“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy…
Chương 562: Còn Cách Nào Khác Không
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám ĐốcTác giả: Tư KiềuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Như Nguyệt nhìn viên đạn vừa được bác sĩ bỏ lên chiếc khay có chiều dài phải ngang bằng ngón tay út của cô.May mà viên đạn này chỉ găm vào phần vai, nếu chẳng may trúng phải tim gan gì thì đến thần tiên cũng không cứu nổi!"Không sao nữa rồi đúng không?", Bạch Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.Bác sĩ kia khẽ lắc đầu rồi thở dài đáp: "Mặc dù viên đạn đã được lấy ra nhưng bên trong đã nhiễm trùng, e là cánh tay này không giữ được nữa!""Cái gì?!",Trương Phong là người đầu tiên hét lên kinh ngạc: "Cái đồ lang băm này, ai nói cánh tay này không giữ được? Tôi thấy ông cố tình không làm hết sức thì có!"Hắn giận dữ nắm lấy cổ áo bác sĩ kia, Bạch Như Nguyệt thấy vậy thì vội nói: "Mau bỏ tay ra! Đây là phó giáo sư của bệnh viện chuyên khu Nam Đô.Ông ấy hiểu rất rõ vết thương do đạn bắn, đừng có làm bậy!""Nhưng...!tay của Mạc Phong không thể bị cắt bỏ! Nếu vậy khi anh ấy tỉnh dậy chắc chắn sẽ không thể chịu nổi!", Trương Phong sốt ruột nói.Bạch Như Nguyệt cũng cau chặt mày lại, một người thanh niên trẻ trung khỏe mạnh đột nhiên mất đi một cánh tay thì khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ phát điên!Cứ thử nghĩ một ngày tỉnh dậy thấy bản thân đã trở thành người tàn phế thì tâm trạng sẽ tồi tệ đến mức nào."Còn cách nào khác không?"Vị bác sĩ trung niên kia khẽ lắc đầu đáp:"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cho dù có cắt bỏ cánh tay này cũng chưa chắc đã cứu sống được cậu ấy! Kinh mạch trên cơ thể đã đứt mất vài chỗ dẫn tới việc các cơ quan nội tạng rối loạn chức năng là điều đương nhiên.Bây giờ cậu ấy chỉ còn thoi thóp, muốn cứu sống thực sự là rất khó.Dù cho có đưa đến bệnh viện lớn cũng khó mà nên cơm cháo gì!""Tôi không tin cứu mạng cậu ấy lại khó như vậy! Thông báo chiêu mộ toàn bộ bác sĩ tài giỏi trên cả nước lập tức tới Nam Đô!",Bạch Như Nguyệt hùng hồn ra lệnh.Không hổ danh là người phụ nữ có thể thao túng toàn bộ nền kinh tế phía Nam của Hoa Hạ, khí phách trong lời nói đó không người thường nào có thể so sánh được.Long Hưng Điền đứng sau vội vã gật đầu đáp:"Tôi lập tức cho người đi soạn thông báo, thông báo trên phạm vi toàn quốc!""Đợi đã!"Long Hưng Điền đang định đi khỏi thì Trương Phong vội vã gọi với theo:"Tiền bối có thể cứu anh ấy sao?", Trương Phong túm lấy cánh tay hòa thượng kia khẽ hỏi.Hòa thượng vô danh khẽ gật đầu đáp: "A Di Đà Phật, bần tăng đã tới đây thì chắc chắn sẽ không để vị thí chủ này gặp bất trắc.Tất cả những người khác mời lui xuống, lát nữa dù có nhìn thấy gì cũng không được phép để lộ ra ngoài!".
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Như Nguyệt nhìn viên đạn vừa được bác sĩ bỏ lên chiếc khay có chiều dài phải ngang bằng ngón tay út của cô.
May mà viên đạn này chỉ găm vào phần vai, nếu chẳng may trúng phải tim gan gì thì đến thần tiên cũng không cứu nổi!
"Không sao nữa rồi đúng không?", Bạch Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Bác sĩ kia khẽ lắc đầu rồi thở dài đáp: "Mặc dù viên đạn đã được lấy ra nhưng bên trong đã nhiễm trùng, e là cánh tay này không giữ được nữa!"
"Cái gì?!",
Trương Phong là người đầu tiên hét lên kinh ngạc: "Cái đồ lang băm này, ai nói cánh tay này không giữ được? Tôi thấy ông cố tình không làm hết sức thì có!"
Hắn giận dữ nắm lấy cổ áo bác sĩ kia, Bạch Như Nguyệt thấy vậy thì vội nói: "Mau bỏ tay ra! Đây là phó giáo sư của bệnh viện chuyên khu Nam Đô.
Ông ấy hiểu rất rõ vết thương do đạn bắn, đừng có làm bậy!"
"Nhưng...!tay của Mạc Phong không thể bị cắt bỏ! Nếu vậy khi anh ấy tỉnh dậy chắc chắn sẽ không thể chịu nổi!", Trương Phong sốt ruột nói.
Bạch Như Nguyệt cũng cau chặt mày lại, một người thanh niên trẻ trung khỏe mạnh đột nhiên mất đi một cánh tay thì khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ phát điên!
Cứ thử nghĩ một ngày tỉnh dậy thấy bản thân đã trở thành người tàn phế thì tâm trạng sẽ tồi tệ đến mức nào.
"Còn cách nào khác không?"
Vị bác sĩ trung niên kia khẽ lắc đầu đáp:
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cho dù có cắt bỏ cánh tay này cũng chưa chắc đã cứu sống được cậu ấy! Kinh mạch trên cơ thể đã đứt mất vài chỗ dẫn tới việc các cơ quan nội tạng rối loạn chức năng là điều đương nhiên.
Bây giờ cậu ấy chỉ còn thoi thóp, muốn cứu sống thực sự là rất khó.
Dù cho có đưa đến bệnh viện lớn cũng khó mà nên cơm cháo gì!"
"Tôi không tin cứu mạng cậu ấy lại khó như vậy! Thông báo chiêu mộ toàn bộ bác sĩ tài giỏi trên cả nước lập tức tới Nam Đô!",
Bạch Như Nguyệt hùng hồn ra lệnh.
Không hổ danh là người phụ nữ có thể thao túng toàn bộ nền kinh tế phía Nam của Hoa Hạ, khí phách trong lời nói đó không người thường nào có thể so sánh được.
Long Hưng Điền đứng sau vội vã gật đầu đáp:
"Tôi lập tức cho người đi soạn thông báo, thông báo trên phạm vi toàn quốc!"
"Đợi đã!"
Long Hưng Điền đang định đi khỏi thì Trương Phong vội vã gọi với theo:
"Tiền bối có thể cứu anh ấy sao?", Trương Phong túm lấy cánh tay hòa thượng kia khẽ hỏi.
Hòa thượng vô danh khẽ gật đầu đáp: "A Di Đà Phật, bần tăng đã tới đây thì chắc chắn sẽ không để vị thí chủ này gặp bất trắc.
Tất cả những người khác mời lui xuống, lát nữa dù có nhìn thấy gì cũng không được phép để lộ ra ngoài!"
.
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám ĐốcTác giả: Tư KiềuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Như Nguyệt nhìn viên đạn vừa được bác sĩ bỏ lên chiếc khay có chiều dài phải ngang bằng ngón tay út của cô.May mà viên đạn này chỉ găm vào phần vai, nếu chẳng may trúng phải tim gan gì thì đến thần tiên cũng không cứu nổi!"Không sao nữa rồi đúng không?", Bạch Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.Bác sĩ kia khẽ lắc đầu rồi thở dài đáp: "Mặc dù viên đạn đã được lấy ra nhưng bên trong đã nhiễm trùng, e là cánh tay này không giữ được nữa!""Cái gì?!",Trương Phong là người đầu tiên hét lên kinh ngạc: "Cái đồ lang băm này, ai nói cánh tay này không giữ được? Tôi thấy ông cố tình không làm hết sức thì có!"Hắn giận dữ nắm lấy cổ áo bác sĩ kia, Bạch Như Nguyệt thấy vậy thì vội nói: "Mau bỏ tay ra! Đây là phó giáo sư của bệnh viện chuyên khu Nam Đô.Ông ấy hiểu rất rõ vết thương do đạn bắn, đừng có làm bậy!""Nhưng...!tay của Mạc Phong không thể bị cắt bỏ! Nếu vậy khi anh ấy tỉnh dậy chắc chắn sẽ không thể chịu nổi!", Trương Phong sốt ruột nói.Bạch Như Nguyệt cũng cau chặt mày lại, một người thanh niên trẻ trung khỏe mạnh đột nhiên mất đi một cánh tay thì khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ phát điên!Cứ thử nghĩ một ngày tỉnh dậy thấy bản thân đã trở thành người tàn phế thì tâm trạng sẽ tồi tệ đến mức nào."Còn cách nào khác không?"Vị bác sĩ trung niên kia khẽ lắc đầu đáp:"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cho dù có cắt bỏ cánh tay này cũng chưa chắc đã cứu sống được cậu ấy! Kinh mạch trên cơ thể đã đứt mất vài chỗ dẫn tới việc các cơ quan nội tạng rối loạn chức năng là điều đương nhiên.Bây giờ cậu ấy chỉ còn thoi thóp, muốn cứu sống thực sự là rất khó.Dù cho có đưa đến bệnh viện lớn cũng khó mà nên cơm cháo gì!""Tôi không tin cứu mạng cậu ấy lại khó như vậy! Thông báo chiêu mộ toàn bộ bác sĩ tài giỏi trên cả nước lập tức tới Nam Đô!",Bạch Như Nguyệt hùng hồn ra lệnh.Không hổ danh là người phụ nữ có thể thao túng toàn bộ nền kinh tế phía Nam của Hoa Hạ, khí phách trong lời nói đó không người thường nào có thể so sánh được.Long Hưng Điền đứng sau vội vã gật đầu đáp:"Tôi lập tức cho người đi soạn thông báo, thông báo trên phạm vi toàn quốc!""Đợi đã!"Long Hưng Điền đang định đi khỏi thì Trương Phong vội vã gọi với theo:"Tiền bối có thể cứu anh ấy sao?", Trương Phong túm lấy cánh tay hòa thượng kia khẽ hỏi.Hòa thượng vô danh khẽ gật đầu đáp: "A Di Đà Phật, bần tăng đã tới đây thì chắc chắn sẽ không để vị thí chủ này gặp bất trắc.Tất cả những người khác mời lui xuống, lát nữa dù có nhìn thấy gì cũng không được phép để lộ ra ngoài!".