Edit: Cà ri Lịch Diệu Tiên ngày mùng tám tháng năm năm 19432, thời tiết tốt. Hôm nay là ngày Thiên Diễn Tông khai sơn môn* tuyển chọn đệ tử mười năm một lần. (*Khai sơn môn: Mở cổng núi) Trên núi Thiên Diễn sương khói bồng bềnh kéo dài ngàn dặm, tiên âm lượn lờ, dưới chân núi, một đám thiếu nam thiếu nữ mặt mũi non nớt, đang ngẩng đầu nhìn lên tiên sơn trước mắt, trong đôi mắt tràn đầy kích động và sùng bái... Trên đỉnh núi, mấy tiên trưởng trên người mặc tiên bào mỉm cười liếc mắt nhìn nhau cười. "Năm nay có không ít mầm non tốt a!" "Đúng vậy, lại còn có một đệ tử Thủy linh căn, mấy người các người ai cũng đừng hòng cướp với ta!" "Ai muốn cướp của ngươi, đứa nhỏ Thổ Mộc song linh căn kia, ta coi trọng!" Mấy người lúc này đã chọn xong mầm tốt mà mình nhìn trúng, mà lúc này, đột nhiên có người hỏi một câu: "Thanh Ngọc tiên tử, muội nhìn trúng ai?" Ôi. Tình cảnh đột nhiên vô cùng lúng túng. Bởi vì... Thanh Ngọc tiên tử người bị điểm tên lúc này lại đang ngồi trên ghế dựa khò khò ngủ say…

Chương 46: Để cô nhỏ dạy cậu làm người.

[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên NhanhTác giả: Muội Chỉ Ái Cật NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngEdit: Cà ri Lịch Diệu Tiên ngày mùng tám tháng năm năm 19432, thời tiết tốt. Hôm nay là ngày Thiên Diễn Tông khai sơn môn* tuyển chọn đệ tử mười năm một lần. (*Khai sơn môn: Mở cổng núi) Trên núi Thiên Diễn sương khói bồng bềnh kéo dài ngàn dặm, tiên âm lượn lờ, dưới chân núi, một đám thiếu nam thiếu nữ mặt mũi non nớt, đang ngẩng đầu nhìn lên tiên sơn trước mắt, trong đôi mắt tràn đầy kích động và sùng bái... Trên đỉnh núi, mấy tiên trưởng trên người mặc tiên bào mỉm cười liếc mắt nhìn nhau cười. "Năm nay có không ít mầm non tốt a!" "Đúng vậy, lại còn có một đệ tử Thủy linh căn, mấy người các người ai cũng đừng hòng cướp với ta!" "Ai muốn cướp của ngươi, đứa nhỏ Thổ Mộc song linh căn kia, ta coi trọng!" Mấy người lúc này đã chọn xong mầm tốt mà mình nhìn trúng, mà lúc này, đột nhiên có người hỏi một câu: "Thanh Ngọc tiên tử, muội nhìn trúng ai?" Ôi. Tình cảnh đột nhiên vô cùng lúng túng. Bởi vì... Thanh Ngọc tiên tử người bị điểm tên lúc này lại đang ngồi trên ghế dựa khò khò ngủ say… Edit: Quàng ThượngSáng sớm hôm sau, Lăng Hiểu và Trình Tiêu giống như thường ngày cùng nhau ngồi chung xe ra khỏi Trình gia."Chú Lâm, hôm nay tôi muốn đến trường học của Trình Tiêu nên chú không cần đưa tôi đến tiệm cà phê đâu."Sau khi lên xe Lăng Hiểu liền dặn dò tài xế một câu, tài xế được gọi là chú Lâm gật gật đầu cũng không hỏi gì thêm.Hơn nửa tiếng sau xe đã ngừng ở trước cổng trường Thập Nhất Trung.Buổi sáng vào giờ này đúng là giờ đi học nên cổng trường có rất nhiều người, người tới người đi đều là siêu xe.Lăng Hiểu và Trình Tiêu một trước một sau mà xuống xe, Trình Tiêu vừa xuống xe đã nghe được một giọng nói châm chọc: "Ai nha, Trình học bá của chúng ta tới rồi!"(*học bá = học sinh giỏi)Trình học bá.Đây là biệt danh mà Trình Tiêu không thích bởi vì nó do Sở Nguyên bạn học cùng lớp đặt cho cậu.Nghe giọng nói này Trình Tiêu hơi hơi xoay đầu, quả nhiên là thấy được bóng dáng của Sở Nguyên."Sở Nguyên, mày muốn đánh nhau hay gì?"Trình Tiêu tức giận nắm chặt nắm tay.Cậu hận nhất là có người lấy thành tích tới châm chọc mình, cậu cũng muốn giống như ba mẹ và anh trai làm một học bá thật sự.Nhưng cậu không làm được mà!Những chương trình học phức tạp đó cho dù cậu có nỗ lực như thế nào cũng học không được.Thậm chí có đôi khi Trình Tiêu từng nghi ngờ mình... rốt cuộc có phải con cháu Trình gia không?Không phải là ôm nhầm ở bệnh viện rồi chứ?Cũng may, Trình gia bây giờ có Lăng Hiểu.Ngày hôm qua nghe Lăng Hiểu nói cô ấy cũng là học tra, tâm hồn bé nhỏ yếu đuối bị tra tấn bao lâu nay của Trình Tiêu cuối cùng cũng có được một chút an ủi...........Lúc này ở cổng trường vẫn có học sinh và phụ huynh ra ra vào vào như cũ.Sở Nguyên chậm rì rì đi đến bên cạnh Trình Tiêu, rồi có chút khinh thường mà nhìn cậu: "Dạng như mày mà cũng đòi đánh với tao?"Không sai, Sở Nguyên lớn lên rất cao, chiều cao 1m85 làm cho hắn nhìn có vẻ rất cao lớn.Hơn nữa là từ nhỏ hắn đã học TaeKwonDo cùng võ tự do nên ở trong trường có tiếng là có thể đánh nhau."Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều vậy làm gì, mày tưởng mày là ai?"Trình Tiêu tuy rằng chiều cao không bằng vóc dáng của Sở Nguyên nhưng cậu không sợ chút nào.Không phục thì đánh liền, who sợ who à!Đàn ông Trình gia sẽ không lùi bước!"Được rồi, chỗ này là cổng trường, các người còn đang là học sinh, nói gì mà đánh với không đánh nhau!"Lăng Hiểu vẫn luôn im lặng chọn thời cơ thích hợp ngăn hai người đấu võ mồm.Đánh đánh giết giết không có chút hài hòa thân thiện."Cô là ai?"Sở Nguyên lúc này mới thấy được bóng dáng nhỏ xinh của Lăng Hiểu, Lăng Hiểu vốn dĩ lớn lên nhìn trẻ, lúc này đứng trước cổng trường thoạt nhìn cũng không khác học sinh cao trung là mấy."Trình Tiêu, mày không theo đuổi được Mạnh Thư cho nên đổi khẩu vị hả?"Bộ dạng Sở Nguyên có chút vui sướng như thấy người gặp họa: "Gu của mày cũng hơi kém rồi đó, mày xem cô bé này còn chưa nẩy nở còn nguyên một cái sân bay này."Trình Tiêu: ...Lăng Hiểu: [○?`Д′?○]!"Cậu tên Sở Nguyên đúng không?"Lăng Hiểu tiến lên một bước rồi cười tủm tỉm nhìn Sở Nguyên: "Tới, đến đây, để cô nhỏ dạy cậu làm người!"Cái gì?Sở Nguyên nhăn mày nghe không hiểu ý của Lăng Hiểu nhưng mà giây tiếp theo hắn liền cảm nhận được cảm giác trời đất quay cuồng –Một tiếng "Rầm!", Lăng Hiểu nắm lấy đồng phục của Sở Nguyên rồi làm lưu loát động tác quật qua vai!Mọi người trước cổng trường đều sợ ngây người!Đó chính là Sở Nguyên 1m85 nha!Đó chính là lưu manh trường học chính hiệu nha!"Thế nào, thoải mái chưa?"Lăng Hiểu vỗ vỗ tay mìn cười tủm tỉm nhìn Sở Nguyên bị quật ra bảy tám màu sắc nằm trên mặt đất.Cô cũng không ra tay tàn nhẫn lắm nhưng cũng phải ra tay trừng phạt một trận nho nhỏ với thằng nhóc này.Lúc này Sở Nguyên thấy trước mặt mình chợt lóe chợt lóe ra toàn ánh sáng màu vàng.

Edit: Quàng Thượng

Sáng sớm hôm sau, Lăng Hiểu và Trình Tiêu giống như thường ngày cùng nhau ngồi chung xe ra khỏi Trình gia.

"Chú Lâm, hôm nay tôi muốn đến trường học của Trình Tiêu nên chú không cần đưa tôi đến tiệm cà phê đâu."

Sau khi lên xe Lăng Hiểu liền dặn dò tài xế một câu, tài xế được gọi là chú Lâm gật gật đầu cũng không hỏi gì thêm.

Hơn nửa tiếng sau xe đã ngừng ở trước cổng trường Thập Nhất Trung.

Buổi sáng vào giờ này đúng là giờ đi học nên cổng trường có rất nhiều người, người tới người đi đều là siêu xe.

Lăng Hiểu và Trình Tiêu một trước một sau mà xuống xe, Trình Tiêu vừa xuống xe đã nghe được một giọng nói châm chọc: "Ai nha, Trình học bá của chúng ta tới rồi!"

(*học bá = học sinh giỏi)

Trình học bá.

Đây là biệt danh mà Trình Tiêu không thích bởi vì nó do Sở Nguyên bạn học cùng lớp đặt cho cậu.

Nghe giọng nói này Trình Tiêu hơi hơi xoay đầu, quả nhiên là thấy được bóng dáng của Sở Nguyên.

"Sở Nguyên, mày muốn đánh nhau hay gì?"

Trình Tiêu tức giận nắm chặt nắm tay.

Cậu hận nhất là có người lấy thành tích tới châm chọc mình, cậu cũng muốn giống như ba mẹ và anh trai làm một học bá thật sự.

Nhưng cậu không làm được mà!

Những chương trình học phức tạp đó cho dù cậu có nỗ lực như thế nào cũng học không được.

Thậm chí có đôi khi Trình Tiêu từng nghi ngờ mình... rốt cuộc có phải con cháu Trình gia không?

Không phải là ôm nhầm ở bệnh viện rồi chứ?

Cũng may, Trình gia bây giờ có Lăng Hiểu.

Ngày hôm qua nghe Lăng Hiểu nói cô ấy cũng là học tra, tâm hồn bé nhỏ yếu đuối bị tra tấn bao lâu nay của Trình Tiêu cuối cùng cũng có được một chút an ủi.

..........

Lúc này ở cổng trường vẫn có học sinh và phụ huynh ra ra vào vào như cũ.

Sở Nguyên chậm rì rì đi đến bên cạnh Trình Tiêu, rồi có chút khinh thường mà nhìn cậu: "Dạng như mày mà cũng đòi đánh với tao?"

Không sai, Sở Nguyên lớn lên rất cao, chiều cao 1m85 làm cho hắn nhìn có vẻ rất cao lớn.

Hơn nữa là từ nhỏ hắn đã học TaeKwonDo cùng võ tự do nên ở trong trường có tiếng là có thể đánh nhau.

"Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều vậy làm gì, mày tưởng mày là ai?"

Trình Tiêu tuy rằng chiều cao không bằng vóc dáng của Sở Nguyên nhưng cậu không sợ chút nào.

Không phục thì đánh liền, who sợ who à!

Đàn ông Trình gia sẽ không lùi bước!

"Được rồi, chỗ này là cổng trường, các người còn đang là học sinh, nói gì mà đánh với không đánh nhau!"

Lăng Hiểu vẫn luôn im lặng chọn thời cơ thích hợp ngăn hai người đấu võ mồm.

Đánh đánh giết giết không có chút hài hòa thân thiện.

"Cô là ai?"

Sở Nguyên lúc này mới thấy được bóng dáng nhỏ xinh của Lăng Hiểu, Lăng Hiểu vốn dĩ lớn lên nhìn trẻ, lúc này đứng trước cổng trường thoạt nhìn cũng không khác học sinh cao trung là mấy.

"Trình Tiêu, mày không theo đuổi được Mạnh Thư cho nên đổi khẩu vị hả?"

Bộ dạng Sở Nguyên có chút vui sướng như thấy người gặp họa: "Gu của mày cũng hơi kém rồi đó, mày xem cô bé này còn chưa nẩy nở còn nguyên một cái sân bay này."

Trình Tiêu: ...

Lăng Hiểu: [○?`Д′?○]!

"Cậu tên Sở Nguyên đúng không?"

Lăng Hiểu tiến lên một bước rồi cười tủm tỉm nhìn Sở Nguyên: "Tới, đến đây, để cô nhỏ dạy cậu làm người!"

Cái gì?

Sở Nguyên nhăn mày nghe không hiểu ý của Lăng Hiểu nhưng mà giây tiếp theo hắn liền cảm nhận được cảm giác trời đất quay cuồng –

Một tiếng "Rầm!", Lăng Hiểu nắm lấy đồng phục của Sở Nguyên rồi làm lưu loát động tác quật qua vai!

Mọi người trước cổng trường đều sợ ngây người!

Đó chính là Sở Nguyên 1m85 nha!

Đó chính là lưu manh trường học chính hiệu nha!

"Thế nào, thoải mái chưa?"

Lăng Hiểu vỗ vỗ tay mìn cười tủm tỉm nhìn Sở Nguyên bị quật ra bảy tám màu sắc nằm trên mặt đất.

Cô cũng không ra tay tàn nhẫn lắm nhưng cũng phải ra tay trừng phạt một trận nho nhỏ với thằng nhóc này.

Lúc này Sở Nguyên thấy trước mặt mình chợt lóe chợt lóe ra toàn ánh sáng màu vàng.

[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên NhanhTác giả: Muội Chỉ Ái Cật NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngEdit: Cà ri Lịch Diệu Tiên ngày mùng tám tháng năm năm 19432, thời tiết tốt. Hôm nay là ngày Thiên Diễn Tông khai sơn môn* tuyển chọn đệ tử mười năm một lần. (*Khai sơn môn: Mở cổng núi) Trên núi Thiên Diễn sương khói bồng bềnh kéo dài ngàn dặm, tiên âm lượn lờ, dưới chân núi, một đám thiếu nam thiếu nữ mặt mũi non nớt, đang ngẩng đầu nhìn lên tiên sơn trước mắt, trong đôi mắt tràn đầy kích động và sùng bái... Trên đỉnh núi, mấy tiên trưởng trên người mặc tiên bào mỉm cười liếc mắt nhìn nhau cười. "Năm nay có không ít mầm non tốt a!" "Đúng vậy, lại còn có một đệ tử Thủy linh căn, mấy người các người ai cũng đừng hòng cướp với ta!" "Ai muốn cướp của ngươi, đứa nhỏ Thổ Mộc song linh căn kia, ta coi trọng!" Mấy người lúc này đã chọn xong mầm tốt mà mình nhìn trúng, mà lúc này, đột nhiên có người hỏi một câu: "Thanh Ngọc tiên tử, muội nhìn trúng ai?" Ôi. Tình cảnh đột nhiên vô cùng lúng túng. Bởi vì... Thanh Ngọc tiên tử người bị điểm tên lúc này lại đang ngồi trên ghế dựa khò khò ngủ say… Edit: Quàng ThượngSáng sớm hôm sau, Lăng Hiểu và Trình Tiêu giống như thường ngày cùng nhau ngồi chung xe ra khỏi Trình gia."Chú Lâm, hôm nay tôi muốn đến trường học của Trình Tiêu nên chú không cần đưa tôi đến tiệm cà phê đâu."Sau khi lên xe Lăng Hiểu liền dặn dò tài xế một câu, tài xế được gọi là chú Lâm gật gật đầu cũng không hỏi gì thêm.Hơn nửa tiếng sau xe đã ngừng ở trước cổng trường Thập Nhất Trung.Buổi sáng vào giờ này đúng là giờ đi học nên cổng trường có rất nhiều người, người tới người đi đều là siêu xe.Lăng Hiểu và Trình Tiêu một trước một sau mà xuống xe, Trình Tiêu vừa xuống xe đã nghe được một giọng nói châm chọc: "Ai nha, Trình học bá của chúng ta tới rồi!"(*học bá = học sinh giỏi)Trình học bá.Đây là biệt danh mà Trình Tiêu không thích bởi vì nó do Sở Nguyên bạn học cùng lớp đặt cho cậu.Nghe giọng nói này Trình Tiêu hơi hơi xoay đầu, quả nhiên là thấy được bóng dáng của Sở Nguyên."Sở Nguyên, mày muốn đánh nhau hay gì?"Trình Tiêu tức giận nắm chặt nắm tay.Cậu hận nhất là có người lấy thành tích tới châm chọc mình, cậu cũng muốn giống như ba mẹ và anh trai làm một học bá thật sự.Nhưng cậu không làm được mà!Những chương trình học phức tạp đó cho dù cậu có nỗ lực như thế nào cũng học không được.Thậm chí có đôi khi Trình Tiêu từng nghi ngờ mình... rốt cuộc có phải con cháu Trình gia không?Không phải là ôm nhầm ở bệnh viện rồi chứ?Cũng may, Trình gia bây giờ có Lăng Hiểu.Ngày hôm qua nghe Lăng Hiểu nói cô ấy cũng là học tra, tâm hồn bé nhỏ yếu đuối bị tra tấn bao lâu nay của Trình Tiêu cuối cùng cũng có được một chút an ủi...........Lúc này ở cổng trường vẫn có học sinh và phụ huynh ra ra vào vào như cũ.Sở Nguyên chậm rì rì đi đến bên cạnh Trình Tiêu, rồi có chút khinh thường mà nhìn cậu: "Dạng như mày mà cũng đòi đánh với tao?"Không sai, Sở Nguyên lớn lên rất cao, chiều cao 1m85 làm cho hắn nhìn có vẻ rất cao lớn.Hơn nữa là từ nhỏ hắn đã học TaeKwonDo cùng võ tự do nên ở trong trường có tiếng là có thể đánh nhau."Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều vậy làm gì, mày tưởng mày là ai?"Trình Tiêu tuy rằng chiều cao không bằng vóc dáng của Sở Nguyên nhưng cậu không sợ chút nào.Không phục thì đánh liền, who sợ who à!Đàn ông Trình gia sẽ không lùi bước!"Được rồi, chỗ này là cổng trường, các người còn đang là học sinh, nói gì mà đánh với không đánh nhau!"Lăng Hiểu vẫn luôn im lặng chọn thời cơ thích hợp ngăn hai người đấu võ mồm.Đánh đánh giết giết không có chút hài hòa thân thiện."Cô là ai?"Sở Nguyên lúc này mới thấy được bóng dáng nhỏ xinh của Lăng Hiểu, Lăng Hiểu vốn dĩ lớn lên nhìn trẻ, lúc này đứng trước cổng trường thoạt nhìn cũng không khác học sinh cao trung là mấy."Trình Tiêu, mày không theo đuổi được Mạnh Thư cho nên đổi khẩu vị hả?"Bộ dạng Sở Nguyên có chút vui sướng như thấy người gặp họa: "Gu của mày cũng hơi kém rồi đó, mày xem cô bé này còn chưa nẩy nở còn nguyên một cái sân bay này."Trình Tiêu: ...Lăng Hiểu: [○?`Д′?○]!"Cậu tên Sở Nguyên đúng không?"Lăng Hiểu tiến lên một bước rồi cười tủm tỉm nhìn Sở Nguyên: "Tới, đến đây, để cô nhỏ dạy cậu làm người!"Cái gì?Sở Nguyên nhăn mày nghe không hiểu ý của Lăng Hiểu nhưng mà giây tiếp theo hắn liền cảm nhận được cảm giác trời đất quay cuồng –Một tiếng "Rầm!", Lăng Hiểu nắm lấy đồng phục của Sở Nguyên rồi làm lưu loát động tác quật qua vai!Mọi người trước cổng trường đều sợ ngây người!Đó chính là Sở Nguyên 1m85 nha!Đó chính là lưu manh trường học chính hiệu nha!"Thế nào, thoải mái chưa?"Lăng Hiểu vỗ vỗ tay mìn cười tủm tỉm nhìn Sở Nguyên bị quật ra bảy tám màu sắc nằm trên mặt đất.Cô cũng không ra tay tàn nhẫn lắm nhưng cũng phải ra tay trừng phạt một trận nho nhỏ với thằng nhóc này.Lúc này Sở Nguyên thấy trước mặt mình chợt lóe chợt lóe ra toàn ánh sáng màu vàng.

Chương 46: Để cô nhỏ dạy cậu làm người.