Chào mọi người, ta là tiểu nhị của sòng bạc Trường Nhạc, ta kết hôn với Ma giáo giáo chủ đã được nửa tháng. Chuyện là thế này, hai mươi ngày trước, ta đang ngồi xổm trước cửa sòng bạc gặm bánh bao, ven đường đột nhiên có một em gái cực kỳ xinh đẹp đi tới. Em gái nhìn ta, ta cũng nhìn em gái, em gái không ngừng nhìn ta, ta cũng không ngừng nhìn nàng, nhìn nhìn, em gái liền vác ta lên, mang theo ta bỏ chạy. Đột nhiên gặp được loại chuyện này khiến ta rất ngỡ ngàng, ta rất muốn cầu cứu, thế nhưng ta bị em gái khiêng trên vai, em gái vừa chạy, ta liền không cách nào khống chế mà phát ra tiếng ặc ặc ặc ặc ặc. Thế là ta một bên ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc một bên bị nàng khiêng tới rừng cây nhỏ. Ở rừng cây nhỏ, em gái nói cho ta nghe mục đích của nàng, nàng hy vọng ta thay thế nàng thành thân với Ma giáo giáo chủ. Ta bị rót một bụng đầy gió, một bên ợ hơi một bên nói ngươi đây không phải là đang nói nhảm đấy chứ, ta là nam, vì sao ngươi không tìm một nữ thế cho mình, còn có vì sao ngươi không muốn…

Chương 19: Chương 19

Tháng Ngày Nằm Vùng Ma GiáoTác giả: Bát Thiên Quế TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcChào mọi người, ta là tiểu nhị của sòng bạc Trường Nhạc, ta kết hôn với Ma giáo giáo chủ đã được nửa tháng. Chuyện là thế này, hai mươi ngày trước, ta đang ngồi xổm trước cửa sòng bạc gặm bánh bao, ven đường đột nhiên có một em gái cực kỳ xinh đẹp đi tới. Em gái nhìn ta, ta cũng nhìn em gái, em gái không ngừng nhìn ta, ta cũng không ngừng nhìn nàng, nhìn nhìn, em gái liền vác ta lên, mang theo ta bỏ chạy. Đột nhiên gặp được loại chuyện này khiến ta rất ngỡ ngàng, ta rất muốn cầu cứu, thế nhưng ta bị em gái khiêng trên vai, em gái vừa chạy, ta liền không cách nào khống chế mà phát ra tiếng ặc ặc ặc ặc ặc. Thế là ta một bên ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc một bên bị nàng khiêng tới rừng cây nhỏ. Ở rừng cây nhỏ, em gái nói cho ta nghe mục đích của nàng, nàng hy vọng ta thay thế nàng thành thân với Ma giáo giáo chủ. Ta bị rót một bụng đầy gió, một bên ợ hơi một bên nói ngươi đây không phải là đang nói nhảm đấy chứ, ta là nam, vì sao ngươi không tìm một nữ thế cho mình, còn có vì sao ngươi không muốn… Chào mọi người, ta là vụng trộm má kề má với Ma giáo giáo chủ chính đạo thiếu hiệp Tưởng Lạc Vân (còn đang mặc nữ trang).Ta rất hối hận má kề má với Trương Trùng Cửu, bởi vì hành động này cứ như một loại ám chỉ, mọi người có hiểu không? Cứ như là ta đang ám chỉ muốn được yêu đương với hắn vậy!Chuyện này tuyệt đối không thể!Thế nhưng nước đổ khó hốt, ta không có cách nào làm cho hắn mất trí nhớ, đành phải giả ngu.Rất nhanh sau đó ta bắt đầu hối hận một chuyện khác, đó chính là ta không có bóp chết tiểu sư muội.Nàng đem chuyện ta hôn môi với Trương Trùng Cửu ở sau núi thông báo cho tất cả mọi người đều biết, khiến cho trên dưới Ma giáo đều lưu truyền truyền thuyết giáo chủ và phu nhân yêu nhau say đắm.Chẳng bao lâu sau, sư tỷ đã tới tìm ta.Sư tỷ dùng loại vẻ mặt ưu sầu mà ta chưa bao giờ thấy để nhìn ta, nàng ngồi bên cạnh ta, cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình, thở dài nói: "Lạc Vân à."Ta đáp: "Ừm ừm, có chuyện gì?"Sư tỷ nói: "Ngươi không thể như thế này."Ta: "..."Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, mở miệng nói tiếp: "Ngươi không thể thích Trương Trùng Cửu."Ban đầu ta định phản bác lại, thế nhưng trước lúc mở miệng ta đã thay đổi chủ ý.Ta hỏi nàng: "Vì sao không thể?"Sư tỷ nói: "Ngươi cảm thấy, ta có thể sống đến bây giờ là bởi vì sao? Là bởi vì người Ma giáo đều rất hiền lành, không dễ dàng giết người ư? Không phải, là bởi vì bọn họ biết nếu ta chết đi, chuyện này sẽ rất khó mà kết thúc.Lúc này không phải là thời cơ tốt để khai chiến với môn phái khác, bọn họ không quan tâm ta chết sống thế nào, bởi vì chúng ta đứng ở lập trường không giống nhau."Ta biết sư tỷ ở phương diện nào đó khác biệt với chúng ta, trong lòng nàng vẫn luôn có một loại chấp nhất mà người khác không thể nào hiểu nổi, rất nhiều người trong sư môn chúng ta đều vì nguyên nhân thực tế mới đi lang bạt giang hồ, ví dụ như tìm cái đường ra, kiếm miếng cơm ăn.Chỉ có nàng là thật sự muốn đi thay đổi cái gì đó.Ta không hiểu nàng, nàng cũng không hiểu ta, nhưng ta cảm thấy ta nên nếm thử việc tìm hiểu nàng, vì thế ta nói: "Đệ không muốn tiếp tục nữa, có được không, đệ không thích hợp làm chuyện này.Đệ cũng không hiểu vì sao sư phụ phái đệ tới, hơn nữa Trương Trùng Cửu căn bản không có xấu xa như đệ tưởng tượng, đệ không muốn về sau có một ngày đụng chạm binh khí với hắn."Sư tỷ nghe ta nói xong, nhịn không được mà cười khẽ.Ta hỏi nàng cười cái gì, nàng nói: "Sư phụ ông ấy mắng ngươi là phế vật, ta trước kia còn không hiểu, vừa rồi lại đột nhiên hiểu ra tâm tình của sư phụ."Sau đó nàng duỗi lưng, dựa đầu vào vai ta, dùng giọng điệu cực kỳ buồn ngủ nói: "Năm đó ta tám tuổi, trong nhà bị kẻ xấu huyết tẩy, kẻ xấu cướp tiền, giết cha mẹ ta, ta không có ai chăm sóc, ở bên ngoài lăn lộn kiếm cơm một năm mới bị sư thúc mang về sư môn.Lúc ta cầm được thanh kiếm đầu tiên thuộc về mình liền suy nghĩ, ta nhất định phải báo thù, thế nhưng không đợi ta học thành tài, đám người kia đã bị triều đình bắt chém đầu.Ta lúc ấy rất mê mang, vì sao kẻ thù đã chết mà ta vẫn còn mang hận? Về sau nghĩ thông suốt rồi, ta hận chính là tất cả những chuyện bất bình trên đời này, Ma giáo làm nhiều việc ác, coi như Trương Trùng Cửu không tàn bạo giống như mấy đời giáo chủ tiền nhiệm cũng không xóa bỏ được gốc rễ của hắn, Long Tiêu Bảo Kiếm tuyệt đối không thể nằm trong tay bọn họ."Ta trầm mặc.Sư tỷ lại nói: "Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, đừng có cả ngày mơ màng hồ đồ, đàn ông ấy à, không đáng tin cậy, lại nói, hắn ngay cả ngươi là nam cũng không biết, ngươi và hắn mỗi ngày như vậy như vậy, không chột dạ sao?"Ta không nói được câu nào.Nàng nhìn ra ta muốn bỏ đi, đưa tay ngăn lại, nói: "Lạc Vân, đợi chúng ta mang Long Tiêu Bảo Kiếm quay về, ngươi sẽ được tự do.".ngôn tình haySau đó nàng móc ra một miếng ngọc bội đưa cho ta: "Đây là vật duy nhất mà cha mẹ để lại cho ta, rất quý giá, đến lúc đó ngươi có thể cầm nó đi bán, mang theo tiền muốn làm gì thì làm."Ta hỏi nàng: "Đánh bại Ma giáo rồi, trên đời này sẽ không còn chuyện bất bình nữa sao?"Nàng nói: "Đánh bại Ma giáo, tất cả những người lòng mang ý xấu trên đời này đều sẽ biết, thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng."Ta muốn trả ngọc bội lại cho nàng, nhưng nàng dùng sức rất lớn khép tay ta lại, giam cầm miếng ngọc bội lạnh lẽo kia trong lòng bàn tay ta..

Chào mọi người, ta là vụng trộm má kề má với Ma giáo giáo chủ chính đạo thiếu hiệp Tưởng Lạc Vân (còn đang mặc nữ trang).

Ta rất hối hận má kề má với Trương Trùng Cửu, bởi vì hành động này cứ như một loại ám chỉ, mọi người có hiểu không? Cứ như là ta đang ám chỉ muốn được yêu đương với hắn vậy!

Chuyện này tuyệt đối không thể!

Thế nhưng nước đổ khó hốt, ta không có cách nào làm cho hắn mất trí nhớ, đành phải giả ngu.

Rất nhanh sau đó ta bắt đầu hối hận một chuyện khác, đó chính là ta không có bóp chết tiểu sư muội.

Nàng đem chuyện ta hôn môi với Trương Trùng Cửu ở sau núi thông báo cho tất cả mọi người đều biết, khiến cho trên dưới Ma giáo đều lưu truyền truyền thuyết giáo chủ và phu nhân yêu nhau say đắm.

Chẳng bao lâu sau, sư tỷ đã tới tìm ta.

Sư tỷ dùng loại vẻ mặt ưu sầu mà ta chưa bao giờ thấy để nhìn ta, nàng ngồi bên cạnh ta, cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình, thở dài nói: "Lạc Vân à."

Ta đáp: "Ừm ừm, có chuyện gì?"

Sư tỷ nói: "Ngươi không thể như thế này."

Ta: "..."

Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, mở miệng nói tiếp: "Ngươi không thể thích Trương Trùng Cửu."

Ban đầu ta định phản bác lại, thế nhưng trước lúc mở miệng ta đã thay đổi chủ ý.

Ta hỏi nàng: "Vì sao không thể?"

Sư tỷ nói: "Ngươi cảm thấy, ta có thể sống đến bây giờ là bởi vì sao? Là bởi vì người Ma giáo đều rất hiền lành, không dễ dàng giết người ư? Không phải, là bởi vì bọn họ biết nếu ta chết đi, chuyện này sẽ rất khó mà kết thúc.

Lúc này không phải là thời cơ tốt để khai chiến với môn phái khác, bọn họ không quan tâm ta chết sống thế nào, bởi vì chúng ta đứng ở lập trường không giống nhau."

Ta biết sư tỷ ở phương diện nào đó khác biệt với chúng ta, trong lòng nàng vẫn luôn có một loại chấp nhất mà người khác không thể nào hiểu nổi, rất nhiều người trong sư môn chúng ta đều vì nguyên nhân thực tế mới đi lang bạt giang hồ, ví dụ như tìm cái đường ra, kiếm miếng cơm ăn.

Chỉ có nàng là thật sự muốn đi thay đổi cái gì đó.

Ta không hiểu nàng, nàng cũng không hiểu ta, nhưng ta cảm thấy ta nên nếm thử việc tìm hiểu nàng, vì thế ta nói: "Đệ không muốn tiếp tục nữa, có được không, đệ không thích hợp làm chuyện này.

Đệ cũng không hiểu vì sao sư phụ phái đệ tới, hơn nữa Trương Trùng Cửu căn bản không có xấu xa như đệ tưởng tượng, đệ không muốn về sau có một ngày đụng chạm binh khí với hắn."

Sư tỷ nghe ta nói xong, nhịn không được mà cười khẽ.

Ta hỏi nàng cười cái gì, nàng nói: "Sư phụ ông ấy mắng ngươi là phế vật, ta trước kia còn không hiểu, vừa rồi lại đột nhiên hiểu ra tâm tình của sư phụ."

Sau đó nàng duỗi lưng, dựa đầu vào vai ta, dùng giọng điệu cực kỳ buồn ngủ nói: "Năm đó ta tám tuổi, trong nhà bị kẻ xấu huyết tẩy, kẻ xấu cướp tiền, giết cha mẹ ta, ta không có ai chăm sóc, ở bên ngoài lăn lộn kiếm cơm một năm mới bị sư thúc mang về sư môn.

Lúc ta cầm được thanh kiếm đầu tiên thuộc về mình liền suy nghĩ, ta nhất định phải báo thù, thế nhưng không đợi ta học thành tài, đám người kia đã bị triều đình bắt chém đầu.

Ta lúc ấy rất mê mang, vì sao kẻ thù đã chết mà ta vẫn còn mang hận? Về sau nghĩ thông suốt rồi, ta hận chính là tất cả những chuyện bất bình trên đời này, Ma giáo làm nhiều việc ác, coi như Trương Trùng Cửu không tàn bạo giống như mấy đời giáo chủ tiền nhiệm cũng không xóa bỏ được gốc rễ của hắn, Long Tiêu Bảo Kiếm tuyệt đối không thể nằm trong tay bọn họ."

Ta trầm mặc.

Sư tỷ lại nói: "Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, đừng có cả ngày mơ màng hồ đồ, đàn ông ấy à, không đáng tin cậy, lại nói, hắn ngay cả ngươi là nam cũng không biết, ngươi và hắn mỗi ngày như vậy như vậy, không chột dạ sao?"

Ta không nói được câu nào.

Nàng nhìn ra ta muốn bỏ đi, đưa tay ngăn lại, nói: "Lạc Vân, đợi chúng ta mang Long Tiêu Bảo Kiếm quay về, ngươi sẽ được tự do.".

ngôn tình hay

Sau đó nàng móc ra một miếng ngọc bội đưa cho ta: "Đây là vật duy nhất mà cha mẹ để lại cho ta, rất quý giá, đến lúc đó ngươi có thể cầm nó đi bán, mang theo tiền muốn làm gì thì làm."

Ta hỏi nàng: "Đánh bại Ma giáo rồi, trên đời này sẽ không còn chuyện bất bình nữa sao?"

Nàng nói: "Đánh bại Ma giáo, tất cả những người lòng mang ý xấu trên đời này đều sẽ biết, thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng."

Ta muốn trả ngọc bội lại cho nàng, nhưng nàng dùng sức rất lớn khép tay ta lại, giam cầm miếng ngọc bội lạnh lẽo kia trong lòng bàn tay ta..

Tháng Ngày Nằm Vùng Ma GiáoTác giả: Bát Thiên Quế TửuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcChào mọi người, ta là tiểu nhị của sòng bạc Trường Nhạc, ta kết hôn với Ma giáo giáo chủ đã được nửa tháng. Chuyện là thế này, hai mươi ngày trước, ta đang ngồi xổm trước cửa sòng bạc gặm bánh bao, ven đường đột nhiên có một em gái cực kỳ xinh đẹp đi tới. Em gái nhìn ta, ta cũng nhìn em gái, em gái không ngừng nhìn ta, ta cũng không ngừng nhìn nàng, nhìn nhìn, em gái liền vác ta lên, mang theo ta bỏ chạy. Đột nhiên gặp được loại chuyện này khiến ta rất ngỡ ngàng, ta rất muốn cầu cứu, thế nhưng ta bị em gái khiêng trên vai, em gái vừa chạy, ta liền không cách nào khống chế mà phát ra tiếng ặc ặc ặc ặc ặc. Thế là ta một bên ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc một bên bị nàng khiêng tới rừng cây nhỏ. Ở rừng cây nhỏ, em gái nói cho ta nghe mục đích của nàng, nàng hy vọng ta thay thế nàng thành thân với Ma giáo giáo chủ. Ta bị rót một bụng đầy gió, một bên ợ hơi một bên nói ngươi đây không phải là đang nói nhảm đấy chứ, ta là nam, vì sao ngươi không tìm một nữ thế cho mình, còn có vì sao ngươi không muốn… Chào mọi người, ta là vụng trộm má kề má với Ma giáo giáo chủ chính đạo thiếu hiệp Tưởng Lạc Vân (còn đang mặc nữ trang).Ta rất hối hận má kề má với Trương Trùng Cửu, bởi vì hành động này cứ như một loại ám chỉ, mọi người có hiểu không? Cứ như là ta đang ám chỉ muốn được yêu đương với hắn vậy!Chuyện này tuyệt đối không thể!Thế nhưng nước đổ khó hốt, ta không có cách nào làm cho hắn mất trí nhớ, đành phải giả ngu.Rất nhanh sau đó ta bắt đầu hối hận một chuyện khác, đó chính là ta không có bóp chết tiểu sư muội.Nàng đem chuyện ta hôn môi với Trương Trùng Cửu ở sau núi thông báo cho tất cả mọi người đều biết, khiến cho trên dưới Ma giáo đều lưu truyền truyền thuyết giáo chủ và phu nhân yêu nhau say đắm.Chẳng bao lâu sau, sư tỷ đã tới tìm ta.Sư tỷ dùng loại vẻ mặt ưu sầu mà ta chưa bao giờ thấy để nhìn ta, nàng ngồi bên cạnh ta, cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình, thở dài nói: "Lạc Vân à."Ta đáp: "Ừm ừm, có chuyện gì?"Sư tỷ nói: "Ngươi không thể như thế này."Ta: "..."Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, mở miệng nói tiếp: "Ngươi không thể thích Trương Trùng Cửu."Ban đầu ta định phản bác lại, thế nhưng trước lúc mở miệng ta đã thay đổi chủ ý.Ta hỏi nàng: "Vì sao không thể?"Sư tỷ nói: "Ngươi cảm thấy, ta có thể sống đến bây giờ là bởi vì sao? Là bởi vì người Ma giáo đều rất hiền lành, không dễ dàng giết người ư? Không phải, là bởi vì bọn họ biết nếu ta chết đi, chuyện này sẽ rất khó mà kết thúc.Lúc này không phải là thời cơ tốt để khai chiến với môn phái khác, bọn họ không quan tâm ta chết sống thế nào, bởi vì chúng ta đứng ở lập trường không giống nhau."Ta biết sư tỷ ở phương diện nào đó khác biệt với chúng ta, trong lòng nàng vẫn luôn có một loại chấp nhất mà người khác không thể nào hiểu nổi, rất nhiều người trong sư môn chúng ta đều vì nguyên nhân thực tế mới đi lang bạt giang hồ, ví dụ như tìm cái đường ra, kiếm miếng cơm ăn.Chỉ có nàng là thật sự muốn đi thay đổi cái gì đó.Ta không hiểu nàng, nàng cũng không hiểu ta, nhưng ta cảm thấy ta nên nếm thử việc tìm hiểu nàng, vì thế ta nói: "Đệ không muốn tiếp tục nữa, có được không, đệ không thích hợp làm chuyện này.Đệ cũng không hiểu vì sao sư phụ phái đệ tới, hơn nữa Trương Trùng Cửu căn bản không có xấu xa như đệ tưởng tượng, đệ không muốn về sau có một ngày đụng chạm binh khí với hắn."Sư tỷ nghe ta nói xong, nhịn không được mà cười khẽ.Ta hỏi nàng cười cái gì, nàng nói: "Sư phụ ông ấy mắng ngươi là phế vật, ta trước kia còn không hiểu, vừa rồi lại đột nhiên hiểu ra tâm tình của sư phụ."Sau đó nàng duỗi lưng, dựa đầu vào vai ta, dùng giọng điệu cực kỳ buồn ngủ nói: "Năm đó ta tám tuổi, trong nhà bị kẻ xấu huyết tẩy, kẻ xấu cướp tiền, giết cha mẹ ta, ta không có ai chăm sóc, ở bên ngoài lăn lộn kiếm cơm một năm mới bị sư thúc mang về sư môn.Lúc ta cầm được thanh kiếm đầu tiên thuộc về mình liền suy nghĩ, ta nhất định phải báo thù, thế nhưng không đợi ta học thành tài, đám người kia đã bị triều đình bắt chém đầu.Ta lúc ấy rất mê mang, vì sao kẻ thù đã chết mà ta vẫn còn mang hận? Về sau nghĩ thông suốt rồi, ta hận chính là tất cả những chuyện bất bình trên đời này, Ma giáo làm nhiều việc ác, coi như Trương Trùng Cửu không tàn bạo giống như mấy đời giáo chủ tiền nhiệm cũng không xóa bỏ được gốc rễ của hắn, Long Tiêu Bảo Kiếm tuyệt đối không thể nằm trong tay bọn họ."Ta trầm mặc.Sư tỷ lại nói: "Ngươi hãy nghĩ kỹ đi, đừng có cả ngày mơ màng hồ đồ, đàn ông ấy à, không đáng tin cậy, lại nói, hắn ngay cả ngươi là nam cũng không biết, ngươi và hắn mỗi ngày như vậy như vậy, không chột dạ sao?"Ta không nói được câu nào.Nàng nhìn ra ta muốn bỏ đi, đưa tay ngăn lại, nói: "Lạc Vân, đợi chúng ta mang Long Tiêu Bảo Kiếm quay về, ngươi sẽ được tự do.".ngôn tình haySau đó nàng móc ra một miếng ngọc bội đưa cho ta: "Đây là vật duy nhất mà cha mẹ để lại cho ta, rất quý giá, đến lúc đó ngươi có thể cầm nó đi bán, mang theo tiền muốn làm gì thì làm."Ta hỏi nàng: "Đánh bại Ma giáo rồi, trên đời này sẽ không còn chuyện bất bình nữa sao?"Nàng nói: "Đánh bại Ma giáo, tất cả những người lòng mang ý xấu trên đời này đều sẽ biết, thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng."Ta muốn trả ngọc bội lại cho nàng, nhưng nàng dùng sức rất lớn khép tay ta lại, giam cầm miếng ngọc bội lạnh lẽo kia trong lòng bàn tay ta..

Chương 19: Chương 19