*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thời gian ở bên anh, tựa như trái cây vừa chín tới, vừa đủ độ ngọt. 1. Thời gian ở bên anh, tựa như trái cây vừa chín tới, vừa đủ độ ngọt. 1. Nhiều năm về trước, trong lớp số học mà Hàn Tử An làm đại diện, lúc anh phát bài thi cho tôi, ánh mắt vô cùng phức tạp, ánh mắt ấy còn khó hiểu hơn môn hình học không gian lúc đó nữa. Lúc tôi thấy số điểm ít ỏi của bản thân, tim chậm lại một chút, chắc là anh thấy điểm của tôi rồi. Vừa suy nghĩ, tôi vừa dùng ánh mắt đáng thương nhìn về chỗ của Hàn Tử An, anh đang nghiêm túc chau mày nhìn bài thi, đồng phục học sinh mùa hè màu trắng, hợp với khí chất mát lạnh phát ra từ trên người anh, dưới ánh mắt trời, tóc anh ánh lên màu nâu sáng, lông mi dài nhẹ run, nhìn thế nào cũng giống một thiếu niên rạng rỡ, nếu không phải đã quen nhau từ năm 3 tuổi thì tôi nhất định sẽ bị anh ấy đánh lừa. Đột nhiên có một âm thanh vang lên: “Anh…

Chương 16: Pn1

Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Cả Trái CâyTác giả: Nhất Nguyệt TinhTruyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thời gian ở bên anh, tựa như trái cây vừa chín tới, vừa đủ độ ngọt. 1. Thời gian ở bên anh, tựa như trái cây vừa chín tới, vừa đủ độ ngọt. 1. Nhiều năm về trước, trong lớp số học mà Hàn Tử An làm đại diện, lúc anh phát bài thi cho tôi, ánh mắt vô cùng phức tạp, ánh mắt ấy còn khó hiểu hơn môn hình học không gian lúc đó nữa. Lúc tôi thấy số điểm ít ỏi của bản thân, tim chậm lại một chút, chắc là anh thấy điểm của tôi rồi. Vừa suy nghĩ, tôi vừa dùng ánh mắt đáng thương nhìn về chỗ của Hàn Tử An, anh đang nghiêm túc chau mày nhìn bài thi, đồng phục học sinh mùa hè màu trắng, hợp với khí chất mát lạnh phát ra từ trên người anh, dưới ánh mắt trời, tóc anh ánh lên màu nâu sáng, lông mi dài nhẹ run, nhìn thế nào cũng giống một thiếu niên rạng rỡ, nếu không phải đã quen nhau từ năm 3 tuổi thì tôi nhất định sẽ bị anh ấy đánh lừa. Đột nhiên có một âm thanh vang lên: “Anh… 1.Huynh đệ trong truyền thuyết. Đây là lần thứ mấy tôi đưa Hạ Thanh Nghiên đi cùng khi hẹn hò rồi nhỉ? Còn nữa, Hàn Tử An, em là bạn gái anh nhưng tại sao Hạ Thanh Nghiên lại đứng giữa hai chúng ta chứ??? “Chị à, như vậy an toàn mà, không phải lúc đi với bố mẹ cũng đứng vậy sao?” Hạ Thanh Nghiên chọt chọt tôi, vui vẻ dắt tay tôi và Hàn Tử An dung dăng dung dẻ, nhìn như bạn nhỏ 3 tuổi ấy. “Giề, chị có biết số lần em ra rìa còn nhiều hơn hong hả?” Hạ Thanh Nghiên buông tay ra, bổ sung: “Xã hội hiện nay, gái hư hoành hành, những cô gái khác nhìn em với ánh mắt tràn đầy bong bóng màu hồng đó.” Tôi không hề biết tên nhóc nhỏ này đã bị ‘xàm sỡ’ bao giờ luôn á. Hừ, lý do, giỏi lắm! “Tụi em chỉ là tình huynh đệ thôi!” Hạ Thanh Nghiên vỗ vai Hàn Tử An, nói. Nhưng em có biết ba chữ ‘tình huynh đệ’* nó không hề trong sáng xíu nào không hả… *: Ý của Hạ Thanh Ninh là tình yêu Nam x Nam á:v 2.Hộp thời gian. Tôi đã từng chơi qua trò chơi hộp thời gian, điều làm tôi xấu hổ là, trong hộp viết: “Tôi muốn gả cho anh Tử An!” Quá xấu hổ huhu, năm tôi 7 tuổi, hình như tôi trưởng thành hơi sớm… “Hạ Thanh Ninh, em đã thích anh từ nhỏ rồi sao!” Cái giọng nói này thật thiếu đòn. Tôi sắp xếp lại những bức thư, mặt không đỏ tim không loạn nhìn Hàn Tử An: “Của anh đâu?” Cảm phiền đừng cười, đem của anh giao ra đi! Anh bình tĩnh nói: “Thật ra năm anh 17 đã lấy ra rồi.” Anh cười sờ đầu tôi. “Vậy sao anh không kêu em?” Tôi liếc mắt nhìn anh, sao chả có biểu cảm chột dạ gì vậy? Anh nhướng mày, ung dung nói một chữ: “Quên.” Tôi: “!!!” “Vậy không phải em thiệt rồi sao???” Tôi bất mãn đập một cái vào ngực anh. Anh xoa đầu, cười: “Không thiệt, nguyện vọng của anh, thành hiện thực rồi.” Cười ấm áp như xóa tan cái lạnh mùa đông. “Hạ Thanh Ninh!” “Sao?” “Kêu lại một tiếng anh Tử An cho anh nghe đi.” Tôi, không!!!

1.Huynh đệ trong truyền thuyết. Đây là lần thứ mấy tôi đưa Hạ Thanh Nghiên đi cùng khi hẹn hò rồi nhỉ? Còn nữa, Hàn Tử An, em là bạn gái anh nhưng tại sao Hạ Thanh Nghiên lại đứng giữa hai chúng ta chứ??? “Chị à, như vậy an toàn mà, không phải lúc đi với bố mẹ cũng đứng vậy sao?” Hạ Thanh Nghiên chọt chọt tôi, vui vẻ dắt tay tôi và Hàn Tử An dung dăng dung dẻ, nhìn như bạn nhỏ 3 tuổi ấy. “Giề, chị có biết số lần em ra rìa còn nhiều hơn hong hả?” Hạ Thanh Nghiên buông tay ra, bổ sung: “Xã hội hiện nay, gái hư hoành hành, những cô gái khác nhìn em với ánh mắt tràn đầy bong bóng màu hồng đó.” Tôi không hề biết tên nhóc nhỏ này đã bị ‘xàm sỡ’ bao giờ luôn á. Hừ, lý do, giỏi lắm! “Tụi em chỉ là tình huynh đệ thôi!” Hạ Thanh Nghiên vỗ vai Hàn Tử An, nói. Nhưng em có biết ba chữ ‘tình huynh đệ’* nó không hề trong sáng xíu nào không hả… *: Ý của Hạ Thanh Ninh là tình yêu Nam x Nam á:v 2.Hộp thời gian. Tôi đã từng chơi qua trò chơi hộp thời gian, điều làm tôi xấu hổ là, trong hộp viết: “Tôi muốn gả cho anh Tử An!” Quá xấu hổ huhu, năm tôi 7 tuổi, hình như tôi trưởng thành hơi sớm… “Hạ Thanh Ninh, em đã thích anh từ nhỏ rồi sao!” Cái giọng nói này thật thiếu đòn. Tôi sắp xếp lại những bức thư, mặt không đỏ tim không loạn nhìn Hàn Tử An: “Của anh đâu?” Cảm phiền đừng cười, đem của anh giao ra đi! Anh bình tĩnh nói: “Thật ra năm anh 17 đã lấy ra rồi.” Anh cười sờ đầu tôi. “Vậy sao anh không kêu em?” Tôi liếc mắt nhìn anh, sao chả có biểu cảm chột dạ gì vậy? Anh nhướng mày, ung dung nói một chữ: “Quên.” Tôi: “!!!” “Vậy không phải em thiệt rồi sao???” Tôi bất mãn đập một cái vào ngực anh. Anh xoa đầu, cười: “Không thiệt, nguyện vọng của anh, thành hiện thực rồi.” Cười ấm áp như xóa tan cái lạnh mùa đông. “Hạ Thanh Ninh!” “Sao?” “Kêu lại một tiếng anh Tử An cho anh nghe đi.” Tôi, không!!!

Cô Ấy Còn Ngọt Hơn Cả Trái CâyTác giả: Nhất Nguyệt TinhTruyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thời gian ở bên anh, tựa như trái cây vừa chín tới, vừa đủ độ ngọt. 1. Thời gian ở bên anh, tựa như trái cây vừa chín tới, vừa đủ độ ngọt. 1. Nhiều năm về trước, trong lớp số học mà Hàn Tử An làm đại diện, lúc anh phát bài thi cho tôi, ánh mắt vô cùng phức tạp, ánh mắt ấy còn khó hiểu hơn môn hình học không gian lúc đó nữa. Lúc tôi thấy số điểm ít ỏi của bản thân, tim chậm lại một chút, chắc là anh thấy điểm của tôi rồi. Vừa suy nghĩ, tôi vừa dùng ánh mắt đáng thương nhìn về chỗ của Hàn Tử An, anh đang nghiêm túc chau mày nhìn bài thi, đồng phục học sinh mùa hè màu trắng, hợp với khí chất mát lạnh phát ra từ trên người anh, dưới ánh mắt trời, tóc anh ánh lên màu nâu sáng, lông mi dài nhẹ run, nhìn thế nào cũng giống một thiếu niên rạng rỡ, nếu không phải đã quen nhau từ năm 3 tuổi thì tôi nhất định sẽ bị anh ấy đánh lừa. Đột nhiên có một âm thanh vang lên: “Anh… 1.Huynh đệ trong truyền thuyết. Đây là lần thứ mấy tôi đưa Hạ Thanh Nghiên đi cùng khi hẹn hò rồi nhỉ? Còn nữa, Hàn Tử An, em là bạn gái anh nhưng tại sao Hạ Thanh Nghiên lại đứng giữa hai chúng ta chứ??? “Chị à, như vậy an toàn mà, không phải lúc đi với bố mẹ cũng đứng vậy sao?” Hạ Thanh Nghiên chọt chọt tôi, vui vẻ dắt tay tôi và Hàn Tử An dung dăng dung dẻ, nhìn như bạn nhỏ 3 tuổi ấy. “Giề, chị có biết số lần em ra rìa còn nhiều hơn hong hả?” Hạ Thanh Nghiên buông tay ra, bổ sung: “Xã hội hiện nay, gái hư hoành hành, những cô gái khác nhìn em với ánh mắt tràn đầy bong bóng màu hồng đó.” Tôi không hề biết tên nhóc nhỏ này đã bị ‘xàm sỡ’ bao giờ luôn á. Hừ, lý do, giỏi lắm! “Tụi em chỉ là tình huynh đệ thôi!” Hạ Thanh Nghiên vỗ vai Hàn Tử An, nói. Nhưng em có biết ba chữ ‘tình huynh đệ’* nó không hề trong sáng xíu nào không hả… *: Ý của Hạ Thanh Ninh là tình yêu Nam x Nam á:v 2.Hộp thời gian. Tôi đã từng chơi qua trò chơi hộp thời gian, điều làm tôi xấu hổ là, trong hộp viết: “Tôi muốn gả cho anh Tử An!” Quá xấu hổ huhu, năm tôi 7 tuổi, hình như tôi trưởng thành hơi sớm… “Hạ Thanh Ninh, em đã thích anh từ nhỏ rồi sao!” Cái giọng nói này thật thiếu đòn. Tôi sắp xếp lại những bức thư, mặt không đỏ tim không loạn nhìn Hàn Tử An: “Của anh đâu?” Cảm phiền đừng cười, đem của anh giao ra đi! Anh bình tĩnh nói: “Thật ra năm anh 17 đã lấy ra rồi.” Anh cười sờ đầu tôi. “Vậy sao anh không kêu em?” Tôi liếc mắt nhìn anh, sao chả có biểu cảm chột dạ gì vậy? Anh nhướng mày, ung dung nói một chữ: “Quên.” Tôi: “!!!” “Vậy không phải em thiệt rồi sao???” Tôi bất mãn đập một cái vào ngực anh. Anh xoa đầu, cười: “Không thiệt, nguyện vọng của anh, thành hiện thực rồi.” Cười ấm áp như xóa tan cái lạnh mùa đông. “Hạ Thanh Ninh!” “Sao?” “Kêu lại một tiếng anh Tử An cho anh nghe đi.” Tôi, không!!!

Chương 16: Pn1