[1] Trời đêm rét đậm, gió tuyết kéo đến. Cờ treo của tửu quán tung bay, mành lều tán loạn. Thanh Niểu vội vàng búi tóc, phủ thêm áo tơi bước ra ngoài tháo cờ rượu xuống. Gió tuyết hỗn loạn, có tiếng người dẫm lên tuyết, bước chân lảo đảo, hắn thở gấp hổn hển ở sau lưng nàng, chậm rãi lên tiếng. "Chờ đã. Cô nương, cho ta một chén rượu." Tóc nàng bay phấp phới, quay đầu nhìn xuyên qua màn tuyết tung bay, nàng trông thấy một người khốn đốn tiều tụy. Hắn mang theo một thanh đao cũ đã hỏng, đôi mắt hẹp dài ảm đạm như hút hết toàn bộ tinh quang trên màn trời. Người nọ trông thấy nàng nhìn lại, khóe môi tái nhợt khẽ cử động, hắn nhàn nhạt cười. "Cho ta một chén rượu." [2] Sống lưng hắn thẳng tắp đĩnh đạc, cho dù uống rượu cũng không hề cong chút nào. Thanh Niểu hâm nóng ấm rượu rồi đẩy đến trước mặt hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt góc cạnh cương nghị vẫn thờ ơ như cũ. "Đa tạ." Hắn không cần dùng chén, một ấm rượu chỉ tu mấy ngụm đã hết sạch. Thanh Niểu nhìn hắn, tiếp tục hâm rượu.…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...