Vương Thu là trợ lý của Trịnh Quân, công việc này của cậu, thật sự không dễ dàng gì mới tìm được. Cậu tìm rất lâu, suốt ba tháng mới tìm được công việc hoàn mỹ này. Lúc ấy sếp Trịnh đã làm tám trợ lý sáu thư ký tức đến mức nghỉ việc, tất cả mọi người cho rằng Vương Thu cũng chịu không nổi ba tháng thực tập. Nhưng mà, Vương Thu thành công lên làm nhân viên chính thức, cho đến hôm nay, cậu đã làm việc bên cạnh sếp Trịnh được bốn năm chín tháng, thật đáng mừng. __________ Sếp Trịnh làm việc cực kỳ nghiêm túc, nói trắng ra là khó như chóa, cả người cứ như mới bị bệnh viện tâm thần thả ra, không chỉ có chứng OCD (*) mà còn mắc chứng lo âu táo bạo. Trừ việc có tiền, nhìn bề ngoài cũng ngon giai, nhìn xa tưởng đâu ngon nghẻ lắm, đến gần mới biết tiêu đời luôn. Ban đầu làm việc được mấy tháng, mỗi ngày Vương Thu đều bị sếp Trịnh mắng đến đau đầu, thiếu chút nữa đã từ tầng cao nhất rời đi chốn phồn hoa. Cũng may tất cả mọi thứ đã kết thúc, Vương Thu đã rất thích ứng với cường độ làm việc thế…

Chương 53: Chương 53

Tuần Hoàn Liếm CẩuTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam MỹVương Thu là trợ lý của Trịnh Quân, công việc này của cậu, thật sự không dễ dàng gì mới tìm được. Cậu tìm rất lâu, suốt ba tháng mới tìm được công việc hoàn mỹ này. Lúc ấy sếp Trịnh đã làm tám trợ lý sáu thư ký tức đến mức nghỉ việc, tất cả mọi người cho rằng Vương Thu cũng chịu không nổi ba tháng thực tập. Nhưng mà, Vương Thu thành công lên làm nhân viên chính thức, cho đến hôm nay, cậu đã làm việc bên cạnh sếp Trịnh được bốn năm chín tháng, thật đáng mừng. __________ Sếp Trịnh làm việc cực kỳ nghiêm túc, nói trắng ra là khó như chóa, cả người cứ như mới bị bệnh viện tâm thần thả ra, không chỉ có chứng OCD (*) mà còn mắc chứng lo âu táo bạo. Trừ việc có tiền, nhìn bề ngoài cũng ngon giai, nhìn xa tưởng đâu ngon nghẻ lắm, đến gần mới biết tiêu đời luôn. Ban đầu làm việc được mấy tháng, mỗi ngày Vương Thu đều bị sếp Trịnh mắng đến đau đầu, thiếu chút nữa đã từ tầng cao nhất rời đi chốn phồn hoa. Cũng may tất cả mọi thứ đã kết thúc, Vương Thu đã rất thích ứng với cường độ làm việc thế… Gần đây Tiền Tiền vô cùng khiếp sợ!Đại ma đầu muốn kết hôn!Không phải Trịnh Quân sẽ cưới công ty làm vợ sao? Tại sao còn có thể kết hôn với người khác?Tự đáy lòng Tiền Tiền thấy đồng cảm và quan tâm với vợ tương lai của đại ma đầu.Gả cho đại ma đầu, có gì khác với đưa dê vào miệng cọp đâu?Thảm quá trời.Tiền Tiền cầm một xấp giấy A4 vừa mới in ra, còn nóng hôi hổi, bắt đầu ảo tưởng người có thể không chế được đại ma đầu sẽ là một người phụ nữ như thế nào."Tiền Tiền, tới văn phòng của tôi một chuyến."Tiền Tiền đang miên man suy nghĩ, bị đương sự bắt được, làm cậu ta sợ đến nhảy dựng lên."Vâng, sếp Trịnh."__________Có lẽ là người đang có việc vui nên tâm tình thoải mái, mấy ngày nay thần thái Trịnh Quân càng thêm sáng láng."Đồ tôi bảo cậu chuẩn bị đã làm xong chưa?"Tiền Tiền nhanh chóng nộp lên xấp giấy ghi các kế hoạch cầu hôn mà cậu ta mới in ra."Cũng tương đối rồi ạ, tôi! sáng mai tôi có thể giao cho ngài rồi.""Ba ngày mà chỉ gom góp được có một chút như vậy?" Trịnh Quân nhíu mày, nhưng tốt xấu gì cũng không có tức giận: "Làm việc đàng hoàng đi, đừng suốt ngày lười biếng.""Vâng ạ."Tiền Tiền thành thật vâng dạ, sau đó đứng bên cạnh chờ Trịnh Quân lật xem.Hiện giờ lá gan cậu ta cũng lớn hơn, cúi đầu nương theo tài liệu giúp che chắn mà dám lười biếng tám nhảm.Mười ngón tay Tiền Tiền tung bay, nhanh chóng đánh chữ.[Thầy Vương ơi! Đại ma đầu vậy mà lại chuẩn bị lén cầu hôn kìa! Có phải kinh thiên động địa lắm không?]"Còn nữa! " Đột nhiên Trịnh Quân ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiền Tiền, nói: "Đừng nói chuyện này cho sếp Vương biết.""Em! "Chết cha, toang rồi.__________Vương Thu vừa mới kết thúc một ngày làm việc, bước vào nhà, bạn trai của cậu đang ở phòng bếp rửa trái cây.Cậu lượn tới lượn lui đi qua, một hai phải vòng qua eo người khác để rửa tay, vừa mệt vừa quật cường."Quậy gì nữa vậy?""Em tức giận." Vương Thu phẩy tay một cái, cố ý lau lau tay trên người đối phương, càng lau càng ướt, cậu nửa thật nửa giả oán giận: "Nghe nói anh muốn cầu hôn với người khác à?"Sau lưng Trịnh Quân cứng đờ, nhất thời không nói lời nào.Vương Thu nghiêng người thấy anh đang mím môi, cười ra tiếng."Nói chuyện đi chứ?"Trịnh Quân dừng một chút, có hơi nghiến răng nghiến lợi: "Ngày mai anh sẽ đuổi việc Tiền Tiền.""Ha ha ha ha." Vương Thu chôn mặt sau lưng Trịnh Quân, cười đến run run bả vai.Trịnh Quân có hơi ảo não, không khỏi nói: "Sao cậu ta không giấu được chuyện gì hết vậy."Ngược lại thành Vương Thu an ủi anh: "Thật ra cậu ấy chỉ thích báo cáo với em mấy chuyện về anh mà thôi, xem như là chó săn nhỏ của em?""Vậy cũng phải đuổi việc." Trịnh Quân rửa trái cây xong, đặt đàng hoàng trên đĩa để trên tủ chén, lại xoay người trong vòng tay của Vương Thu, thở ngắn than dài: "Cầu Cầu của anh sao có thể có chó khác cơ chứ.""Trịnh Quân, sao trước đây em không phát hiện ra anh vậy mà lại! " Vẻ mặt Vương Thu rối rắm, lông mày nhăn lại dính vào nhau, khiến Trịnh Quân hoảng hốt một lúc: "Đáng yêu như thế chứ!"Vương Thu nói một lần còn chưa thỏa mãn, ôm mặt Trịnh Quân cảm thán lần nữa."Anh đáng yêu quá đi."Trịnh Quân cảm thấy không được tự nhiên, anh nói chuyện cũng lắp bắp: "Đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói anh vậy mà lại! đáng yêu."Vương Thu dùng mặt cọ cọ gương mặt đẹp trai của anh vài cái, vô cùng tùy hứng: "Em mặc kệ, anh đáng yêu, trong mắt em anh là người đáng yêu nhất."Trịnh Quân không nói gì, chỉ cười nhìn Vương Thu.Vương Thu bị nụ cười của anh làm vui vẻ, càng ngày càng đắc ý vênh váo: "Thẹn thùng sao! Cho em xem kế hoạch của anh được không?"Trịnh Quân nâng sau eo Vương Thu, nhích cậu đến bên người mình, anh hơi cúi đầu nói:"Muốn xóa trí nhớ của em đi.""Được thôi." Vương Thu gật đầu, vô cùng phối hợp: "Em đã quên Tiền Tiền nói với em chuyện anh muốn cầu hôn em rồi.""Vương Thu!""Đây nà!"Một tay Trịnh Quân ôm eo cậu, một tay nhéo mặt, vô cùng hung ác: "Có phải muốn bị hôn xỉu luôn đúng không?"Vương Thu chu chu miệng, rất không sợ chết, trả lời giòn giã: "Đúng vậy."Sau đó suýt chút nữa bị hôn đến ngất xỉu, cuối cùng phải nhờ Trịnh Quân đút cherry cho cậu ăn, mới có thể khôi phục lại sức lực."Ngài Trịnh Quân."Vương Thu nằm bẹp như cái bánh mèo, dán lên người Trịnh Quân, dùng ngón tay mình nghéo một ngón tay của bạn trai."Hửm?"Trịnh Quân nghiêng đầu nhìn cậu, ôm cậu vào lòng như một đứa trẻ, ngay cả Vương Thu lắc qua lắc lại cẳng chân anh nhìn cũng thấy thích.Vương Thu bật cười, cậu vô cùng sến súa lẩm bẩm: "Em rất thích anh đó.""Em có mắt nhìn lắm." Trịnh Quân hôn hôn mái tóc của cục cưng: "Đặc biệt mời em kết hôn với anh.""Được được được."Vương Thu cười tủm tỉm theo anh.Dù cho có bao nhiêu kế hoạch hay sắp xếp, cũng không qua được một tiếng em yêu anh nha.Chỉ cần là anh, em đều nguyện ý..

Gần đây Tiền Tiền vô cùng khiếp sợ!

Đại ma đầu muốn kết hôn!

Không phải Trịnh Quân sẽ cưới công ty làm vợ sao? Tại sao còn có thể kết hôn với người khác?

Tự đáy lòng Tiền Tiền thấy đồng cảm và quan tâm với vợ tương lai của đại ma đầu.

Gả cho đại ma đầu, có gì khác với đưa dê vào miệng cọp đâu?

Thảm quá trời.

Tiền Tiền cầm một xấp giấy A4 vừa mới in ra, còn nóng hôi hổi, bắt đầu ảo tưởng người có thể không chế được đại ma đầu sẽ là một người phụ nữ như thế nào.

"Tiền Tiền, tới văn phòng của tôi một chuyến.

"

Tiền Tiền đang miên man suy nghĩ, bị đương sự bắt được, làm cậu ta sợ đến nhảy dựng lên.

"Vâng, sếp Trịnh.

"

__________

Có lẽ là người đang có việc vui nên tâm tình thoải mái, mấy ngày nay thần thái Trịnh Quân càng thêm sáng láng.

"Đồ tôi bảo cậu chuẩn bị đã làm xong chưa?"

Tiền Tiền nhanh chóng nộp lên xấp giấy ghi các kế hoạch cầu hôn mà cậu ta mới in ra.

"Cũng tương đối rồi ạ, tôi! sáng mai tôi có thể giao cho ngài rồi.

"

"Ba ngày mà chỉ gom góp được có một chút như vậy?" Trịnh Quân nhíu mày, nhưng tốt xấu gì cũng không có tức giận: "Làm việc đàng hoàng đi, đừng suốt ngày lười biếng.

"

"Vâng ạ.

"

Tiền Tiền thành thật vâng dạ, sau đó đứng bên cạnh chờ Trịnh Quân lật xem.

Hiện giờ lá gan cậu ta cũng lớn hơn, cúi đầu nương theo tài liệu giúp che chắn mà dám lười biếng tám nhảm.

Mười ngón tay Tiền Tiền tung bay, nhanh chóng đánh chữ.

[Thầy Vương ơi! Đại ma đầu vậy mà lại chuẩn bị lén cầu hôn kìa! Có phải kinh thiên động địa lắm không?]

"Còn nữa! " Đột nhiên Trịnh Quân ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiền Tiền, nói: "Đừng nói chuyện này cho sếp Vương biết.

"

"Em! "

Chết cha, toang rồi.

__________

Vương Thu vừa mới kết thúc một ngày làm việc, bước vào nhà, bạn trai của cậu đang ở phòng bếp rửa trái cây.

Cậu lượn tới lượn lui đi qua, một hai phải vòng qua eo người khác để rửa tay, vừa mệt vừa quật cường.

"Quậy gì nữa vậy?"

"Em tức giận.

" Vương Thu phẩy tay một cái, cố ý lau lau tay trên người đối phương, càng lau càng ướt, cậu nửa thật nửa giả oán giận: "Nghe nói anh muốn cầu hôn với người khác à?"

Sau lưng Trịnh Quân cứng đờ, nhất thời không nói lời nào.

Vương Thu nghiêng người thấy anh đang mím môi, cười ra tiếng.

"Nói chuyện đi chứ?"

Trịnh Quân dừng một chút, có hơi nghiến răng nghiến lợi: "Ngày mai anh sẽ đuổi việc Tiền Tiền.

"

"Ha ha ha ha.

" Vương Thu chôn mặt sau lưng Trịnh Quân, cười đến run run bả vai.

Trịnh Quân có hơi ảo não, không khỏi nói: "Sao cậu ta không giấu được chuyện gì hết vậy.

"

Ngược lại thành Vương Thu an ủi anh: "Thật ra cậu ấy chỉ thích báo cáo với em mấy chuyện về anh mà thôi, xem như là chó săn nhỏ của em?"

"Vậy cũng phải đuổi việc.

" Trịnh Quân rửa trái cây xong, đặt đàng hoàng trên đĩa để trên tủ chén, lại xoay người trong vòng tay của Vương Thu, thở ngắn than dài: "Cầu Cầu của anh sao có thể có chó khác cơ chứ.

"

"Trịnh Quân, sao trước đây em không phát hiện ra anh vậy mà lại! " Vẻ mặt Vương Thu rối rắm, lông mày nhăn lại dính vào nhau, khiến Trịnh Quân hoảng hốt một lúc: "Đáng yêu như thế chứ!"

Vương Thu nói một lần còn chưa thỏa mãn, ôm mặt Trịnh Quân cảm thán lần nữa.

"Anh đáng yêu quá đi.

"

Trịnh Quân cảm thấy không được tự nhiên, anh nói chuyện cũng lắp bắp: "Đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói anh vậy mà lại! đáng yêu.

"

Vương Thu dùng mặt cọ cọ gương mặt đẹp trai của anh vài cái, vô cùng tùy hứng: "Em mặc kệ, anh đáng yêu, trong mắt em anh là người đáng yêu nhất.

"

Trịnh Quân không nói gì, chỉ cười nhìn Vương Thu.

Vương Thu bị nụ cười của anh làm vui vẻ, càng ngày càng đắc ý vênh váo: "Thẹn thùng sao! Cho em xem kế hoạch của anh được không?"

Trịnh Quân nâng sau eo Vương Thu, nhích cậu đến bên người mình, anh hơi cúi đầu nói:

"Muốn xóa trí nhớ của em đi.

"

"Được thôi.

" Vương Thu gật đầu, vô cùng phối hợp: "Em đã quên Tiền Tiền nói với em chuyện anh muốn cầu hôn em rồi.

"

"Vương Thu!"

"Đây nà!"

Một tay Trịnh Quân ôm eo cậu, một tay nhéo mặt, vô cùng hung ác: "Có phải muốn bị hôn xỉu luôn đúng không?"

Vương Thu chu chu miệng, rất không sợ chết, trả lời giòn giã: "Đúng vậy.

"

Sau đó suýt chút nữa bị hôn đến ngất xỉu, cuối cùng phải nhờ Trịnh Quân đút cherry cho cậu ăn, mới có thể khôi phục lại sức lực.

"Ngài Trịnh Quân.

"

Vương Thu nằm bẹp như cái bánh mèo, dán lên người Trịnh Quân, dùng ngón tay mình nghéo một ngón tay của bạn trai.

"Hửm?"

Trịnh Quân nghiêng đầu nhìn cậu, ôm cậu vào lòng như một đứa trẻ, ngay cả Vương Thu lắc qua lắc lại cẳng chân anh nhìn cũng thấy thích.

Vương Thu bật cười, cậu vô cùng sến súa lẩm bẩm: "Em rất thích anh đó.

"

"Em có mắt nhìn lắm.

" Trịnh Quân hôn hôn mái tóc của cục cưng: "Đặc biệt mời em kết hôn với anh.

"

"Được được được.

"

Vương Thu cười tủm tỉm theo anh.

Dù cho có bao nhiêu kế hoạch hay sắp xếp, cũng không qua được một tiếng em yêu anh nha.

Chỉ cần là anh, em đều nguyện ý.

.

Tuần Hoàn Liếm CẩuTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam MỹVương Thu là trợ lý của Trịnh Quân, công việc này của cậu, thật sự không dễ dàng gì mới tìm được. Cậu tìm rất lâu, suốt ba tháng mới tìm được công việc hoàn mỹ này. Lúc ấy sếp Trịnh đã làm tám trợ lý sáu thư ký tức đến mức nghỉ việc, tất cả mọi người cho rằng Vương Thu cũng chịu không nổi ba tháng thực tập. Nhưng mà, Vương Thu thành công lên làm nhân viên chính thức, cho đến hôm nay, cậu đã làm việc bên cạnh sếp Trịnh được bốn năm chín tháng, thật đáng mừng. __________ Sếp Trịnh làm việc cực kỳ nghiêm túc, nói trắng ra là khó như chóa, cả người cứ như mới bị bệnh viện tâm thần thả ra, không chỉ có chứng OCD (*) mà còn mắc chứng lo âu táo bạo. Trừ việc có tiền, nhìn bề ngoài cũng ngon giai, nhìn xa tưởng đâu ngon nghẻ lắm, đến gần mới biết tiêu đời luôn. Ban đầu làm việc được mấy tháng, mỗi ngày Vương Thu đều bị sếp Trịnh mắng đến đau đầu, thiếu chút nữa đã từ tầng cao nhất rời đi chốn phồn hoa. Cũng may tất cả mọi thứ đã kết thúc, Vương Thu đã rất thích ứng với cường độ làm việc thế… Gần đây Tiền Tiền vô cùng khiếp sợ!Đại ma đầu muốn kết hôn!Không phải Trịnh Quân sẽ cưới công ty làm vợ sao? Tại sao còn có thể kết hôn với người khác?Tự đáy lòng Tiền Tiền thấy đồng cảm và quan tâm với vợ tương lai của đại ma đầu.Gả cho đại ma đầu, có gì khác với đưa dê vào miệng cọp đâu?Thảm quá trời.Tiền Tiền cầm một xấp giấy A4 vừa mới in ra, còn nóng hôi hổi, bắt đầu ảo tưởng người có thể không chế được đại ma đầu sẽ là một người phụ nữ như thế nào."Tiền Tiền, tới văn phòng của tôi một chuyến."Tiền Tiền đang miên man suy nghĩ, bị đương sự bắt được, làm cậu ta sợ đến nhảy dựng lên."Vâng, sếp Trịnh."__________Có lẽ là người đang có việc vui nên tâm tình thoải mái, mấy ngày nay thần thái Trịnh Quân càng thêm sáng láng."Đồ tôi bảo cậu chuẩn bị đã làm xong chưa?"Tiền Tiền nhanh chóng nộp lên xấp giấy ghi các kế hoạch cầu hôn mà cậu ta mới in ra."Cũng tương đối rồi ạ, tôi! sáng mai tôi có thể giao cho ngài rồi.""Ba ngày mà chỉ gom góp được có một chút như vậy?" Trịnh Quân nhíu mày, nhưng tốt xấu gì cũng không có tức giận: "Làm việc đàng hoàng đi, đừng suốt ngày lười biếng.""Vâng ạ."Tiền Tiền thành thật vâng dạ, sau đó đứng bên cạnh chờ Trịnh Quân lật xem.Hiện giờ lá gan cậu ta cũng lớn hơn, cúi đầu nương theo tài liệu giúp che chắn mà dám lười biếng tám nhảm.Mười ngón tay Tiền Tiền tung bay, nhanh chóng đánh chữ.[Thầy Vương ơi! Đại ma đầu vậy mà lại chuẩn bị lén cầu hôn kìa! Có phải kinh thiên động địa lắm không?]"Còn nữa! " Đột nhiên Trịnh Quân ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiền Tiền, nói: "Đừng nói chuyện này cho sếp Vương biết.""Em! "Chết cha, toang rồi.__________Vương Thu vừa mới kết thúc một ngày làm việc, bước vào nhà, bạn trai của cậu đang ở phòng bếp rửa trái cây.Cậu lượn tới lượn lui đi qua, một hai phải vòng qua eo người khác để rửa tay, vừa mệt vừa quật cường."Quậy gì nữa vậy?""Em tức giận." Vương Thu phẩy tay một cái, cố ý lau lau tay trên người đối phương, càng lau càng ướt, cậu nửa thật nửa giả oán giận: "Nghe nói anh muốn cầu hôn với người khác à?"Sau lưng Trịnh Quân cứng đờ, nhất thời không nói lời nào.Vương Thu nghiêng người thấy anh đang mím môi, cười ra tiếng."Nói chuyện đi chứ?"Trịnh Quân dừng một chút, có hơi nghiến răng nghiến lợi: "Ngày mai anh sẽ đuổi việc Tiền Tiền.""Ha ha ha ha." Vương Thu chôn mặt sau lưng Trịnh Quân, cười đến run run bả vai.Trịnh Quân có hơi ảo não, không khỏi nói: "Sao cậu ta không giấu được chuyện gì hết vậy."Ngược lại thành Vương Thu an ủi anh: "Thật ra cậu ấy chỉ thích báo cáo với em mấy chuyện về anh mà thôi, xem như là chó săn nhỏ của em?""Vậy cũng phải đuổi việc." Trịnh Quân rửa trái cây xong, đặt đàng hoàng trên đĩa để trên tủ chén, lại xoay người trong vòng tay của Vương Thu, thở ngắn than dài: "Cầu Cầu của anh sao có thể có chó khác cơ chứ.""Trịnh Quân, sao trước đây em không phát hiện ra anh vậy mà lại! " Vẻ mặt Vương Thu rối rắm, lông mày nhăn lại dính vào nhau, khiến Trịnh Quân hoảng hốt một lúc: "Đáng yêu như thế chứ!"Vương Thu nói một lần còn chưa thỏa mãn, ôm mặt Trịnh Quân cảm thán lần nữa."Anh đáng yêu quá đi."Trịnh Quân cảm thấy không được tự nhiên, anh nói chuyện cũng lắp bắp: "Đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói anh vậy mà lại! đáng yêu."Vương Thu dùng mặt cọ cọ gương mặt đẹp trai của anh vài cái, vô cùng tùy hứng: "Em mặc kệ, anh đáng yêu, trong mắt em anh là người đáng yêu nhất."Trịnh Quân không nói gì, chỉ cười nhìn Vương Thu.Vương Thu bị nụ cười của anh làm vui vẻ, càng ngày càng đắc ý vênh váo: "Thẹn thùng sao! Cho em xem kế hoạch của anh được không?"Trịnh Quân nâng sau eo Vương Thu, nhích cậu đến bên người mình, anh hơi cúi đầu nói:"Muốn xóa trí nhớ của em đi.""Được thôi." Vương Thu gật đầu, vô cùng phối hợp: "Em đã quên Tiền Tiền nói với em chuyện anh muốn cầu hôn em rồi.""Vương Thu!""Đây nà!"Một tay Trịnh Quân ôm eo cậu, một tay nhéo mặt, vô cùng hung ác: "Có phải muốn bị hôn xỉu luôn đúng không?"Vương Thu chu chu miệng, rất không sợ chết, trả lời giòn giã: "Đúng vậy."Sau đó suýt chút nữa bị hôn đến ngất xỉu, cuối cùng phải nhờ Trịnh Quân đút cherry cho cậu ăn, mới có thể khôi phục lại sức lực."Ngài Trịnh Quân."Vương Thu nằm bẹp như cái bánh mèo, dán lên người Trịnh Quân, dùng ngón tay mình nghéo một ngón tay của bạn trai."Hửm?"Trịnh Quân nghiêng đầu nhìn cậu, ôm cậu vào lòng như một đứa trẻ, ngay cả Vương Thu lắc qua lắc lại cẳng chân anh nhìn cũng thấy thích.Vương Thu bật cười, cậu vô cùng sến súa lẩm bẩm: "Em rất thích anh đó.""Em có mắt nhìn lắm." Trịnh Quân hôn hôn mái tóc của cục cưng: "Đặc biệt mời em kết hôn với anh.""Được được được."Vương Thu cười tủm tỉm theo anh.Dù cho có bao nhiêu kế hoạch hay sắp xếp, cũng không qua được một tiếng em yêu anh nha.Chỉ cần là anh, em đều nguyện ý..

Chương 53: Chương 53