[1] Trời đêm rét đậm, gió tuyết kéo đến. Cờ treo của tửu quán tung bay, mành lều tán loạn. Thanh Niểu vội vàng búi tóc, phủ thêm áo tơi bước ra ngoài tháo cờ rượu xuống. Gió tuyết hỗn loạn, có tiếng người dẫm lên tuyết, bước chân lảo đảo, hắn thở gấp hổn hển ở sau lưng nàng, chậm rãi lên tiếng. "Chờ đã. Cô nương, cho ta một chén rượu." Tóc nàng bay phấp phới, quay đầu nhìn xuyên qua màn tuyết tung bay, nàng trông thấy một người khốn đốn tiều tụy. Hắn mang theo một thanh đao cũ đã hỏng, đôi mắt hẹp dài ảm đạm như hút hết toàn bộ tinh quang trên màn trời. Người nọ trông thấy nàng nhìn lại, khóe môi tái nhợt khẽ cử động, hắn nhàn nhạt cười. "Cho ta một chén rượu." [2] Sống lưng hắn thẳng tắp đĩnh đạc, cho dù uống rượu cũng không hề cong chút nào. Thanh Niểu hâm nóng ấm rượu rồi đẩy đến trước mặt hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt góc cạnh cương nghị vẫn thờ ơ như cũ. "Đa tạ." Hắn không cần dùng chén, một ấm rượu chỉ tu mấy ngụm đã hết sạch. Thanh Niểu nhìn hắn, tiếp tục hâm rượu.…

Chương 11: Lời kết

Cô ẨmTác giả: Đường Tửu KhanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình[1] Trời đêm rét đậm, gió tuyết kéo đến. Cờ treo của tửu quán tung bay, mành lều tán loạn. Thanh Niểu vội vàng búi tóc, phủ thêm áo tơi bước ra ngoài tháo cờ rượu xuống. Gió tuyết hỗn loạn, có tiếng người dẫm lên tuyết, bước chân lảo đảo, hắn thở gấp hổn hển ở sau lưng nàng, chậm rãi lên tiếng. "Chờ đã. Cô nương, cho ta một chén rượu." Tóc nàng bay phấp phới, quay đầu nhìn xuyên qua màn tuyết tung bay, nàng trông thấy một người khốn đốn tiều tụy. Hắn mang theo một thanh đao cũ đã hỏng, đôi mắt hẹp dài ảm đạm như hút hết toàn bộ tinh quang trên màn trời. Người nọ trông thấy nàng nhìn lại, khóe môi tái nhợt khẽ cử động, hắn nhàn nhạt cười. "Cho ta một chén rượu." [2] Sống lưng hắn thẳng tắp đĩnh đạc, cho dù uống rượu cũng không hề cong chút nào. Thanh Niểu hâm nóng ấm rượu rồi đẩy đến trước mặt hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt góc cạnh cương nghị vẫn thờ ơ như cũ. "Đa tạ." Hắn không cần dùng chén, một ấm rượu chỉ tu mấy ngụm đã hết sạch. Thanh Niểu nhìn hắn, tiếp tục hâm rượu.… Tác giả có lời muốn nói:Cảm ơn mọi người.Tập truyện ngắn này đến đây coi như hết rồi. Ý định ban đầu của tôi là luyện tập cảm nhận về nhịp điệu trong tập truyện, kết quả là được bạn bè gợi ý, cuối cùng tôi đã viết ra muôn hình muôn vẻ chốn nhân gian *cười*, đương nhiên đến cuối bởi vì bút lực không đủ, thiếu khuyết kinh nghiệm nên khó đảm bảo được quy mô và chất lượng, chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng hết sức. Thực ra tôi vẫn nghĩ trong lòng, có lẽ mười năm, hai mươi năm nữa, sau khi đã viết nhiều phong cách và nội dung, tôi sẽ lại viết tiếp câu chuyện này. Chỉ là hiện tại tôi không thể mang đến cho các bạn mức độ thưởng thức cao hơn và nội hàm sâu sắc hơn, đây là điều mà tôi rất tiếc cho đến bây giờ.Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức mìnhー( ′ ▽ ")ノ✧.Cảm ơn các bạn.Chúc các bạn sống vui vẻ, bình an và hạnh phúc.Cảm ơn rất nhiều.Tạm biệt.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn mọi người.

Tập truyện ngắn này đến đây coi như hết rồi. Ý định ban đầu của tôi là luyện tập cảm nhận về nhịp điệu trong tập truyện, kết quả là được bạn bè gợi ý, cuối cùng tôi đã viết ra muôn hình muôn vẻ chốn nhân gian *cười*, đương nhiên đến cuối bởi vì bút lực không đủ, thiếu khuyết kinh nghiệm nên khó đảm bảo được quy mô và chất lượng, chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng hết sức. Thực ra tôi vẫn nghĩ trong lòng, có lẽ mười năm, hai mươi năm nữa, sau khi đã viết nhiều phong cách và nội dung, tôi sẽ lại viết tiếp câu chuyện này. Chỉ là hiện tại tôi không thể mang đến cho các bạn mức độ thưởng thức cao hơn và nội hàm sâu sắc hơn, đây là điều mà tôi rất tiếc cho đến bây giờ.

Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức mình

ー( ′ ▽ ")ノ✧.

Cảm ơn các bạn.

Chúc các bạn sống vui vẻ, bình an và hạnh phúc.

Cảm ơn rất nhiều.

Tạm biệt.

Cô ẨmTác giả: Đường Tửu KhanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình[1] Trời đêm rét đậm, gió tuyết kéo đến. Cờ treo của tửu quán tung bay, mành lều tán loạn. Thanh Niểu vội vàng búi tóc, phủ thêm áo tơi bước ra ngoài tháo cờ rượu xuống. Gió tuyết hỗn loạn, có tiếng người dẫm lên tuyết, bước chân lảo đảo, hắn thở gấp hổn hển ở sau lưng nàng, chậm rãi lên tiếng. "Chờ đã. Cô nương, cho ta một chén rượu." Tóc nàng bay phấp phới, quay đầu nhìn xuyên qua màn tuyết tung bay, nàng trông thấy một người khốn đốn tiều tụy. Hắn mang theo một thanh đao cũ đã hỏng, đôi mắt hẹp dài ảm đạm như hút hết toàn bộ tinh quang trên màn trời. Người nọ trông thấy nàng nhìn lại, khóe môi tái nhợt khẽ cử động, hắn nhàn nhạt cười. "Cho ta một chén rượu." [2] Sống lưng hắn thẳng tắp đĩnh đạc, cho dù uống rượu cũng không hề cong chút nào. Thanh Niểu hâm nóng ấm rượu rồi đẩy đến trước mặt hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt góc cạnh cương nghị vẫn thờ ơ như cũ. "Đa tạ." Hắn không cần dùng chén, một ấm rượu chỉ tu mấy ngụm đã hết sạch. Thanh Niểu nhìn hắn, tiếp tục hâm rượu.… Tác giả có lời muốn nói:Cảm ơn mọi người.Tập truyện ngắn này đến đây coi như hết rồi. Ý định ban đầu của tôi là luyện tập cảm nhận về nhịp điệu trong tập truyện, kết quả là được bạn bè gợi ý, cuối cùng tôi đã viết ra muôn hình muôn vẻ chốn nhân gian *cười*, đương nhiên đến cuối bởi vì bút lực không đủ, thiếu khuyết kinh nghiệm nên khó đảm bảo được quy mô và chất lượng, chỉ có thể miễn cưỡng cố gắng hết sức. Thực ra tôi vẫn nghĩ trong lòng, có lẽ mười năm, hai mươi năm nữa, sau khi đã viết nhiều phong cách và nội dung, tôi sẽ lại viết tiếp câu chuyện này. Chỉ là hiện tại tôi không thể mang đến cho các bạn mức độ thưởng thức cao hơn và nội hàm sâu sắc hơn, đây là điều mà tôi rất tiếc cho đến bây giờ.Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức mìnhー( ′ ▽ ")ノ✧.Cảm ơn các bạn.Chúc các bạn sống vui vẻ, bình an và hạnh phúc.Cảm ơn rất nhiều.Tạm biệt.

Chương 11: Lời kết