Ta giật mình bật dậy. Đập vào mắt ta là cảnh nhà tranh mái lá, hai lão nhân mặc đồ cổ trang đang ngồi chơi cờ. Ta hoảng hốt định vỗ mặt mình mấy cái. Lúc đưa tay lên ta sững người, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ xíu. Rõ ràng ta nhớ bản thân trong lúc làm nhiệm vụ vì đồng đội bị kích động nên cả đội bị lộ. Thân làm đội trưởng, ta tự nguyện ở lại bọc hậu cho những người khác rút lui. Tuy đã thành công cho họ rút lui nhưng bản thân bị trúng mấy phát đạn. Vậy tại sao lại ở đây, còn trong hoàn cảnh này, có phải ta đang mơ rồi không. Ta tát mình mấy cái nhưng vẫn không tỉnh, cảm giác đau rát chân thực cho biết mình không mơ. Tiếng động phát ra làm hai lão nhân bỏ luôn ván cờ, chạy vội vào. Bạch lão nhân hết giơ tay, chân, xoay đầu ta hết bên này sang bên kia đến vạch cả mồm ta ra xem. Ta khó chịu giãy dụa. Vì đang bị bóp mặt nên ú ớ: - Bỏ... bỏ...ra! Cá...các...người...l...à...ai? Bạch lão nhân kinh ngạc nhìn ta rồi nhìn hắc lão nhân tức giận quát y: - Lão già kia! Không phải ta…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...