Edit: Cà ri Lịch Diệu Tiên ngày mùng tám tháng năm năm 19432, thời tiết tốt. Hôm nay là ngày Thiên Diễn Tông khai sơn môn* tuyển chọn đệ tử mười năm một lần. (*Khai sơn môn: Mở cổng núi) Trên núi Thiên Diễn sương khói bồng bềnh kéo dài ngàn dặm, tiên âm lượn lờ, dưới chân núi, một đám thiếu nam thiếu nữ mặt mũi non nớt, đang ngẩng đầu nhìn lên tiên sơn trước mắt, trong đôi mắt tràn đầy kích động và sùng bái... Trên đỉnh núi, mấy tiên trưởng trên người mặc tiên bào mỉm cười liếc mắt nhìn nhau cười. "Năm nay có không ít mầm non tốt a!" "Đúng vậy, lại còn có một đệ tử Thủy linh căn, mấy người các người ai cũng đừng hòng cướp với ta!" "Ai muốn cướp của ngươi, đứa nhỏ Thổ Mộc song linh căn kia, ta coi trọng!" Mấy người lúc này đã chọn xong mầm tốt mà mình nhìn trúng, mà lúc này, đột nhiên có người hỏi một câu: "Thanh Ngọc tiên tử, muội nhìn trúng ai?" Ôi. Tình cảnh đột nhiên vô cùng lúng túng. Bởi vì... Thanh Ngọc tiên tử người bị điểm tên lúc này lại đang ngồi trên ghế dựa khò khò ngủ say…

Chương 127: Người đại diện

[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên NhanhTác giả: Muội Chỉ Ái Cật NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngEdit: Cà ri Lịch Diệu Tiên ngày mùng tám tháng năm năm 19432, thời tiết tốt. Hôm nay là ngày Thiên Diễn Tông khai sơn môn* tuyển chọn đệ tử mười năm một lần. (*Khai sơn môn: Mở cổng núi) Trên núi Thiên Diễn sương khói bồng bềnh kéo dài ngàn dặm, tiên âm lượn lờ, dưới chân núi, một đám thiếu nam thiếu nữ mặt mũi non nớt, đang ngẩng đầu nhìn lên tiên sơn trước mắt, trong đôi mắt tràn đầy kích động và sùng bái... Trên đỉnh núi, mấy tiên trưởng trên người mặc tiên bào mỉm cười liếc mắt nhìn nhau cười. "Năm nay có không ít mầm non tốt a!" "Đúng vậy, lại còn có một đệ tử Thủy linh căn, mấy người các người ai cũng đừng hòng cướp với ta!" "Ai muốn cướp của ngươi, đứa nhỏ Thổ Mộc song linh căn kia, ta coi trọng!" Mấy người lúc này đã chọn xong mầm tốt mà mình nhìn trúng, mà lúc này, đột nhiên có người hỏi một câu: "Thanh Ngọc tiên tử, muội nhìn trúng ai?" Ôi. Tình cảnh đột nhiên vô cùng lúng túng. Bởi vì... Thanh Ngọc tiên tử người bị điểm tên lúc này lại đang ngồi trên ghế dựa khò khò ngủ say… Edit: Nương CterCông việc này Lăng Hiểu rất muốn từ chối, thậm chí còn lật lại sổ ghi chép công việc của NPC này, chỉ tiếc chẳng có tác dụng gì."Thương lượng một chút cũng không được sao?"Sổ ghi chép NPC không phản ứng gì."Vậy... Ít nhất đừng để tôi làm nghệ sĩ được không?"Lăng Hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm, cuối cùng không tình nguyện ký tên mình vào.Nếu công việc loại này không thể vượt qua, cũng không thể từ chối, đành nhắm mắt đưa chân mà nhận vậy.... ...Nhiệm vụ thế giới «Đầu đề ảnh hậu» .Một buổi chiều trời trong nắng đẹp, trong một bệnh viện bình thường, một đứa trẻ mập mạp trắng trẻo ra đời.Lăng Hiểu chậm rãi mở mắt, một mảng mơ hồ không thể nhìn xa xa được, mông lung nhìn thấy quang cảnh xung quanh một chút.Bên tai thỉnh thoảng vang lên những tiếng khóc thút thít của trẻ sơ sinh.Được rồi, lần này sinh ra thuận lợi, có cha mẹ đầy đủ, hơn nữa còn rất hạnh phúc.Lăng gia ở Vân Thành chẳng qua chỉ là một hộ gia đình bình thường giữa hàng ngàn gia đình bình thường khác, mà Lăng Hiểu từ nhỏ cũng xem như bình thường, ừa, một bé gái ham ăn.Trong nhà trẻ, cô luôn là đứa trẻ ăn xong nhanh nhất.Trong trường tiểu học, luôn len lén mang theo đồ ăn vặt mà bị thầy giáo tịch thu, vì vậy mà hay khóc lóc ỷ ôi.Lăng Hiểu tổng kết một chút khoảng thời gian thơ ấu của mình, chỉ có bốn chữ—Ăn chơi sa đoạ : ) (thật ra là Thập phần khoái trá)Tiếp thu từ đời trước, không, là từ kinh nghiệm công việc trước, tốt nhất gặp những bé trai đòi ăn ngon thì tránh xa, ai mà biết được sau khi lớn lên có thể biến thành những người vừa phiền vừa lạnh.Chỉ như vậy, Lăng Hiểu hạnh phúc sống đến mười tám tuổi.Sau đó như ý nguyện... Không thi đậu đại học!Lăng Hiểu: Chuyện này xảy ra không nằm trong dự liệu của tôi đâu."Mẹ cảm thấy con gái đi làm cô giáo cũng rất tốt, nếu không thì Hiểu Hiểu đến trường sư phạm học nhé?"Mẹ của Lăng Hiểu thực sự là một người phụ nữ mẫu mực trong gia đình, mỗi lần nghe được hai tiếng "Hiểu Hiểu", Lăng Hiểu luôn có cảm giác hơi buồn.Là một NPC, trải nghiệm cuộc sống của hàng ngàn khung cảnh nhân sinh khác nhau, Lăng Hiểu cũng tích được nhiều kinh nghiệm, nhưng thật sự cùng "Cha mẹ" sống chung, từ nhỏ đến lớn có thể sống ở một gia đình ấm áp như vậy, có tuổi thơ vui vẻ, loại trải nghiệm này đối với Lăng Hiểu mà nói, là lần đầu tiên trong cuộc đời cô."Ba! Mẹ."Lăng Hiểu lúc này mở miệng, từ từ lấy ra một tờ tài liệu tuyển sinh.Là của học viện điện ảnh ở thành phố B chiêu sinh."Thật ra thì con muốn thử học ở học viện điện ảnh." Lăng Hiểu vẻ mặt thành thật nói chuyện."Cái gì!"Lăng phụ lăng mẫu đồng thanh la lên, sau đó sắc mặt hai người trầm xuống."Không được không được, tuyệt đối không được!" Lăng mẫu tư tưởng vẫn còn rất truyền thống bảo thủ, đi học điện ảnh? Vậy đồng nghĩa với việc tương lai con gái muốn đặt chân vào vòng giải trí?Tuyệt đối không thể!Giới giải trí... Quá loạn!"Con đừng có mà mơ!" Lăng phụ sắc mặt cũng âm trầm xuống, giọng ngưng trọng thập phần nghiêm túc."Vậy..."Lăng Hiểu làm ra dáng vẻ đắn đo: "Vậy con làm người đại diện nghệ sĩ chắc là mọi người không phản đối nữa chứ?""Người đại diện?"Lăng phụ Lăng mẫu bất ngờ một chút, kinh ngạc nhìn con gái mình.Lăng Hiểu khẽ mỉm cười, đem chuyện mình muốn trở thành người đại diện cho hai người họ nghe.Không sai, ở thế giới nhiệm vụ này, thân phận NPC của Lăng Hiểu là một người đại diện nghệ sĩ!Cô nói mình đi học ở trường điện ảnh thật ra chỉ là hù người, căn bản chỉ là kế sách nhượng bộ cho cha mẹ cô chấp nhận công việc này thôi.

Edit: Nương Cter

Công việc này Lăng Hiểu rất muốn từ chối, thậm chí còn lật lại sổ ghi chép công việc của NPC này, chỉ tiếc chẳng có tác dụng gì.

"Thương lượng một chút cũng không được sao?"

Sổ ghi chép NPC không phản ứng gì.

"Vậy... Ít nhất đừng để tôi làm nghệ sĩ được không?"

Lăng Hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm, cuối cùng không tình nguyện ký tên mình vào.

Nếu công việc loại này không thể vượt qua, cũng không thể từ chối, đành nhắm mắt đưa chân mà nhận vậy.

... ...

Nhiệm vụ thế giới «Đầu đề ảnh hậu» .

Một buổi chiều trời trong nắng đẹp, trong một bệnh viện bình thường, một đứa trẻ mập mạp trắng trẻo ra đời.

Lăng Hiểu chậm rãi mở mắt, một mảng mơ hồ không thể nhìn xa xa được, mông lung nhìn thấy quang cảnh xung quanh một chút.

Bên tai thỉnh thoảng vang lên những tiếng khóc thút thít của trẻ sơ sinh.

Được rồi, lần này sinh ra thuận lợi, có cha mẹ đầy đủ, hơn nữa còn rất hạnh phúc.

Lăng gia ở Vân Thành chẳng qua chỉ là một hộ gia đình bình thường giữa hàng ngàn gia đình bình thường khác, mà Lăng Hiểu từ nhỏ cũng xem như bình thường, ừa, một bé gái ham ăn.

Trong nhà trẻ, cô luôn là đứa trẻ ăn xong nhanh nhất.

Trong trường tiểu học, luôn len lén mang theo đồ ăn vặt mà bị thầy giáo tịch thu, vì vậy mà hay khóc lóc ỷ ôi.

Lăng Hiểu tổng kết một chút khoảng thời gian thơ ấu của mình, chỉ có bốn chữ—

Ăn chơi sa đoạ : ) (thật ra là Thập phần khoái trá)

Tiếp thu từ đời trước, không, là từ kinh nghiệm công việc trước, tốt nhất gặp những bé trai đòi ăn ngon thì tránh xa, ai mà biết được sau khi lớn lên có thể biến thành những người vừa phiền vừa lạnh.

Chỉ như vậy, Lăng Hiểu hạnh phúc sống đến mười tám tuổi.

Sau đó như ý nguyện... Không thi đậu đại học!

Lăng Hiểu: Chuyện này xảy ra không nằm trong dự liệu của tôi đâu.

"Mẹ cảm thấy con gái đi làm cô giáo cũng rất tốt, nếu không thì Hiểu Hiểu đến trường sư phạm học nhé?"

Mẹ của Lăng Hiểu thực sự là một người phụ nữ mẫu mực trong gia đình, mỗi lần nghe được hai tiếng "Hiểu Hiểu", Lăng Hiểu luôn có cảm giác hơi buồn.

Là một NPC, trải nghiệm cuộc sống của hàng ngàn khung cảnh nhân sinh khác nhau, Lăng Hiểu cũng tích được nhiều kinh nghiệm, nhưng thật sự cùng "Cha mẹ" sống chung, từ nhỏ đến lớn có thể sống ở một gia đình ấm áp như vậy, có tuổi thơ vui vẻ, loại trải nghiệm này đối với Lăng Hiểu mà nói, là lần đầu tiên trong cuộc đời cô.

"Ba! Mẹ."

Lăng Hiểu lúc này mở miệng, từ từ lấy ra một tờ tài liệu tuyển sinh.

Là của học viện điện ảnh ở thành phố B chiêu sinh.

"Thật ra thì con muốn thử học ở học viện điện ảnh." Lăng Hiểu vẻ mặt thành thật nói chuyện.

"Cái gì!"

Lăng phụ lăng mẫu đồng thanh la lên, sau đó sắc mặt hai người trầm xuống.

"Không được không được, tuyệt đối không được!" Lăng mẫu tư tưởng vẫn còn rất truyền thống bảo thủ, đi học điện ảnh? Vậy đồng nghĩa với việc tương lai con gái muốn đặt chân vào vòng giải trí?

Tuyệt đối không thể!

Giới giải trí... Quá loạn!

"Con đừng có mà mơ!" Lăng phụ sắc mặt cũng âm trầm xuống, giọng ngưng trọng thập phần nghiêm túc.

"Vậy..."

Lăng Hiểu làm ra dáng vẻ đắn đo: "Vậy con làm người đại diện nghệ sĩ chắc là mọi người không phản đối nữa chứ?"

"Người đại diện?"

Lăng phụ Lăng mẫu bất ngờ một chút, kinh ngạc nhìn con gái mình.

Lăng Hiểu khẽ mỉm cười, đem chuyện mình muốn trở thành người đại diện cho hai người họ nghe.

Không sai, ở thế giới nhiệm vụ này, thân phận NPC của Lăng Hiểu là một người đại diện nghệ sĩ!

Cô nói mình đi học ở trường điện ảnh thật ra chỉ là hù người, căn bản chỉ là kế sách nhượng bộ cho cha mẹ cô chấp nhận công việc này thôi.

[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên NhanhTác giả: Muội Chỉ Ái Cật NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Hệ ThốngEdit: Cà ri Lịch Diệu Tiên ngày mùng tám tháng năm năm 19432, thời tiết tốt. Hôm nay là ngày Thiên Diễn Tông khai sơn môn* tuyển chọn đệ tử mười năm một lần. (*Khai sơn môn: Mở cổng núi) Trên núi Thiên Diễn sương khói bồng bềnh kéo dài ngàn dặm, tiên âm lượn lờ, dưới chân núi, một đám thiếu nam thiếu nữ mặt mũi non nớt, đang ngẩng đầu nhìn lên tiên sơn trước mắt, trong đôi mắt tràn đầy kích động và sùng bái... Trên đỉnh núi, mấy tiên trưởng trên người mặc tiên bào mỉm cười liếc mắt nhìn nhau cười. "Năm nay có không ít mầm non tốt a!" "Đúng vậy, lại còn có một đệ tử Thủy linh căn, mấy người các người ai cũng đừng hòng cướp với ta!" "Ai muốn cướp của ngươi, đứa nhỏ Thổ Mộc song linh căn kia, ta coi trọng!" Mấy người lúc này đã chọn xong mầm tốt mà mình nhìn trúng, mà lúc này, đột nhiên có người hỏi một câu: "Thanh Ngọc tiên tử, muội nhìn trúng ai?" Ôi. Tình cảnh đột nhiên vô cùng lúng túng. Bởi vì... Thanh Ngọc tiên tử người bị điểm tên lúc này lại đang ngồi trên ghế dựa khò khò ngủ say… Edit: Nương CterCông việc này Lăng Hiểu rất muốn từ chối, thậm chí còn lật lại sổ ghi chép công việc của NPC này, chỉ tiếc chẳng có tác dụng gì."Thương lượng một chút cũng không được sao?"Sổ ghi chép NPC không phản ứng gì."Vậy... Ít nhất đừng để tôi làm nghệ sĩ được không?"Lăng Hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm, cuối cùng không tình nguyện ký tên mình vào.Nếu công việc loại này không thể vượt qua, cũng không thể từ chối, đành nhắm mắt đưa chân mà nhận vậy.... ...Nhiệm vụ thế giới «Đầu đề ảnh hậu» .Một buổi chiều trời trong nắng đẹp, trong một bệnh viện bình thường, một đứa trẻ mập mạp trắng trẻo ra đời.Lăng Hiểu chậm rãi mở mắt, một mảng mơ hồ không thể nhìn xa xa được, mông lung nhìn thấy quang cảnh xung quanh một chút.Bên tai thỉnh thoảng vang lên những tiếng khóc thút thít của trẻ sơ sinh.Được rồi, lần này sinh ra thuận lợi, có cha mẹ đầy đủ, hơn nữa còn rất hạnh phúc.Lăng gia ở Vân Thành chẳng qua chỉ là một hộ gia đình bình thường giữa hàng ngàn gia đình bình thường khác, mà Lăng Hiểu từ nhỏ cũng xem như bình thường, ừa, một bé gái ham ăn.Trong nhà trẻ, cô luôn là đứa trẻ ăn xong nhanh nhất.Trong trường tiểu học, luôn len lén mang theo đồ ăn vặt mà bị thầy giáo tịch thu, vì vậy mà hay khóc lóc ỷ ôi.Lăng Hiểu tổng kết một chút khoảng thời gian thơ ấu của mình, chỉ có bốn chữ—Ăn chơi sa đoạ : ) (thật ra là Thập phần khoái trá)Tiếp thu từ đời trước, không, là từ kinh nghiệm công việc trước, tốt nhất gặp những bé trai đòi ăn ngon thì tránh xa, ai mà biết được sau khi lớn lên có thể biến thành những người vừa phiền vừa lạnh.Chỉ như vậy, Lăng Hiểu hạnh phúc sống đến mười tám tuổi.Sau đó như ý nguyện... Không thi đậu đại học!Lăng Hiểu: Chuyện này xảy ra không nằm trong dự liệu của tôi đâu."Mẹ cảm thấy con gái đi làm cô giáo cũng rất tốt, nếu không thì Hiểu Hiểu đến trường sư phạm học nhé?"Mẹ của Lăng Hiểu thực sự là một người phụ nữ mẫu mực trong gia đình, mỗi lần nghe được hai tiếng "Hiểu Hiểu", Lăng Hiểu luôn có cảm giác hơi buồn.Là một NPC, trải nghiệm cuộc sống của hàng ngàn khung cảnh nhân sinh khác nhau, Lăng Hiểu cũng tích được nhiều kinh nghiệm, nhưng thật sự cùng "Cha mẹ" sống chung, từ nhỏ đến lớn có thể sống ở một gia đình ấm áp như vậy, có tuổi thơ vui vẻ, loại trải nghiệm này đối với Lăng Hiểu mà nói, là lần đầu tiên trong cuộc đời cô."Ba! Mẹ."Lăng Hiểu lúc này mở miệng, từ từ lấy ra một tờ tài liệu tuyển sinh.Là của học viện điện ảnh ở thành phố B chiêu sinh."Thật ra thì con muốn thử học ở học viện điện ảnh." Lăng Hiểu vẻ mặt thành thật nói chuyện."Cái gì!"Lăng phụ lăng mẫu đồng thanh la lên, sau đó sắc mặt hai người trầm xuống."Không được không được, tuyệt đối không được!" Lăng mẫu tư tưởng vẫn còn rất truyền thống bảo thủ, đi học điện ảnh? Vậy đồng nghĩa với việc tương lai con gái muốn đặt chân vào vòng giải trí?Tuyệt đối không thể!Giới giải trí... Quá loạn!"Con đừng có mà mơ!" Lăng phụ sắc mặt cũng âm trầm xuống, giọng ngưng trọng thập phần nghiêm túc."Vậy..."Lăng Hiểu làm ra dáng vẻ đắn đo: "Vậy con làm người đại diện nghệ sĩ chắc là mọi người không phản đối nữa chứ?""Người đại diện?"Lăng phụ Lăng mẫu bất ngờ một chút, kinh ngạc nhìn con gái mình.Lăng Hiểu khẽ mỉm cười, đem chuyện mình muốn trở thành người đại diện cho hai người họ nghe.Không sai, ở thế giới nhiệm vụ này, thân phận NPC của Lăng Hiểu là một người đại diện nghệ sĩ!Cô nói mình đi học ở trường điện ảnh thật ra chỉ là hù người, căn bản chỉ là kế sách nhượng bộ cho cha mẹ cô chấp nhận công việc này thôi.

Chương 127: Người đại diện