Giữa tháng ba, Ninh Thành không còn lạnh nữa, mặt trời lặn đã lâu nay xuất hiện rồi, nước mưa và không khí ẩm ướt cũng không còn. Cách cửa tiểu khu không xa là trạm xe buýt, vẫn còn sớm mới tới giờ làm, Kiều Lộc chậm rãi đi tới. Bỏ đi áo bông nặng nề, thay vào áo khoác màu trắng gạo, mái tóc dài được cô kẹp lại sau tai. Kiều Lộc vốn có làn da trắng mịn, lúc này càng trở nên căng bóng dưới những tia nắng mặt trời. “Dạ, mẹ.” Kiều Lộc lấy điện thoại di động trong túi ra và trả lời cuộc gọi. Mẹ Kiều ở bên kia điện thoại lập tức nói: “Hôm nay muốn đi gặp mặt đối phương không quên chứ? Nghe nói điều kiện rất tốt.” Kiều Lộc không khỏi thở dài trong lòng, trên môi nở nụ cười bất lực, “Con không quên, nhưng đây là lần cuối cùng. Mẹ đừng quên.” “Đã biết đã biết.” Mẹ Kiều trả lời, “ Lần này khẳng định sẽ thành.” Nghe nói đối phương là chủ một công ty, 32 tuổi, ngoại hình rất khác, người giới thiệu nói anh ta không có tật xấu, mẹ Kiều sau khi xem ảnh thấy thực sự không tồi, mới đem giới thiệu cho…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...