Cuộc sống cấp ba bình bình đạm đạm, cùng với thanh xuân tốt đẹp trong phim truyền hình không quá giống nhau, Vương Chỉ Hân cũng không có bạn bè tốt, cũng không gặp được nam chính loá mắt của câu chuyện riêng mình. Cô mỗi ngày đều bị bao phủ ở trong đại dương đề, học những chương trình học buồn tẻ, cuộc sống chỉ xoay quanh ba điểm: phòng ngủ, phòng học và nhà ăn. Cô cho rằng ba năm cấp ba sẽ đều trôi qua như vậy, cho đến ngày đó gặp được anh, cuộc đời của cô bắt đầu xảy ra thay đổi. Lúc thứ hai giảng bài, một mình Vương Chỉ Hân đi đến quán bán quà vặt định mua hộp sữa bò nóng, lúc cách nơi đó còn khoảng một lộ trình, cô thấy một đám nam sinh vây quanh cửa, trong đó có một bam sinh cao hơn người khác một cái đầu, tay trái cầm quả bóng rổ, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sơ mi trắng trên người cũng bị mồ hôi làn ướt sũng, có vẻ càng thêm tiêu sái dưới ánh mặt trời. Sau khi đến gần bọn họ vừa vặn rời đi, Vương Chỉ Hân lén liếc mắt nhìn một cái, dưới lông mày nồng đậm của anh là…
Chương 18: Phiên ngoại ba
Cáo Biệt Với AnhTác giả: Ái Ngận Lãng MạnTruyện Ngôn TìnhCuộc sống cấp ba bình bình đạm đạm, cùng với thanh xuân tốt đẹp trong phim truyền hình không quá giống nhau, Vương Chỉ Hân cũng không có bạn bè tốt, cũng không gặp được nam chính loá mắt của câu chuyện riêng mình. Cô mỗi ngày đều bị bao phủ ở trong đại dương đề, học những chương trình học buồn tẻ, cuộc sống chỉ xoay quanh ba điểm: phòng ngủ, phòng học và nhà ăn. Cô cho rằng ba năm cấp ba sẽ đều trôi qua như vậy, cho đến ngày đó gặp được anh, cuộc đời của cô bắt đầu xảy ra thay đổi. Lúc thứ hai giảng bài, một mình Vương Chỉ Hân đi đến quán bán quà vặt định mua hộp sữa bò nóng, lúc cách nơi đó còn khoảng một lộ trình, cô thấy một đám nam sinh vây quanh cửa, trong đó có một bam sinh cao hơn người khác một cái đầu, tay trái cầm quả bóng rổ, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sơ mi trắng trên người cũng bị mồ hôi làn ướt sũng, có vẻ càng thêm tiêu sái dưới ánh mặt trời. Sau khi đến gần bọn họ vừa vặn rời đi, Vương Chỉ Hân lén liếc mắt nhìn một cái, dưới lông mày nồng đậm của anh là… Vương Chỉ Hân giống như đã quen với việc nhận tin nhắn của anh ấy mỗi ngày, lúc ấy cô vẫn cho rằng người mình thích là Trần Sơ Kỳ, thật ra Lý Thi Lộ còn hiểu rõ hơn cô, trong lòng cô đã sớm có Trịnh Văn Bác.Đây là thứ gọi là trong nhà chưa tỏ, mà ngoài ngõ đã tường.Ngày thực sự xác nhận được tâm ý của mình là ngày cô tốt nghiệp, Vương Chỉ Hân đang chụp ảnh tốt nghiệp, trong đám người cô thấy bóng dáng của Trịnh Văn Bác, anh cứ đứng xa xa nhìn cô như vậy, không có dũng khí tiến lên, Vương Chỉ Hân nhìn thấy bóng dáng anh rời đi, một khắc kia, cô cuối cùng cũng nhận ra được không phải là thói quen, là thích.Mấy năm trước, cô là người nhát gan khi yêu, mà sau vài năm, cô muốn trở thành người dũng cảm. Cho nên ngày hôm sau khi về nhà cô đã đồng ý gặp mặt anh ấy, là vì không muốn bỏ lỡ.Cũng may anh ấy còn thích cô, lần này là song hướng yêu thầm.Tình yêu, cầu hôn, đính hôn, kết hôn, sinh con, cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ không có hoà tan tình yêu giữa bọn họ, bọn họ càng ngày càng yêu nhau, cuộc sống trôi qua đơn giản lại vui vẻ.Anh ấy là nam chính lóa mắt trong cuộc đời của cô, là người cô muốn đi cùng trong quãng đời còn lại, cũng là người làm cô kiên định lựa chọn một lần nữa, đời này ngoại trừ anh ấy, cô sẽ không ở bên cạnh bất cứ ai.Về cô và anh ấy, bọn họ vẫn luôn yêu nhau cuồng nhiệt.Sau đó cô lại mở cuốn sổ nhật ký phủ đầy bụi trong ký ức kia ra, viết một hàng chữ xuống tờ giấy cuối cùng:Nhìn về phía trước, hãy luôn hạnh phúc! Cậu và tôi đều thế.Thế giới này thật sự rất kỳ quái, có người không coi tình yêu là gì cả, có người lại không có được tình yêu của bạn, không cần lo âu vì nó, người chân chính yêu bạn sẽ đặt mỗi câu bạn nói ở trong lòng, không phải là lời hứa gì, mà chứng thực bằng hành động, là tất cả những hứa hẹn đều có thể làm hết toàn lực.Đừng bỏ lỡ, người trước mắt là người tốt nhất.
Vương Chỉ Hân giống như đã quen với việc nhận tin nhắn của anh ấy mỗi ngày, lúc ấy cô vẫn cho rằng người mình thích là Trần Sơ Kỳ, thật ra Lý Thi Lộ còn hiểu rõ hơn cô, trong lòng cô đã sớm có Trịnh Văn Bác.
Đây là thứ gọi là trong nhà chưa tỏ, mà ngoài ngõ đã tường.
Ngày thực sự xác nhận được tâm ý của mình là ngày cô tốt nghiệp, Vương Chỉ Hân đang chụp ảnh tốt nghiệp, trong đám người cô thấy bóng dáng của Trịnh Văn Bác, anh cứ đứng xa xa nhìn cô như vậy, không có dũng khí tiến lên, Vương Chỉ Hân nhìn thấy bóng dáng anh rời đi, một khắc kia, cô cuối cùng cũng nhận ra được không phải là thói quen, là thích.
Mấy năm trước, cô là người nhát gan khi yêu, mà sau vài năm, cô muốn trở thành người dũng cảm. Cho nên ngày hôm sau khi về nhà cô đã đồng ý gặp mặt anh ấy, là vì không muốn bỏ lỡ.
Cũng may anh ấy còn thích cô, lần này là song hướng yêu thầm.
Tình yêu, cầu hôn, đính hôn, kết hôn, sinh con, cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ không có hoà tan tình yêu giữa bọn họ, bọn họ càng ngày càng yêu nhau, cuộc sống trôi qua đơn giản lại vui vẻ.
Anh ấy là nam chính lóa mắt trong cuộc đời của cô, là người cô muốn đi cùng trong quãng đời còn lại, cũng là người làm cô kiên định lựa chọn một lần nữa, đời này ngoại trừ anh ấy, cô sẽ không ở bên cạnh bất cứ ai.
Về cô và anh ấy, bọn họ vẫn luôn yêu nhau cuồng nhiệt.
Sau đó cô lại mở cuốn sổ nhật ký phủ đầy bụi trong ký ức kia ra, viết một hàng chữ xuống tờ giấy cuối cùng:
Nhìn về phía trước, hãy luôn hạnh phúc! Cậu và tôi đều thế.
Thế giới này thật sự rất kỳ quái, có người không coi tình yêu là gì cả, có người lại không có được tình yêu của bạn, không cần lo âu vì nó, người chân chính yêu bạn sẽ đặt mỗi câu bạn nói ở trong lòng, không phải là lời hứa gì, mà chứng thực bằng hành động, là tất cả những hứa hẹn đều có thể làm hết toàn lực.
Đừng bỏ lỡ, người trước mắt là người tốt nhất.
Cáo Biệt Với AnhTác giả: Ái Ngận Lãng MạnTruyện Ngôn TìnhCuộc sống cấp ba bình bình đạm đạm, cùng với thanh xuân tốt đẹp trong phim truyền hình không quá giống nhau, Vương Chỉ Hân cũng không có bạn bè tốt, cũng không gặp được nam chính loá mắt của câu chuyện riêng mình. Cô mỗi ngày đều bị bao phủ ở trong đại dương đề, học những chương trình học buồn tẻ, cuộc sống chỉ xoay quanh ba điểm: phòng ngủ, phòng học và nhà ăn. Cô cho rằng ba năm cấp ba sẽ đều trôi qua như vậy, cho đến ngày đó gặp được anh, cuộc đời của cô bắt đầu xảy ra thay đổi. Lúc thứ hai giảng bài, một mình Vương Chỉ Hân đi đến quán bán quà vặt định mua hộp sữa bò nóng, lúc cách nơi đó còn khoảng một lộ trình, cô thấy một đám nam sinh vây quanh cửa, trong đó có một bam sinh cao hơn người khác một cái đầu, tay trái cầm quả bóng rổ, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sơ mi trắng trên người cũng bị mồ hôi làn ướt sũng, có vẻ càng thêm tiêu sái dưới ánh mặt trời. Sau khi đến gần bọn họ vừa vặn rời đi, Vương Chỉ Hân lén liếc mắt nhìn một cái, dưới lông mày nồng đậm của anh là… Vương Chỉ Hân giống như đã quen với việc nhận tin nhắn của anh ấy mỗi ngày, lúc ấy cô vẫn cho rằng người mình thích là Trần Sơ Kỳ, thật ra Lý Thi Lộ còn hiểu rõ hơn cô, trong lòng cô đã sớm có Trịnh Văn Bác.Đây là thứ gọi là trong nhà chưa tỏ, mà ngoài ngõ đã tường.Ngày thực sự xác nhận được tâm ý của mình là ngày cô tốt nghiệp, Vương Chỉ Hân đang chụp ảnh tốt nghiệp, trong đám người cô thấy bóng dáng của Trịnh Văn Bác, anh cứ đứng xa xa nhìn cô như vậy, không có dũng khí tiến lên, Vương Chỉ Hân nhìn thấy bóng dáng anh rời đi, một khắc kia, cô cuối cùng cũng nhận ra được không phải là thói quen, là thích.Mấy năm trước, cô là người nhát gan khi yêu, mà sau vài năm, cô muốn trở thành người dũng cảm. Cho nên ngày hôm sau khi về nhà cô đã đồng ý gặp mặt anh ấy, là vì không muốn bỏ lỡ.Cũng may anh ấy còn thích cô, lần này là song hướng yêu thầm.Tình yêu, cầu hôn, đính hôn, kết hôn, sinh con, cuộc sống sau khi kết hôn của bọn họ không có hoà tan tình yêu giữa bọn họ, bọn họ càng ngày càng yêu nhau, cuộc sống trôi qua đơn giản lại vui vẻ.Anh ấy là nam chính lóa mắt trong cuộc đời của cô, là người cô muốn đi cùng trong quãng đời còn lại, cũng là người làm cô kiên định lựa chọn một lần nữa, đời này ngoại trừ anh ấy, cô sẽ không ở bên cạnh bất cứ ai.Về cô và anh ấy, bọn họ vẫn luôn yêu nhau cuồng nhiệt.Sau đó cô lại mở cuốn sổ nhật ký phủ đầy bụi trong ký ức kia ra, viết một hàng chữ xuống tờ giấy cuối cùng:Nhìn về phía trước, hãy luôn hạnh phúc! Cậu và tôi đều thế.Thế giới này thật sự rất kỳ quái, có người không coi tình yêu là gì cả, có người lại không có được tình yêu của bạn, không cần lo âu vì nó, người chân chính yêu bạn sẽ đặt mỗi câu bạn nói ở trong lòng, không phải là lời hứa gì, mà chứng thực bằng hành động, là tất cả những hứa hẹn đều có thể làm hết toàn lực.Đừng bỏ lỡ, người trước mắt là người tốt nhất.