Tác giả:

“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy…

Chương 596: Sát Khí Ngút Trời

Người Chồng Hờ Của Nữ Giám ĐốcTác giả: Tư KiềuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy… “Những kẻ núp trong bóng tối cũng ra cả đi”, vị hòa thượng vô danh từ từ đứng dậy.Một luồng gió thổi về hướng bốn mươi chín ngọn nến khiến chúng lụi tắt.Trương Phong lập tức cuống cuồng: “Ông nội nó chứ! Là ai, cút ra đây ngay!”Những ngọn nến đã sắp cháy hết lại bị một cơn gió ập tới thổi tắt.Trước đó hắn đã nhẩm tính hôm nay gió thổi hướng Bắc, vừa hai thổi ngược hướng ngọn núi, vì vậy không thể nào có gió thổi tới đây được.Những bóng đen không ngừng gia tăng.Trên cành cây, trên nóc nhà, bên ngoài sân, có tới cả mười mấy người mặc đồ đen.Mỗi kẻ đều mang theo sát khi hùng hậu trên người.Sát khí ngút trời.Huýt!Tiếng huýt chói tai vang lên trong không khí, mười mấy bóng đen điên cuồng lao ra từ bốn phía, phát ra tiếng kêu ai oán vô cùng khủng khiếp.“Ha ha, Yến Vân Thập Tam Kỵ của nhà Tư Đồ sao? Trận thế kinh nhỉ, lâu lắm rồi bần tăng không được thấy đấy”, đôi mắt vị hòa thượng vô danh lập tức ánh lên vẻ hung hãn nhưng nó ngay lập tức bị che giấu.Yến Vân Thập Tam Kỵ và cả Phương Hồng – một trong Tứ Đại Diêm Vương của nhà Tư Đồ, hơn nữa còn có cả cao thủ tu hành Trương Đình Ngọc, dù vị hòa thượng vô danh có lợi hại tới đâu thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy.Người thức thời chắc chắn sẽ không xen vào việc này.Họ sợ Đoạn Vô Tà vì ngoài công phu cao thâm của ông ta ra thì còn sợ một điều nữa, đó là sợ đắc tội với nhà họ Đoạn.Mặc dù ông ta đã rời khỏi nhà nhưng sức ảnh hưởng của nhà họ Đoạn vẫn còn.Nếu ông ta chết trong tay nhà Tư Đồ thì có lẽ sẽ khiến vùng Bắc Cương cảm thấy bất mãn, chuyện gây bất lợi như vậy chỉ có kẻ ngốc mới làm.Vị hòa thượng vô danh cúi đầu lần tràng hạt trong tay: “A Di Đà Phật, thí chủ nghe tôi khuyên một câu, bể khổ không bờ bến, quay đầu là bờ! Hãy từ bỏ chấp niệm mà cậu đang mưu cầu, giờ vẫn còn kịp! Hơn nữa, cậu Mạc đã chết rồi, hà tất phải ép nhau như vậy?”Bốn mươi chín cây nến và cả đèn dầu đều đã bị tắt.Khuôn mặt Mạc Phong trắng bệch, cắt không ra hột máu giống như đã chết vậy.“Hừ, dù chết thì tôi cũng phải lấy được thi thể của gã này mang đi! Dù gì lần này huy động nhiều cao thủ như vậy, tôi phải mang về thứ gì đó để còn ăn nói với gia đình chứ!”.

“Những kẻ núp trong bóng tối cũng ra cả đi”, vị hòa thượng vô danh từ từ đứng dậy.

Một luồng gió thổi về hướng bốn mươi chín ngọn nến khiến chúng lụi tắt.

Trương Phong lập tức cuống cuồng: “Ông nội nó chứ! Là ai, cút ra đây ngay!”

Những ngọn nến đã sắp cháy hết lại bị một cơn gió ập tới thổi tắt.

Trước đó hắn đã nhẩm tính hôm nay gió thổi hướng Bắc, vừa hai thổi ngược hướng ngọn núi, vì vậy không thể nào có gió thổi tới đây được.

Những bóng đen không ngừng gia tăng.

Trên cành cây, trên nóc nhà, bên ngoài sân, có tới cả mười mấy người mặc đồ đen.

Mỗi kẻ đều mang theo sát khi hùng hậu trên người.

Sát khí ngút trời.

Huýt!

Tiếng huýt chói tai vang lên trong không khí, mười mấy bóng đen điên cuồng lao ra từ bốn phía, phát ra tiếng kêu ai oán vô cùng khủng khiếp.

“Ha ha, Yến Vân Thập Tam Kỵ của nhà Tư Đồ sao? Trận thế kinh nhỉ, lâu lắm rồi bần tăng không được thấy đấy”, đôi mắt vị hòa thượng vô danh lập tức ánh lên vẻ hung hãn nhưng nó ngay lập tức bị che giấu.

Yến Vân Thập Tam Kỵ và cả Phương Hồng – một trong Tứ Đại Diêm Vương của nhà Tư Đồ, hơn nữa còn có cả cao thủ tu hành Trương Đình Ngọc, dù vị hòa thượng vô danh có lợi hại tới đâu thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy.

Người thức thời chắc chắn sẽ không xen vào việc này.

Họ sợ Đoạn Vô Tà vì ngoài công phu cao thâm của ông ta ra thì còn sợ một điều nữa, đó là sợ đắc tội với nhà họ Đoạn.

Mặc dù ông ta đã rời khỏi nhà nhưng sức ảnh hưởng của nhà họ Đoạn vẫn còn.

Nếu ông ta chết trong tay nhà Tư Đồ thì có lẽ sẽ khiến vùng Bắc Cương cảm thấy bất mãn, chuyện gây bất lợi như vậy chỉ có kẻ ngốc mới làm.

Vị hòa thượng vô danh cúi đầu lần tràng hạt trong tay: “A Di Đà Phật, thí chủ nghe tôi khuyên một câu, bể khổ không bờ bến, quay đầu là bờ! Hãy từ bỏ chấp niệm mà cậu đang mưu cầu, giờ vẫn còn kịp! Hơn nữa, cậu Mạc đã chết rồi, hà tất phải ép nhau như vậy?”

Bốn mươi chín cây nến và cả đèn dầu đều đã bị tắt.

Khuôn mặt Mạc Phong trắng bệch, cắt không ra hột máu giống như đã chết vậy.

“Hừ, dù chết thì tôi cũng phải lấy được thi thể của gã này mang đi! Dù gì lần này huy động nhiều cao thủ như vậy, tôi phải mang về thứ gì đó để còn ăn nói với gia đình chứ!”.

Người Chồng Hờ Của Nữ Giám ĐốcTác giả: Tư KiềuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Á… con chó này không có dây buộc, mau kéo nó ra đi, chứ không chút nữa nó lại đải ị lung tung!”, người đẹp lễ tân hoảng hốt thét lên. Lúc này tại công ty mỹ phẩm Kim Tư Nhã ở Giang Hải, Mạc Phong dắt một con chó Bull đứng ở sảnh lớn: “Tôi tới tìm vợ, với con chó này của tôi ngoan lắm, không đi bậy đâu!” Anh vừa nói xong, con chó kia đã xuất hiện bên cạnh đội chân dài miên man của cô lễ tân, ôm chân cô ta làm chuyện không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng Mạc Phong giật giật, anh hai ơi, về nước rồi mà sao anh không thể tém bớt cái tính hám gái của mình lại thế? “Á… Ở đây đâu có vợ anh đâu, mau dắt con chó này đi Cô lễ tân muốn khóc tới nơi. Cô ta gặp nhiều lưu manh rồi, nhưng một con chó cũng lưu manh tới mức này thì chủ nó chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì! “Chỗ các cô có phải có một cô gái tên là Mục Thu Nghi không? Tôi tới tìm cô ấy để đi đăng ký kết hôn”. Mạc Phong nghiêm túc nhìn cô lễ tân xinh đẹp nọ. “Anh… anh nói lại lần nữa, anh tìm ai?” “Mục Thu Nghị, tôi tới tìm cô ấy… “Những kẻ núp trong bóng tối cũng ra cả đi”, vị hòa thượng vô danh từ từ đứng dậy.Một luồng gió thổi về hướng bốn mươi chín ngọn nến khiến chúng lụi tắt.Trương Phong lập tức cuống cuồng: “Ông nội nó chứ! Là ai, cút ra đây ngay!”Những ngọn nến đã sắp cháy hết lại bị một cơn gió ập tới thổi tắt.Trước đó hắn đã nhẩm tính hôm nay gió thổi hướng Bắc, vừa hai thổi ngược hướng ngọn núi, vì vậy không thể nào có gió thổi tới đây được.Những bóng đen không ngừng gia tăng.Trên cành cây, trên nóc nhà, bên ngoài sân, có tới cả mười mấy người mặc đồ đen.Mỗi kẻ đều mang theo sát khi hùng hậu trên người.Sát khí ngút trời.Huýt!Tiếng huýt chói tai vang lên trong không khí, mười mấy bóng đen điên cuồng lao ra từ bốn phía, phát ra tiếng kêu ai oán vô cùng khủng khiếp.“Ha ha, Yến Vân Thập Tam Kỵ của nhà Tư Đồ sao? Trận thế kinh nhỉ, lâu lắm rồi bần tăng không được thấy đấy”, đôi mắt vị hòa thượng vô danh lập tức ánh lên vẻ hung hãn nhưng nó ngay lập tức bị che giấu.Yến Vân Thập Tam Kỵ và cả Phương Hồng – một trong Tứ Đại Diêm Vương của nhà Tư Đồ, hơn nữa còn có cả cao thủ tu hành Trương Đình Ngọc, dù vị hòa thượng vô danh có lợi hại tới đâu thì cũng không phải là đối thủ của nhiều người như vậy.Người thức thời chắc chắn sẽ không xen vào việc này.Họ sợ Đoạn Vô Tà vì ngoài công phu cao thâm của ông ta ra thì còn sợ một điều nữa, đó là sợ đắc tội với nhà họ Đoạn.Mặc dù ông ta đã rời khỏi nhà nhưng sức ảnh hưởng của nhà họ Đoạn vẫn còn.Nếu ông ta chết trong tay nhà Tư Đồ thì có lẽ sẽ khiến vùng Bắc Cương cảm thấy bất mãn, chuyện gây bất lợi như vậy chỉ có kẻ ngốc mới làm.Vị hòa thượng vô danh cúi đầu lần tràng hạt trong tay: “A Di Đà Phật, thí chủ nghe tôi khuyên một câu, bể khổ không bờ bến, quay đầu là bờ! Hãy từ bỏ chấp niệm mà cậu đang mưu cầu, giờ vẫn còn kịp! Hơn nữa, cậu Mạc đã chết rồi, hà tất phải ép nhau như vậy?”Bốn mươi chín cây nến và cả đèn dầu đều đã bị tắt.Khuôn mặt Mạc Phong trắng bệch, cắt không ra hột máu giống như đã chết vậy.“Hừ, dù chết thì tôi cũng phải lấy được thi thể của gã này mang đi! Dù gì lần này huy động nhiều cao thủ như vậy, tôi phải mang về thứ gì đó để còn ăn nói với gia đình chứ!”.

Chương 596: Sát Khí Ngút Trời