìn kìa…vợ yêu của anh giận rồi. Phải làm sao đây?-Ai là vợ yêu của anh chứ?!_Tên đáng ghét này, không trọc tôi không được sao?-Đấy thấy chưa…còn từ cả chồng nữa. Sau này tôi thành kẻ cô đơn rồi!_Hắn lại còn bày ra cái bộ mặt nhăn nhó khổ sở nữa chứ…mắc cười chết mất!-Xì…thì anh tìm người khác là được rồi!_tôi vừa cố nén cười vừa cố duy trì bộ dạng giận giỗi với hắn.-Nhưng anh chỉ yêu mỗi em thôi! Biết sao bây giờ???Tôi cắn môi nén cười, quay sang đập vào vai hắn:-Tập trung lái xe đi! Giỡn hoài!