Tác giả:

Hứa Cảnh Niệm có chứng ngủ rũ nhẹ, cho nên thỉnh thoảng ngủ gật trong giờ học, tuy cậu đã cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại. Tiết ngữ văn hay tiếng anh các thứ thì không sao, nhưng một tiết vật lý mà không nghe giảng sẽ bị hổng kiến thức. Cậu rất khổ não, không muốn làm học tra. Giáo viên cũng lo lắng, "Thế này đi, đổi chỗ cho em ngồi cùng với Tạ Viễn. Xem có thể kèm được em không." Tạ Viễn luôn đứng hạng nhất, năm nay lớp 11. Hứa Cảnh Niệm khi lên lớp 11 mới được xếp lớp chung với hắn. Lớp 10 cậu học ban khoa học xã học, hắn ban tự nhiên, về sau chuyển chung một lớp. Tạ Viễn trông đẹp trai, thành tích tốt, ngày nào cũng có không ít nữ sinh chạy tới nhìn trộm bên ngoài cửa sổ, có cả nam sinh. Nhưng Tạ Viễn vẫn dửng dưng lạnh nhạt như thể xưa nay chưa từng để bọn họ vào trong mắt. Bạn học trong lớp hỏi bài cũng không trả lời. Thế nhưng nam thần cũng có khuyết điểm, nghèo. Trường cấp ba của bọn họ có cảnh quan khá đẹp nhưng tỉ lệ thi vào đại học khoa chính quy…

Chương 23: 23: Không Muốn Nhốt

Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn TraiTác giả: Tiểu Kiêm GiaTruyện Đam MỹHứa Cảnh Niệm có chứng ngủ rũ nhẹ, cho nên thỉnh thoảng ngủ gật trong giờ học, tuy cậu đã cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại. Tiết ngữ văn hay tiếng anh các thứ thì không sao, nhưng một tiết vật lý mà không nghe giảng sẽ bị hổng kiến thức. Cậu rất khổ não, không muốn làm học tra. Giáo viên cũng lo lắng, "Thế này đi, đổi chỗ cho em ngồi cùng với Tạ Viễn. Xem có thể kèm được em không." Tạ Viễn luôn đứng hạng nhất, năm nay lớp 11. Hứa Cảnh Niệm khi lên lớp 11 mới được xếp lớp chung với hắn. Lớp 10 cậu học ban khoa học xã học, hắn ban tự nhiên, về sau chuyển chung một lớp. Tạ Viễn trông đẹp trai, thành tích tốt, ngày nào cũng có không ít nữ sinh chạy tới nhìn trộm bên ngoài cửa sổ, có cả nam sinh. Nhưng Tạ Viễn vẫn dửng dưng lạnh nhạt như thể xưa nay chưa từng để bọn họ vào trong mắt. Bạn học trong lớp hỏi bài cũng không trả lời. Thế nhưng nam thần cũng có khuyết điểm, nghèo. Trường cấp ba của bọn họ có cảnh quan khá đẹp nhưng tỉ lệ thi vào đại học khoa chính quy… Hoá ra Tạ Viễn cũng sẽ thẹn thùng, cậu còn tưởng chỉ có mình thôi chứ.Thế nhưng Tạ Viễn xấu hổ thật sự là quá mơ hồ, thật là bá đạo.Cũng không cho cậu nói, chỉ cần cậu nói chuyện thì lại hôn, hôn đến mỗi đau cả miệng.Hứa Cảnh Niệm thầm vui vẻ rất lâu, thời gian trôi qua nhanh đã đến năm giờ chiều, cậu nhận được tin nhắn của mẹ mình, hỏi tối nay cậu có về không.Hứa Cảnh Niệm lười biếng nằm lỳ trên giường, Tạ Viễn đang dọn quần áo.Không muốn về.Hơn nữa, chẳng phải Tạ Viễn muốn nhốt cậu lại sao?Hứa Cảnh Niệm vừa nghĩ, cố ý chạy đi hỏi Tạ Viễn, "Mẹ tớ kêu tớ về nhà này."Tạ Viễn ôm quần áo trong tay, liếc mắt nhìn Hứa Cảnh Niệm, "Ngủ ngon không?"Hứa Cảnh Niệm nói học bài, sau đó ngủ cả buổi trưa.Thực ra vì học là lại buồn ngủ, nhưng Tạ Viễn không biết, còn tưởng cậu bị chứng ngủ rũ ảnh hưởng.Hứa Cảnh Niệm mặt không đỏ tim không loạn gật đầu, "Ngủ ngon lắm."Tạ Viễn vuốt lọn tóc vểnh lên của Hứa Cảnh Niệm, "Chờ ăn cơm tối xong rồi đưa cưng về."Hứa Cảnh Niệm: "...."Tạ Viễn đã nói muốn nhốt cậu lại mà? Sao cứ để cậu đi vậy được chứ?Hứa Cảnh Niệm cau mày, cũng ngại nói.Lúc Tạ Viễn cầm quần áo bỏ vào tủ, hỏi Hứa Cảnh Niệm: "Mang quần lót về không?"Hứa Cảnh Niệm: "..."Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, ngồi xổm bên cạnh Tạ Viễn, nhét quần lót của mình vào trong tủ treo quần áo của Tạ Viễn."Không mang, tớ còn muốn ở lại."Giọng điệu buồn buồn, rất nhỏ."Hả? Không về à?"Thấy Tạ Viễn vẫn giả ngu, Hứa Cảnh Niệm trực tiếp ôm lấy Tạ Viễn rồi hôn tới.Kinh nghiệm hôn của Hứa Cảnh Niệm đều là học được từ Tạ Viễn, nhưng Tạ Viễn bá đạo cực kì, mỗi lần cậu đều bị động nhận lấy cái hôn Tạ Viễn.Lần này khó khăn lắm cậu mới chủ động, sau khi chạm môi Tạ Viễn, hơi duỗi đầu lưỡi vào trong, thấy Tạ Viễn dửng dưng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.Hứa Cảnh Niệm thất bại, đang muốn rời khỏi, lại bị Tạ Viễn ấn lại."Ưm....."Hứa Cảnh Niệm bị hôn nói không rõ, lúc dời ra, kéo theo sợi chỉ bạc.Hứa Cảnh Niệm há miệng thở dốc.Tạ Viễn cười nhẹ, bế Hứa Cảnh Niệm lên, sau đó để Hứa Cảnh Niệm ngồi lên bàn: "Hôn biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không biết thở?"Hứa Cảnh Niệm vẫn chưa ổn định lại, ngã vào lòng Tạ Viễn."Tớ phải về rồi."Tạ Viễn ừ một tiếng, "Đưa cưng về."Nhưng đó không phải câu trả lời mà Hứa Cảnh Niệm muốn, cậu ủ rũ níu cổ tay áo Tạ Viễn, lẩm bẩm nói: "Chẳng phải cậu nói muốn nhốt tớ mà? Tớ phải đi rồi, cậu cũng không giữ lại."Tạ Viễn sững sờ, cụp mắt thử thăm dò hỏi: "Thật sự muốn tôi nhốt lại?"Hứa Cảnh Niệm xấu hổ, nằm nhoài trong lòng Tạ Viễn không nói lời nào.Sau đó Tạ Viễn bắt được một tiếng cực kỳ nhỏ "Ừ".Tạ Viễn bật cười, ôm Hứa Cảnh Niệm: "Nhưng tôi không muốn nhốt."Hứa Cảnh Niệm hỏi: "Tại sao?" Mặt đã đỏ chót.Tạ Viễn cười, chưa nói tại sao.Giấc mộng làm tính nô* của Hứa Cảnh Niệm tan vỡ, không thể làm gì khác hơn là lùi bước chủ động việc khác."Vậy cậu thương tớ lần nữa đi."Hứa Cảnh Niệm cọ tới cọ lui trên người Tạ Viễn, điệu bộ yêu tinh nhỏ ra vẻ ta đây muốn kiếm chuyện.Nhưng mặt đỏ ưng, giọng nói cũng nhỏ, như là yêu tinh mới sa vào yêu giới."Không đau hả?"Tạ Viễn nói, thò tay vào, mới vừa chạm tới hoa huy*t của Hứa Cảnh Niệm, Hứa Cảnh Niệm run lên một cái.hoa huy*t quá nhỏ, hôm qua chịu quá nhiều thô bạo của Tạ Viễn, bây giờ không thể thêm nữa."Cửa sau cũng được mà." Hứa Cảnh Niệm nhẫn nhịn ngượng ngùng nói.Tạ Viễn thoáng kinh ngạc, lập tức đưa tới cửa sau, bóp mông cậu.Khắp toàn thân Hứa Cảnh Niệm từ trên xuống dưới chỗ nào đều nhạy cảm, đặc biệt là phía dưới.Hứa Cảnh Niệm run lên, nhờ dựa vào Tạ Viễn mà không ngã xuống."Đừng niết mông tớ."Tạ Viễn nở nụ cười, ngón tay trỏ để đến miệng lỗ nhỏ của Hứa Cảnh Niệm.Nhưng phía sau quá khít, ngón tay Tạ Viễn không đút vào được, còn làm Hứa Cảnh Niệm đau."Trong nhà không có bôi trơn, cái lỗ đằng trước lại ra nhiều nước, có thể mượn chút nước không?"Chạm vào hoa huy*t, Hứa Cảnh Niệm lại run lên.Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, im lặng gục vào lòng Tạ Viễn.Tuy cậu biết Tạ Viễn nói đều là sự thật, nhưng đâu thể nói ra như thế?Lần đầu tiên cậu cầu hoan thất bại.Tiểu tính nô cũng không được.Tiểu tính nô về đến nhà vẫn còn tiếc nuối, nhắn tin cho Tạ Viễn chưa đi xa.[Tạ Viễn, tớ quên hỏi cậu, có phải cậu cố ý cho tớ thấy lọ thuốc đó không?]Thực ra không phải quên mất, mà là ngại.Cậu nói chuyện, Tạ Viễn lại hôn cậu.Cậu lại nói, chắc chắn Tạ Viễn cho rằng cậu cố ý hỏi, muốn được hôn.Cậu không hề vậy đâu nha![Không phải.]Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, gõ điện thoại di động phản bác Tạ Viễn.[Cậu đừng gạt tớ, cố ý kéo ngăn kéo ngay trước mặt tớ, để tớ thấy lọ thuốc.Tớ nhớ lại rồi, mới thấy cuốn sổ kia trong cặp cậu hồi chiều hôm qua.Hôm nay lại trong ngăn kéo.Tạ Viễn, cậu không gạt được tớ đâu.]Tạ Viễn gửi tin nhắn âm thanh.[Thông minh nhỉ? Vậy có thể đoán được tại sao tôi cố ý cho cưng xem không?]Giọng Tạ Viễn rất trầm, Hứa Cảnh Niệm chỉ nghe thôi đã nóng cả mặt.Hứa Cảnh Niệm suy nghĩ một lúc, gõ chữ: Tớ có một suy đoán, có điều tớ cảm thấy mình hơi tự luyến.[Không cười cưng.]Hứa Cảnh Niệm đọc tin nhắn sau đó bật cười, đưa điện thoại di động đến gần, ghi âm: "Tạ Viễn không muốn tớ tự ti, cho nên cố ý nói cho tớ biết cậu đã thích tớ từ lâu đúng không?"Là trước khi biết bí mật cơ thể cậu đã thích cậu, sau khi biết rồi thì vẫn thích cậu như xưa.Hứa Cảnh Niệm nói càng ngày càng nhỏ, mặt cũng càng ngày càng hồng.Có vẻ cậu quá tự luyến!Thế nhưng Tạ Viễn gửi lại "Ừ".Tim Hứa Cảnh Niệm đập rất nhanh, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn.[Sau này không cho phép tự ti, tự ti một lần làm một ngày.]Hứa Cảnh Niệm: "..."Mặt Hứa Cảnh Niệm đỏ như tích máu, che điện thoại di động trong ngực không nhìn những câu từ như hổ vồ mồi của Tạ Viễn.Sau đó cố ý đổi đề tài.[Sáng mai tớ sang tìm cậu học bài nha!][Ừm.]Hứa Cảnh Niệm hít một hơi thật sâu, nằm trên giường ấn vào hình đại diện của Tạ Viễn, mèo con đang ngủ.Tư Niệm.Nick name của Tạ Viễn.Cậu là Hứa Cảnh Niệm, Tạ Viễn gọi cậu là Tiểu Niệm.Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, gõ tin nhắn hỏi Tạ Viễn: "Nếu như so sánh tớ với một con vật, tớ sẽ là con vật nào?"Tạ Viễn đã ngồi lên rồi xe buýt, lúc nhận được tin nhắn, trong mắt lộ rõ ý cười, hắn trả lời: Mèo.Mèo!Hứa Cảnh Niệm ấn hình đại diện của Tạ Viễn, mở lớn, ngắm nghía mèo con đang ngủ, là mèo Chinchilla..

Hoá ra Tạ Viễn cũng sẽ thẹn thùng, cậu còn tưởng chỉ có mình thôi chứ.

Thế nhưng Tạ Viễn xấu hổ thật sự là quá mơ hồ, thật là bá đạo.

Cũng không cho cậu nói, chỉ cần cậu nói chuyện thì lại hôn, hôn đến mỗi đau cả miệng.

Hứa Cảnh Niệm thầm vui vẻ rất lâu, thời gian trôi qua nhanh đã đến năm giờ chiều, cậu nhận được tin nhắn của mẹ mình, hỏi tối nay cậu có về không.

Hứa Cảnh Niệm lười biếng nằm lỳ trên giường, Tạ Viễn đang dọn quần áo.

Không muốn về.

Hơn nữa, chẳng phải Tạ Viễn muốn nhốt cậu lại sao?

Hứa Cảnh Niệm vừa nghĩ, cố ý chạy đi hỏi Tạ Viễn, "Mẹ tớ kêu tớ về nhà này."

Tạ Viễn ôm quần áo trong tay, liếc mắt nhìn Hứa Cảnh Niệm, "Ngủ ngon không?"

Hứa Cảnh Niệm nói học bài, sau đó ngủ cả buổi trưa.

Thực ra vì học là lại buồn ngủ, nhưng Tạ Viễn không biết, còn tưởng cậu bị chứng ngủ rũ ảnh hưởng.

Hứa Cảnh Niệm mặt không đỏ tim không loạn gật đầu, "Ngủ ngon lắm."

Tạ Viễn vuốt lọn tóc vểnh lên của Hứa Cảnh Niệm, "Chờ ăn cơm tối xong rồi đưa cưng về."

Hứa Cảnh Niệm: "...."

Tạ Viễn đã nói muốn nhốt cậu lại mà? Sao cứ để cậu đi vậy được chứ?

Hứa Cảnh Niệm cau mày, cũng ngại nói.

Lúc Tạ Viễn cầm quần áo bỏ vào tủ, hỏi Hứa Cảnh Niệm: "Mang quần lót về không?"

Hứa Cảnh Niệm: "..."

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, ngồi xổm bên cạnh Tạ Viễn, nhét quần lót của mình vào trong tủ treo quần áo của Tạ Viễn.

"Không mang, tớ còn muốn ở lại."

Giọng điệu buồn buồn, rất nhỏ.

"Hả? Không về à?"

Thấy Tạ Viễn vẫn giả ngu, Hứa Cảnh Niệm trực tiếp ôm lấy Tạ Viễn rồi hôn tới.

Kinh nghiệm hôn của Hứa Cảnh Niệm đều là học được từ Tạ Viễn, nhưng Tạ Viễn bá đạo cực kì, mỗi lần cậu đều bị động nhận lấy cái hôn Tạ Viễn.

Lần này khó khăn lắm cậu mới chủ động, sau khi chạm môi Tạ Viễn, hơi duỗi đầu lưỡi vào trong, thấy Tạ Viễn dửng dưng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

Hứa Cảnh Niệm thất bại, đang muốn rời khỏi, lại bị Tạ Viễn ấn lại.

"Ưm....."

Hứa Cảnh Niệm bị hôn nói không rõ, lúc dời ra, kéo theo sợi chỉ bạc.

Hứa Cảnh Niệm há miệng thở dốc.

Tạ Viễn cười nhẹ, bế Hứa Cảnh Niệm lên, sau đó để Hứa Cảnh Niệm ngồi lên bàn: "Hôn biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không biết thở?"

Hứa Cảnh Niệm vẫn chưa ổn định lại, ngã vào lòng Tạ Viễn.

"Tớ phải về rồi."

Tạ Viễn ừ một tiếng, "Đưa cưng về."

Nhưng đó không phải câu trả lời mà Hứa Cảnh Niệm muốn, cậu ủ rũ níu cổ tay áo Tạ Viễn, lẩm bẩm nói: "Chẳng phải cậu nói muốn nhốt tớ mà? Tớ phải đi rồi, cậu cũng không giữ lại."

Tạ Viễn sững sờ, cụp mắt thử thăm dò hỏi: "Thật sự muốn tôi nhốt lại?"

Hứa Cảnh Niệm xấu hổ, nằm nhoài trong lòng Tạ Viễn không nói lời nào.

Sau đó Tạ Viễn bắt được một tiếng cực kỳ nhỏ "Ừ".

Tạ Viễn bật cười, ôm Hứa Cảnh Niệm: "Nhưng tôi không muốn nhốt."

Hứa Cảnh Niệm hỏi: "Tại sao?" Mặt đã đỏ chót.

Tạ Viễn cười, chưa nói tại sao.

Giấc mộng làm tính nô* của Hứa Cảnh Niệm tan vỡ, không thể làm gì khác hơn là lùi bước chủ động việc khác.

"Vậy cậu thương tớ lần nữa đi."

Hứa Cảnh Niệm cọ tới cọ lui trên người Tạ Viễn, điệu bộ yêu tinh nhỏ ra vẻ ta đây muốn kiếm chuyện.

Nhưng mặt đỏ ưng, giọng nói cũng nhỏ, như là yêu tinh mới sa vào yêu giới.

"Không đau hả?"

Tạ Viễn nói, thò tay vào, mới vừa chạm tới hoa huy*t của Hứa Cảnh Niệm, Hứa Cảnh Niệm run lên một cái.

hoa huy*t quá nhỏ, hôm qua chịu quá nhiều thô bạo của Tạ Viễn, bây giờ không thể thêm nữa.

"Cửa sau cũng được mà." Hứa Cảnh Niệm nhẫn nhịn ngượng ngùng nói.

Tạ Viễn thoáng kinh ngạc, lập tức đưa tới cửa sau, bóp mông cậu.

Khắp toàn thân Hứa Cảnh Niệm từ trên xuống dưới chỗ nào đều nhạy cảm, đặc biệt là phía dưới.

Hứa Cảnh Niệm run lên, nhờ dựa vào Tạ Viễn mà không ngã xuống.

"Đừng niết mông tớ."

Tạ Viễn nở nụ cười, ngón tay trỏ để đến miệng lỗ nhỏ của Hứa Cảnh Niệm.

Nhưng phía sau quá khít, ngón tay Tạ Viễn không đút vào được, còn làm Hứa Cảnh Niệm đau.

"Trong nhà không có bôi trơn, cái lỗ đằng trước lại ra nhiều nước, có thể mượn chút nước không?"

Chạm vào hoa huy*t, Hứa Cảnh Niệm lại run lên.

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, im lặng gục vào lòng Tạ Viễn.

Tuy cậu biết Tạ Viễn nói đều là sự thật, nhưng đâu thể nói ra như thế?

Lần đầu tiên cậu cầu hoan thất bại.

Tiểu tính nô cũng không được.

Tiểu tính nô về đến nhà vẫn còn tiếc nuối, nhắn tin cho Tạ Viễn chưa đi xa.

[Tạ Viễn, tớ quên hỏi cậu, có phải cậu cố ý cho tớ thấy lọ thuốc đó không?]

Thực ra không phải quên mất, mà là ngại.

Cậu nói chuyện, Tạ Viễn lại hôn cậu.

Cậu lại nói, chắc chắn Tạ Viễn cho rằng cậu cố ý hỏi, muốn được hôn.

Cậu không hề vậy đâu nha!

[Không phải.]

Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, gõ điện thoại di động phản bác Tạ Viễn.

[Cậu đừng gạt tớ, cố ý kéo ngăn kéo ngay trước mặt tớ, để tớ thấy lọ thuốc.

Tớ nhớ lại rồi, mới thấy cuốn sổ kia trong cặp cậu hồi chiều hôm qua.

Hôm nay lại trong ngăn kéo.

Tạ Viễn, cậu không gạt được tớ đâu.]

Tạ Viễn gửi tin nhắn âm thanh.

[Thông minh nhỉ? Vậy có thể đoán được tại sao tôi cố ý cho cưng xem không?]

Giọng Tạ Viễn rất trầm, Hứa Cảnh Niệm chỉ nghe thôi đã nóng cả mặt.

Hứa Cảnh Niệm suy nghĩ một lúc, gõ chữ: Tớ có một suy đoán, có điều tớ cảm thấy mình hơi tự luyến.

[Không cười cưng.]

Hứa Cảnh Niệm đọc tin nhắn sau đó bật cười, đưa điện thoại di động đến gần, ghi âm: "Tạ Viễn không muốn tớ tự ti, cho nên cố ý nói cho tớ biết cậu đã thích tớ từ lâu đúng không?"

Là trước khi biết bí mật cơ thể cậu đã thích cậu, sau khi biết rồi thì vẫn thích cậu như xưa.

Hứa Cảnh Niệm nói càng ngày càng nhỏ, mặt cũng càng ngày càng hồng.

Có vẻ cậu quá tự luyến!

Thế nhưng Tạ Viễn gửi lại "Ừ".

Tim Hứa Cảnh Niệm đập rất nhanh, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn.

[Sau này không cho phép tự ti, tự ti một lần làm một ngày.]

Hứa Cảnh Niệm: "..."

Mặt Hứa Cảnh Niệm đỏ như tích máu, che điện thoại di động trong ngực không nhìn những câu từ như hổ vồ mồi của Tạ Viễn.

Sau đó cố ý đổi đề tài.

[Sáng mai tớ sang tìm cậu học bài nha!]

[Ừm.]

Hứa Cảnh Niệm hít một hơi thật sâu, nằm trên giường ấn vào hình đại diện của Tạ Viễn, mèo con đang ngủ.

Tư Niệm.

Nick name của Tạ Viễn.

Cậu là Hứa Cảnh Niệm, Tạ Viễn gọi cậu là Tiểu Niệm.

Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, gõ tin nhắn hỏi Tạ Viễn: "Nếu như so sánh tớ với một con vật, tớ sẽ là con vật nào?"

Tạ Viễn đã ngồi lên rồi xe buýt, lúc nhận được tin nhắn, trong mắt lộ rõ ý cười, hắn trả lời: Mèo.

Mèo!

Hứa Cảnh Niệm ấn hình đại diện của Tạ Viễn, mở lớn, ngắm nghía mèo con đang ngủ, là mèo Chinchilla..

Mỗi Ngày Đều Dỗ Dành Bạn TraiTác giả: Tiểu Kiêm GiaTruyện Đam MỹHứa Cảnh Niệm có chứng ngủ rũ nhẹ, cho nên thỉnh thoảng ngủ gật trong giờ học, tuy cậu đã cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại. Tiết ngữ văn hay tiếng anh các thứ thì không sao, nhưng một tiết vật lý mà không nghe giảng sẽ bị hổng kiến thức. Cậu rất khổ não, không muốn làm học tra. Giáo viên cũng lo lắng, "Thế này đi, đổi chỗ cho em ngồi cùng với Tạ Viễn. Xem có thể kèm được em không." Tạ Viễn luôn đứng hạng nhất, năm nay lớp 11. Hứa Cảnh Niệm khi lên lớp 11 mới được xếp lớp chung với hắn. Lớp 10 cậu học ban khoa học xã học, hắn ban tự nhiên, về sau chuyển chung một lớp. Tạ Viễn trông đẹp trai, thành tích tốt, ngày nào cũng có không ít nữ sinh chạy tới nhìn trộm bên ngoài cửa sổ, có cả nam sinh. Nhưng Tạ Viễn vẫn dửng dưng lạnh nhạt như thể xưa nay chưa từng để bọn họ vào trong mắt. Bạn học trong lớp hỏi bài cũng không trả lời. Thế nhưng nam thần cũng có khuyết điểm, nghèo. Trường cấp ba của bọn họ có cảnh quan khá đẹp nhưng tỉ lệ thi vào đại học khoa chính quy… Hoá ra Tạ Viễn cũng sẽ thẹn thùng, cậu còn tưởng chỉ có mình thôi chứ.Thế nhưng Tạ Viễn xấu hổ thật sự là quá mơ hồ, thật là bá đạo.Cũng không cho cậu nói, chỉ cần cậu nói chuyện thì lại hôn, hôn đến mỗi đau cả miệng.Hứa Cảnh Niệm thầm vui vẻ rất lâu, thời gian trôi qua nhanh đã đến năm giờ chiều, cậu nhận được tin nhắn của mẹ mình, hỏi tối nay cậu có về không.Hứa Cảnh Niệm lười biếng nằm lỳ trên giường, Tạ Viễn đang dọn quần áo.Không muốn về.Hơn nữa, chẳng phải Tạ Viễn muốn nhốt cậu lại sao?Hứa Cảnh Niệm vừa nghĩ, cố ý chạy đi hỏi Tạ Viễn, "Mẹ tớ kêu tớ về nhà này."Tạ Viễn ôm quần áo trong tay, liếc mắt nhìn Hứa Cảnh Niệm, "Ngủ ngon không?"Hứa Cảnh Niệm nói học bài, sau đó ngủ cả buổi trưa.Thực ra vì học là lại buồn ngủ, nhưng Tạ Viễn không biết, còn tưởng cậu bị chứng ngủ rũ ảnh hưởng.Hứa Cảnh Niệm mặt không đỏ tim không loạn gật đầu, "Ngủ ngon lắm."Tạ Viễn vuốt lọn tóc vểnh lên của Hứa Cảnh Niệm, "Chờ ăn cơm tối xong rồi đưa cưng về."Hứa Cảnh Niệm: "...."Tạ Viễn đã nói muốn nhốt cậu lại mà? Sao cứ để cậu đi vậy được chứ?Hứa Cảnh Niệm cau mày, cũng ngại nói.Lúc Tạ Viễn cầm quần áo bỏ vào tủ, hỏi Hứa Cảnh Niệm: "Mang quần lót về không?"Hứa Cảnh Niệm: "..."Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, ngồi xổm bên cạnh Tạ Viễn, nhét quần lót của mình vào trong tủ treo quần áo của Tạ Viễn."Không mang, tớ còn muốn ở lại."Giọng điệu buồn buồn, rất nhỏ."Hả? Không về à?"Thấy Tạ Viễn vẫn giả ngu, Hứa Cảnh Niệm trực tiếp ôm lấy Tạ Viễn rồi hôn tới.Kinh nghiệm hôn của Hứa Cảnh Niệm đều là học được từ Tạ Viễn, nhưng Tạ Viễn bá đạo cực kì, mỗi lần cậu đều bị động nhận lấy cái hôn Tạ Viễn.Lần này khó khăn lắm cậu mới chủ động, sau khi chạm môi Tạ Viễn, hơi duỗi đầu lưỡi vào trong, thấy Tạ Viễn dửng dưng chẳng có bất kỳ phản ứng nào.Hứa Cảnh Niệm thất bại, đang muốn rời khỏi, lại bị Tạ Viễn ấn lại."Ưm....."Hứa Cảnh Niệm bị hôn nói không rõ, lúc dời ra, kéo theo sợi chỉ bạc.Hứa Cảnh Niệm há miệng thở dốc.Tạ Viễn cười nhẹ, bế Hứa Cảnh Niệm lên, sau đó để Hứa Cảnh Niệm ngồi lên bàn: "Hôn biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn không biết thở?"Hứa Cảnh Niệm vẫn chưa ổn định lại, ngã vào lòng Tạ Viễn."Tớ phải về rồi."Tạ Viễn ừ một tiếng, "Đưa cưng về."Nhưng đó không phải câu trả lời mà Hứa Cảnh Niệm muốn, cậu ủ rũ níu cổ tay áo Tạ Viễn, lẩm bẩm nói: "Chẳng phải cậu nói muốn nhốt tớ mà? Tớ phải đi rồi, cậu cũng không giữ lại."Tạ Viễn sững sờ, cụp mắt thử thăm dò hỏi: "Thật sự muốn tôi nhốt lại?"Hứa Cảnh Niệm xấu hổ, nằm nhoài trong lòng Tạ Viễn không nói lời nào.Sau đó Tạ Viễn bắt được một tiếng cực kỳ nhỏ "Ừ".Tạ Viễn bật cười, ôm Hứa Cảnh Niệm: "Nhưng tôi không muốn nhốt."Hứa Cảnh Niệm hỏi: "Tại sao?" Mặt đã đỏ chót.Tạ Viễn cười, chưa nói tại sao.Giấc mộng làm tính nô* của Hứa Cảnh Niệm tan vỡ, không thể làm gì khác hơn là lùi bước chủ động việc khác."Vậy cậu thương tớ lần nữa đi."Hứa Cảnh Niệm cọ tới cọ lui trên người Tạ Viễn, điệu bộ yêu tinh nhỏ ra vẻ ta đây muốn kiếm chuyện.Nhưng mặt đỏ ưng, giọng nói cũng nhỏ, như là yêu tinh mới sa vào yêu giới."Không đau hả?"Tạ Viễn nói, thò tay vào, mới vừa chạm tới hoa huy*t của Hứa Cảnh Niệm, Hứa Cảnh Niệm run lên một cái.hoa huy*t quá nhỏ, hôm qua chịu quá nhiều thô bạo của Tạ Viễn, bây giờ không thể thêm nữa."Cửa sau cũng được mà." Hứa Cảnh Niệm nhẫn nhịn ngượng ngùng nói.Tạ Viễn thoáng kinh ngạc, lập tức đưa tới cửa sau, bóp mông cậu.Khắp toàn thân Hứa Cảnh Niệm từ trên xuống dưới chỗ nào đều nhạy cảm, đặc biệt là phía dưới.Hứa Cảnh Niệm run lên, nhờ dựa vào Tạ Viễn mà không ngã xuống."Đừng niết mông tớ."Tạ Viễn nở nụ cười, ngón tay trỏ để đến miệng lỗ nhỏ của Hứa Cảnh Niệm.Nhưng phía sau quá khít, ngón tay Tạ Viễn không đút vào được, còn làm Hứa Cảnh Niệm đau."Trong nhà không có bôi trơn, cái lỗ đằng trước lại ra nhiều nước, có thể mượn chút nước không?"Chạm vào hoa huy*t, Hứa Cảnh Niệm lại run lên.Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, im lặng gục vào lòng Tạ Viễn.Tuy cậu biết Tạ Viễn nói đều là sự thật, nhưng đâu thể nói ra như thế?Lần đầu tiên cậu cầu hoan thất bại.Tiểu tính nô cũng không được.Tiểu tính nô về đến nhà vẫn còn tiếc nuối, nhắn tin cho Tạ Viễn chưa đi xa.[Tạ Viễn, tớ quên hỏi cậu, có phải cậu cố ý cho tớ thấy lọ thuốc đó không?]Thực ra không phải quên mất, mà là ngại.Cậu nói chuyện, Tạ Viễn lại hôn cậu.Cậu lại nói, chắc chắn Tạ Viễn cho rằng cậu cố ý hỏi, muốn được hôn.Cậu không hề vậy đâu nha![Không phải.]Hứa Cảnh Niệm nở nụ cười, gõ điện thoại di động phản bác Tạ Viễn.[Cậu đừng gạt tớ, cố ý kéo ngăn kéo ngay trước mặt tớ, để tớ thấy lọ thuốc.Tớ nhớ lại rồi, mới thấy cuốn sổ kia trong cặp cậu hồi chiều hôm qua.Hôm nay lại trong ngăn kéo.Tạ Viễn, cậu không gạt được tớ đâu.]Tạ Viễn gửi tin nhắn âm thanh.[Thông minh nhỉ? Vậy có thể đoán được tại sao tôi cố ý cho cưng xem không?]Giọng Tạ Viễn rất trầm, Hứa Cảnh Niệm chỉ nghe thôi đã nóng cả mặt.Hứa Cảnh Niệm suy nghĩ một lúc, gõ chữ: Tớ có một suy đoán, có điều tớ cảm thấy mình hơi tự luyến.[Không cười cưng.]Hứa Cảnh Niệm đọc tin nhắn sau đó bật cười, đưa điện thoại di động đến gần, ghi âm: "Tạ Viễn không muốn tớ tự ti, cho nên cố ý nói cho tớ biết cậu đã thích tớ từ lâu đúng không?"Là trước khi biết bí mật cơ thể cậu đã thích cậu, sau khi biết rồi thì vẫn thích cậu như xưa.Hứa Cảnh Niệm nói càng ngày càng nhỏ, mặt cũng càng ngày càng hồng.Có vẻ cậu quá tự luyến!Thế nhưng Tạ Viễn gửi lại "Ừ".Tim Hứa Cảnh Niệm đập rất nhanh, ngay sau đó lại nhận được một tin nhắn.[Sau này không cho phép tự ti, tự ti một lần làm một ngày.]Hứa Cảnh Niệm: "..."Mặt Hứa Cảnh Niệm đỏ như tích máu, che điện thoại di động trong ngực không nhìn những câu từ như hổ vồ mồi của Tạ Viễn.Sau đó cố ý đổi đề tài.[Sáng mai tớ sang tìm cậu học bài nha!][Ừm.]Hứa Cảnh Niệm hít một hơi thật sâu, nằm trên giường ấn vào hình đại diện của Tạ Viễn, mèo con đang ngủ.Tư Niệm.Nick name của Tạ Viễn.Cậu là Hứa Cảnh Niệm, Tạ Viễn gọi cậu là Tiểu Niệm.Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, gõ tin nhắn hỏi Tạ Viễn: "Nếu như so sánh tớ với một con vật, tớ sẽ là con vật nào?"Tạ Viễn đã ngồi lên rồi xe buýt, lúc nhận được tin nhắn, trong mắt lộ rõ ý cười, hắn trả lời: Mèo.Mèo!Hứa Cảnh Niệm ấn hình đại diện của Tạ Viễn, mở lớn, ngắm nghía mèo con đang ngủ, là mèo Chinchilla..

Chương 23: 23: Không Muốn Nhốt