“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy…
Chương 238: Thiếu
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám ĐốcTác giả: Tư KiềuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy… Nếu như là trước đây, khi nghe tin Trịnh Nghiên muốn từ chức, Mục Thu Nghi chắc chắn sẽ vội vàng xin lỗi.Chính bởi như vậy nên địa vị của giám đốc Trịnh trong công ty mới cao như vậy, đến mức mọi người đưa tin là ngay cả tổng giám đốc cũng không dám khiêu khích cô ta.Chuyện con sói đến thì ai cũng biết rồi, một chiêu dùng hoài thì hiệu quả sẽ không còn rõ ràng nữa."Tại sao giám đốc Trịnh lại nói như vậy? Thực ra, tôi cảm thấy chuyện này không phải là không thể thương lượng được!”, Mục Thu Nghi cười nhạt nói.Đây cũng là một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp.Trịnh Nghiên khoanh tay khịt mũi mỉm cười: "Muốn tôi ở lại cũng được thôi, sa thải hắn đi!”Bầu không khí lúc này trở nên kỳ lạ.Đây không còn là vấn đề ai bị sa thải nữa mà chính là việc hai lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang thể hiện xem ai là người có tiếng nói ở đây.Mọi người đều biết ít nhiều thì Mạc Phong cũng có liên quan gì đó với Mục Thu Nghi, nếu quyết định khai trừ Mạc Phong để không làm mất lòng Trịnh Nghiên thì sau này uy quyền của người phụ nữ này trong công ty sẽ cao hơn tổng giám đốc rồi.Trịnh Nghiên liếc mắt nhìn Mạc Phong, hừ lạnh một tiếng: “Cô đã nghĩ kỹ là giữ ai lại hay chưa vậy?”“Đi quyết toán lương tháng này đi!”, Mục Thu Nghi khẽ thở dài và nói: “Tuy rằng tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng đây là do mình tự chuốc lấy thôi!”“Nghe chưa, mau cút đi quyết toán tiền lương đi!”, Trịnh Nghiên chỉ vào mũi Mạc Phong khinh thường nói.Chính vào lúc cô ta đang đắc ý thì Mục Thu Nghi không khỏi khẽ ho một tiếng: “Khụ khụ…Giám đốc Trịnh, à không! Giờ nên gọi cô là Trịnh Nghiên! Cô đã bị công ty sa thải, cô đi quyết toán tiền lương tháng này đi. Ngoài ra, phần trăm hoa hồng cuối năm của cô cũng sẽ quyết toán luôn một lần cho cô!”Bùm...Tin tức bất ngờ bùng nổ trong đám đông.
Nếu như là trước đây, khi nghe tin Trịnh Nghiên muốn từ chức, Mục Thu Nghi chắc chắn sẽ vội vàng xin lỗi.
Chính bởi như vậy nên địa vị của giám đốc Trịnh trong công ty mới cao như vậy, đến mức mọi người đưa tin là ngay cả tổng giám đốc cũng không dám khiêu khích cô ta.
Chuyện con sói đến thì ai cũng biết rồi, một chiêu dùng hoài thì hiệu quả sẽ không còn rõ ràng nữa.
"Tại sao giám đốc Trịnh lại nói như vậy? Thực ra, tôi cảm thấy chuyện này không phải là không thể thương lượng được!”, Mục Thu Nghi cười nhạt nói.
Đây cũng là một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp.
Trịnh Nghiên khoanh tay khịt mũi mỉm cười: "Muốn tôi ở lại cũng được thôi, sa thải hắn đi!”
Bầu không khí lúc này trở nên kỳ lạ.
Đây không còn là vấn đề ai bị sa thải nữa mà chính là việc hai lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang thể hiện xem ai là người có tiếng nói ở đây.
Mọi người đều biết ít nhiều thì Mạc Phong cũng có liên quan gì đó với Mục Thu Nghi, nếu quyết định khai trừ Mạc Phong để không làm mất lòng Trịnh Nghiên thì sau này uy quyền của người phụ nữ này trong công ty sẽ cao hơn tổng giám đốc rồi.
Trịnh Nghiên liếc mắt nhìn Mạc Phong, hừ lạnh một tiếng: “Cô đã nghĩ kỹ là giữ ai lại hay chưa vậy?”
“Đi quyết toán lương tháng này đi!”, Mục Thu Nghi khẽ thở dài và nói: “Tuy rằng tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng đây là do mình tự chuốc lấy thôi!”
“Nghe chưa, mau cút đi quyết toán tiền lương đi!”, Trịnh Nghiên chỉ vào mũi Mạc Phong khinh thường nói.
Chính vào lúc cô ta đang đắc ý thì Mục Thu Nghi không khỏi khẽ ho một tiếng: “Khụ khụ…Giám đốc Trịnh, à không! Giờ nên gọi cô là Trịnh Nghiên! Cô đã bị công ty sa thải, cô đi quyết toán tiền lương tháng này đi. Ngoài ra, phần trăm hoa hồng cuối năm của cô cũng sẽ quyết toán luôn một lần cho cô!”
Bùm...
Tin tức bất ngờ bùng nổ trong đám đông.
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám ĐốcTác giả: Tư KiềuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy… Nếu như là trước đây, khi nghe tin Trịnh Nghiên muốn từ chức, Mục Thu Nghi chắc chắn sẽ vội vàng xin lỗi.Chính bởi như vậy nên địa vị của giám đốc Trịnh trong công ty mới cao như vậy, đến mức mọi người đưa tin là ngay cả tổng giám đốc cũng không dám khiêu khích cô ta.Chuyện con sói đến thì ai cũng biết rồi, một chiêu dùng hoài thì hiệu quả sẽ không còn rõ ràng nữa."Tại sao giám đốc Trịnh lại nói như vậy? Thực ra, tôi cảm thấy chuyện này không phải là không thể thương lượng được!”, Mục Thu Nghi cười nhạt nói.Đây cũng là một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp.Trịnh Nghiên khoanh tay khịt mũi mỉm cười: "Muốn tôi ở lại cũng được thôi, sa thải hắn đi!”Bầu không khí lúc này trở nên kỳ lạ.Đây không còn là vấn đề ai bị sa thải nữa mà chính là việc hai lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang thể hiện xem ai là người có tiếng nói ở đây.Mọi người đều biết ít nhiều thì Mạc Phong cũng có liên quan gì đó với Mục Thu Nghi, nếu quyết định khai trừ Mạc Phong để không làm mất lòng Trịnh Nghiên thì sau này uy quyền của người phụ nữ này trong công ty sẽ cao hơn tổng giám đốc rồi.Trịnh Nghiên liếc mắt nhìn Mạc Phong, hừ lạnh một tiếng: “Cô đã nghĩ kỹ là giữ ai lại hay chưa vậy?”“Đi quyết toán lương tháng này đi!”, Mục Thu Nghi khẽ thở dài và nói: “Tuy rằng tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng đây là do mình tự chuốc lấy thôi!”“Nghe chưa, mau cút đi quyết toán tiền lương đi!”, Trịnh Nghiên chỉ vào mũi Mạc Phong khinh thường nói.Chính vào lúc cô ta đang đắc ý thì Mục Thu Nghi không khỏi khẽ ho một tiếng: “Khụ khụ…Giám đốc Trịnh, à không! Giờ nên gọi cô là Trịnh Nghiên! Cô đã bị công ty sa thải, cô đi quyết toán tiền lương tháng này đi. Ngoài ra, phần trăm hoa hồng cuối năm của cô cũng sẽ quyết toán luôn một lần cho cô!”Bùm...Tin tức bất ngờ bùng nổ trong đám đông.