Ông tôi cố gắng lay thầy Quân dậy, nhưng không được, lần này thầy đã ăn trọn một đao của tên Qủy tướng quân, cũng chỉ vì đỡ thay cho ông , nên mới thành ra cơ sự như thế này. Ông chỉ biết lấy cái khăn đã nhúng qua nước ấm, mà bác Mộc vừa đưa tới, lau tay, chân cho thầy, vừa lau nước mắt ông cũng rơi lã chã. Tôi thấy ông khóc, một hồi sau cũng bị tình cảnh này ảnh hưởng, mà òa lên khóc theo, Bác Mộc thờ dài lặng lẽ mà ôm lấy tôi, dỗ cho tôi nín. Bác cũng rất xúc động, người run lên từng hồi. Sau khi lau xong các nơi bị bẩn cho thầy Quân, ông cũng lấy lại được đôi chút bình tĩnh, kéo tấm chăn lên người , không kẻo thầy Quân sẽ bị lạnh. Ông quay sang dùng giọng nghẹn ngào nói:- Bây giờ thì tôi cũng chẳng còn cách gì đâu, trăm sự của làng bây giờ chỉ có thể hy vọng vào thầy Long mà thôi. Thằng Cải và lão Bàng thì sao rồi? Có bị làm sao không hả Mộc?Thấy ông đã bình tĩnh hơn, bác Mộc cũng nguôi nguôi đôi chút, mà cất lời:- Không sao chú ạ, thằng Cải thì lúc nãy bị dọa sợ quá, lăn ra ngất…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...