Tháng 8, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, những tòa kiến trúc vặn mình trong hơi nóng. Lục Cảnh Niên đứng trước lối ra của nhà ga, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời ở đây rất trong lành và thấp, thấp đến mức hắn muốn chạy đua với những đám mây kia, chạy mãi chạy mãi, không có điểm cuối, đến giây phút sức cùng lực kiệt thì đứng dậy kéo đám mây to và trắng nhất xuống, sau đó bình yên nằm trên đám mây chờ đợi cái chết. Cúi đầu, hắn nhìn trạm xe bus đông đúc phía trước, quay người đi thẳng tới trạm chờ xe taxi. Tài xế ngâm nga câu hát của người Mân Nam, "Lạc mất nguyện vọng không oán thán, nhất thời nghèo túng cũng không sợ, chỉ khi mất đi hi vọng, mỗi ngày rượu say mờ mịt, hệt như bù nhìn không có linh hồn, cuộc đời có thể so sánh với sóng biển cuồn cuộn, khi chìm khi nổi, may mắn và xui xẻo,..." Lục Cảnh Niên có chút mờ mịt nhìn cảnh sắc xa lạ của thành phố xa lạ, từng cây cọ vàng nâu và hàng hoa giấy màu xanh dương lướt qua ô cửa sổ. Tài xế thấy thấy hắn đi du lịch một mình, dọc đường đều…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...