“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy…
Chương 589: Hãy Tin Tưởng Nhà Họ Bạch!
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám ĐốcTác giả: Tư KiềuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy… Ông ta đi tới gian phòng phía sau lưng, đẩy cửa bước vào và nhìn Mạc Phong.Cả cơ thể anh được ngâm trong thùng gỗ giống như đang ngủ vậy. Những vết thương trên cơ thể bắt đầu khép miệng.Long Hưng Điền bước tới, Tống Thi Vũ lập tức đứng dậy. “Ông Long, sao ông tới vậy?” Tống Thi Vũ lập tức mời ông ta ngồi xuống.Nhưng căn phòng quá sơ sài, chỉ có duy nhất một chiếc ghế và một chiếc bàn. “Cô ngồi nghỉ ngơi đi, tôi tới thăm cậu ta! Đây là chút đồ bổ.Cậu ta chưa tỉnh lại thì cô Tống ăn đi.Cô cũng phải bồi bổ cơ thể!”, Long Hưng Điền đặt đồ lên bàn. Trước đó kẻ mặc đồ đen đã lấy mất hộp đựng nhân sâm và cỏ Long Diên nhưng túi đồ bổ còn lại thì vẫn còn.Dù không nhiều, chỉ là mấy món đồ dưỡng sinh đóng hộp nhưng ít nhất cũng tốt hơn việc ngày nào cũng ăn rau. “Không…không biết cô Bạch đã tìm thấy dược liệu chưa?”, Tống Thi Vũ hỏi thẳng. Điều đó khiến Long Hưng Điền không biết nói thế nào.Ông ta chỉ cười lúng túng: “Đã cho người đi tìm kiếm rồi, chỉ cần có thì nhất định sẽ tìm được.Hãy tin tưởng nhà họ Bạch!” “Đương nhiên là tôi tin vào năng lực của cô Bạch.Chỉ cần cứu được anh ấy, tôi sẽ nói anh ấy cảm ơn mọi người!” Trò chuyện vài câu rồi Long Hưng Điền quay người đi ra ngoài.Ông ta vội vàng như vậy có lẽ là muốn về thông báo sự việc cho Bạch Như Nguyệt rồi tính tiếp. “Cô Bạch!”, Long Hưng Điền quỳ xuống, chắp tay, mím môi nhìn cô. Dường như Bạch Như Nguyệt cảm nhận được điều gì đó bèn ngẩng đầu hỏi: “Chú Long, đồ mà tôi bảo chú mang đi…đã tới nơi chưa?” “Đồ mang đi được nửa đường…thì bị người ta cướp mất rồi…” “Cái gì? Có người cướp đồ trong tay chú sao?” Long Hưng Điền nới lỏng cà vạt, một dấu tay màu đen hiện lên trên vùng ngực ông ta.Mặc dù không bị thương ngoài da là bao nhưng nội thương thì rất nhiều! “Cô Bạch trừng phạt tôi đi! Đây là hơn một trăm triệu tệ mà tôi tích lũy được, mặc dù không thể bù đắp được bao nhiêu nhưng tôi cũng hết cách rồi!", ông ta đưa ra một tấm thẻ ngân hàng và một cuốn sổ đỏ..
Ông ta đi tới gian phòng phía sau lưng, đẩy cửa bước vào và nhìn Mạc Phong.
Cả cơ thể anh được ngâm trong thùng gỗ giống như đang ngủ vậy. Những vết thương trên cơ thể bắt đầu khép miệng.
Long Hưng Điền bước tới, Tống Thi Vũ lập tức đứng dậy.
“Ông Long, sao ông tới vậy?”
Tống Thi Vũ lập tức mời ông ta ngồi xuống.
Nhưng căn phòng quá sơ sài, chỉ có duy nhất một chiếc ghế và một chiếc bàn. “Cô ngồi nghỉ ngơi đi, tôi tới thăm cậu ta! Đây là chút đồ bổ.
Cậu ta chưa tỉnh lại thì cô Tống ăn đi.
Cô cũng phải bồi bổ cơ thể!”, Long Hưng Điền đặt đồ lên bàn.
Trước đó kẻ mặc đồ đen đã lấy mất hộp đựng nhân sâm và cỏ Long Diên nhưng túi đồ bổ còn lại thì vẫn còn.
Dù không nhiều, chỉ là mấy món đồ dưỡng sinh đóng hộp nhưng ít nhất cũng tốt hơn việc ngày nào cũng ăn rau.
“Không…không biết cô Bạch đã tìm thấy dược liệu chưa?”, Tống Thi Vũ hỏi thẳng.
Điều đó khiến Long Hưng Điền không biết nói thế nào.
Ông ta chỉ cười lúng túng: “Đã cho người đi tìm kiếm rồi, chỉ cần có thì nhất định sẽ tìm được.
Hãy tin tưởng nhà họ Bạch!”
“Đương nhiên là tôi tin vào năng lực của cô Bạch.
Chỉ cần cứu được anh ấy, tôi sẽ nói anh ấy cảm ơn mọi người!”
Trò chuyện vài câu rồi Long Hưng Điền quay người đi ra ngoài.
Ông ta vội vàng như vậy có lẽ là muốn về thông báo sự việc cho Bạch Như Nguyệt rồi tính tiếp.
“Cô Bạch!”, Long Hưng Điền quỳ xuống, chắp tay, mím môi nhìn cô.
Dường như Bạch Như Nguyệt cảm nhận được điều gì đó bèn ngẩng đầu hỏi: “Chú Long, đồ mà tôi bảo chú mang đi…đã tới nơi chưa?”
“Đồ mang đi được nửa đường…thì bị người ta cướp mất rồi…”
“Cái gì? Có người cướp đồ trong tay chú sao?”
Long Hưng Điền nới lỏng cà vạt, một dấu tay màu đen hiện lên trên vùng ngực ông ta.
Mặc dù không bị thương ngoài da là bao nhưng nội thương thì rất nhiều!
“Cô Bạch trừng phạt tôi đi! Đây là hơn một trăm triệu tệ mà tôi tích lũy được, mặc dù không thể bù đắp được bao nhiêu nhưng tôi cũng hết cách rồi!", ông ta đưa ra một tấm thẻ ngân hàng và một cuốn sổ đỏ..
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám ĐốcTác giả: Tư KiềuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy… Ông ta đi tới gian phòng phía sau lưng, đẩy cửa bước vào và nhìn Mạc Phong.Cả cơ thể anh được ngâm trong thùng gỗ giống như đang ngủ vậy. Những vết thương trên cơ thể bắt đầu khép miệng.Long Hưng Điền bước tới, Tống Thi Vũ lập tức đứng dậy. “Ông Long, sao ông tới vậy?” Tống Thi Vũ lập tức mời ông ta ngồi xuống.Nhưng căn phòng quá sơ sài, chỉ có duy nhất một chiếc ghế và một chiếc bàn. “Cô ngồi nghỉ ngơi đi, tôi tới thăm cậu ta! Đây là chút đồ bổ.Cậu ta chưa tỉnh lại thì cô Tống ăn đi.Cô cũng phải bồi bổ cơ thể!”, Long Hưng Điền đặt đồ lên bàn. Trước đó kẻ mặc đồ đen đã lấy mất hộp đựng nhân sâm và cỏ Long Diên nhưng túi đồ bổ còn lại thì vẫn còn.Dù không nhiều, chỉ là mấy món đồ dưỡng sinh đóng hộp nhưng ít nhất cũng tốt hơn việc ngày nào cũng ăn rau. “Không…không biết cô Bạch đã tìm thấy dược liệu chưa?”, Tống Thi Vũ hỏi thẳng. Điều đó khiến Long Hưng Điền không biết nói thế nào.Ông ta chỉ cười lúng túng: “Đã cho người đi tìm kiếm rồi, chỉ cần có thì nhất định sẽ tìm được.Hãy tin tưởng nhà họ Bạch!” “Đương nhiên là tôi tin vào năng lực của cô Bạch.Chỉ cần cứu được anh ấy, tôi sẽ nói anh ấy cảm ơn mọi người!” Trò chuyện vài câu rồi Long Hưng Điền quay người đi ra ngoài.Ông ta vội vàng như vậy có lẽ là muốn về thông báo sự việc cho Bạch Như Nguyệt rồi tính tiếp. “Cô Bạch!”, Long Hưng Điền quỳ xuống, chắp tay, mím môi nhìn cô. Dường như Bạch Như Nguyệt cảm nhận được điều gì đó bèn ngẩng đầu hỏi: “Chú Long, đồ mà tôi bảo chú mang đi…đã tới nơi chưa?” “Đồ mang đi được nửa đường…thì bị người ta cướp mất rồi…” “Cái gì? Có người cướp đồ trong tay chú sao?” Long Hưng Điền nới lỏng cà vạt, một dấu tay màu đen hiện lên trên vùng ngực ông ta.Mặc dù không bị thương ngoài da là bao nhưng nội thương thì rất nhiều! “Cô Bạch trừng phạt tôi đi! Đây là hơn một trăm triệu tệ mà tôi tích lũy được, mặc dù không thể bù đắp được bao nhiêu nhưng tôi cũng hết cách rồi!", ông ta đưa ra một tấm thẻ ngân hàng và một cuốn sổ đỏ..