Tác giả:

6.15AM Trong 1 căn biệt thự rộng lớn, 1 căn phòng ấm áp,đang có một ”nàng công chúa” ngủ trong rừng… à nhầm… ngủ trên giường. Cánh cửa phòng khẽ mở, 1 ”chàng hoàng tử” tuấn tú bước vào, giọng ấm áp: - Bi, dậy đi em. - Anh iu hả, để em ngủ xíu nữa đi. ( nó nũng nịu nhưng vẫn chưa mở mắt ) Khuôn mặt ngái ngủ nhưng vô cùng thanh tú, làn da trắng hồng, đôi mi dài cong vút ẩn chứa 1 nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể nhận ra… tất cả tạo nên 1 thiên thần cực kỳ đáng yêu. Cái dáng vẻ dễ thương ấy khiến Bin cũng không nỡ làm nó tan biến. Nhưng vì lý tưởng cao cả là không để nó phải đến trường muộn, anh đành phải tiến sát giường nó, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ấm áp ra khỏi người cô công chúa bé nhỏ, giọng nói dịu dàng: - Thui nào, ngoan, hum nay em nhập học đó. - Dạ, em dậy liền, hjx. Nó uể oải bước vào làm VSCN. Bin nhìn theo mà lắc đầu cười mỉm_ 1 nụ cười chỉ dành cho nó. Từ 2 năm trước_ ngày mà nó nhất quyết đòi đi du học, rời xa anh, dù anh có cố gắng ngăn cản thế nào cũng vô ích, cho đến…

Chương 16: Chương 16

Nữ Hoàng Huyền ThoạiTác giả: SENTruyện Ngôn Tình6.15AM Trong 1 căn biệt thự rộng lớn, 1 căn phòng ấm áp,đang có một ”nàng công chúa” ngủ trong rừng… à nhầm… ngủ trên giường. Cánh cửa phòng khẽ mở, 1 ”chàng hoàng tử” tuấn tú bước vào, giọng ấm áp: - Bi, dậy đi em. - Anh iu hả, để em ngủ xíu nữa đi. ( nó nũng nịu nhưng vẫn chưa mở mắt ) Khuôn mặt ngái ngủ nhưng vô cùng thanh tú, làn da trắng hồng, đôi mi dài cong vút ẩn chứa 1 nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể nhận ra… tất cả tạo nên 1 thiên thần cực kỳ đáng yêu. Cái dáng vẻ dễ thương ấy khiến Bin cũng không nỡ làm nó tan biến. Nhưng vì lý tưởng cao cả là không để nó phải đến trường muộn, anh đành phải tiến sát giường nó, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ấm áp ra khỏi người cô công chúa bé nhỏ, giọng nói dịu dàng: - Thui nào, ngoan, hum nay em nhập học đó. - Dạ, em dậy liền, hjx. Nó uể oải bước vào làm VSCN. Bin nhìn theo mà lắc đầu cười mỉm_ 1 nụ cười chỉ dành cho nó. Từ 2 năm trước_ ngày mà nó nhất quyết đòi đi du học, rời xa anh, dù anh có cố gắng ngăn cản thế nào cũng vô ích, cho đến… 1 tuần trôi qua khá thoải mái, nó, Yến và 3 chàng hoàng tử có thể nói là giờ đây đã trở nên thân thiết như… những người bạn thật sự. Nó thật sự đã xem Kan và Bun là bạn của mình, nó nhận 2 chàng không hề ”xấu xa” như ấn tượng ban đầu của nó. Tuy rằng, Kan thường xuyên tranh cãi với nó toàn những chuyện không đâu để rồi anh chàng toàn đuối lý ôm cái đầu xì khói còn nó bật cười đắc thắng, Bun thì suốt ngày ”lải nhải” bên cạnh nó cứ như con nít, nhưng nó lại thấy thật vui, thật ấm áp. Nó cảm thấy họ đôi lúc thật đáng yêu, hình như có gì đó trong nó đang trở lại, ít ra là nụ cười vô tư hơn nhiều.Ở lớp, những người bạn mới cũng nhanh chóng trở nên gần gũi, nó đã nhớ tên tất cả và hiểu khá nhiều về gia đình cũng như tính cách của họ. Chẳng hạn như cô bạn tên Hằng mít ướt, Tú Hân hay mơ mộng, Thái Hà rất con nít… và còn nhiều nhiều nữa, trong mắt nó họ đều thật dễ thương, và… nó nhớ nó của ngày xưa. ” em… sẽ làm được, Long ca ạ”.” Sau cơn mưa trời lại sáng, không có vết thương nào là không thể lành cả, cho dù có thể sẽ để lại 1 vết sẹo dài thì vết sẹo ấy cũng mờ dần theo thời gian… và có 1 điều mà ta có thể làm là đừng bận tâm quá nhiều đến vết sẹo ấy, nó đâu còn khiến ta đau, vậy thì cần gì phải suy nghĩ, chỉ là quá khứ mà thôi.” Long ca của nó đã từng nói với nó như vậy, phải rồi, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, tất cả đã in sâu vào trong tâm trí nó lâu lắm rồi, từng lời anh nói nó luôn lắng nghe, luôn luôn tin tưởng. Và… lần này cũng sẽ vậy, chẳng phải anh muốn nó vui vẻ sao, muốn nó yêu đời nữa, và còn… cả Bin và biết bao người cần nó, yêu thương nó. Chẳng có lý do gì để nó phải giam giữ tâm hồn mình nữa, nhất định… nó phải làm được, dù biết rằng… rất khó… Bầu trời kia, còn trong xanh và cao lắm…

1 tuần trôi qua khá thoải mái, nó, Yến và 3 chàng hoàng tử có thể nói là giờ đây đã trở nên thân thiết như… những người bạn thật sự. Nó thật sự đã xem Kan và Bun là bạn của mình, nó nhận 2 chàng không hề ”xấu xa” như ấn tượng ban đầu của nó. Tuy rằng, Kan thường xuyên tranh cãi với nó toàn những chuyện không đâu để rồi anh chàng toàn đuối lý ôm cái đầu xì khói còn nó bật cười đắc thắng, Bun thì suốt ngày ”lải nhải” bên cạnh nó cứ như con nít, nhưng nó lại thấy thật vui, thật ấm áp. Nó cảm thấy họ đôi lúc thật đáng yêu, hình như có gì đó trong nó đang trở lại, ít ra là nụ cười vô tư hơn nhiều.

Ở lớp, những người bạn mới cũng nhanh chóng trở nên gần gũi, nó đã nhớ tên tất cả và hiểu khá nhiều về gia đình cũng như tính cách của họ. Chẳng hạn như cô bạn tên Hằng mít ướt, Tú Hân hay mơ mộng, Thái Hà rất con nít… và còn nhiều nhiều nữa, trong mắt nó họ đều thật dễ thương, và… nó nhớ nó của ngày xưa. ” em… sẽ làm được, Long ca ạ”.

” Sau cơn mưa trời lại sáng, không có vết thương nào là không thể lành cả, cho dù có thể sẽ để lại 1 vết sẹo dài thì vết sẹo ấy cũng mờ dần theo thời gian… và có 1 điều mà ta có thể làm là đừng bận tâm quá nhiều đến vết sẹo ấy, nó đâu còn khiến ta đau, vậy thì cần gì phải suy nghĩ, chỉ là quá khứ mà thôi.” Long ca của nó đã từng nói với nó như vậy, phải rồi, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, tất cả đã in sâu vào trong tâm trí nó lâu lắm rồi, từng lời anh nói nó luôn lắng nghe, luôn luôn tin tưởng. Và… lần này cũng sẽ vậy, chẳng phải anh muốn nó vui vẻ sao, muốn nó yêu đời nữa, và còn… cả Bin và biết bao người cần nó, yêu thương nó. Chẳng có lý do gì để nó phải giam giữ tâm hồn mình nữa, nhất định… nó phải làm được, dù biết rằng… rất khó… Bầu trời kia, còn trong xanh và cao lắm…

Nữ Hoàng Huyền ThoạiTác giả: SENTruyện Ngôn Tình6.15AM Trong 1 căn biệt thự rộng lớn, 1 căn phòng ấm áp,đang có một ”nàng công chúa” ngủ trong rừng… à nhầm… ngủ trên giường. Cánh cửa phòng khẽ mở, 1 ”chàng hoàng tử” tuấn tú bước vào, giọng ấm áp: - Bi, dậy đi em. - Anh iu hả, để em ngủ xíu nữa đi. ( nó nũng nịu nhưng vẫn chưa mở mắt ) Khuôn mặt ngái ngủ nhưng vô cùng thanh tú, làn da trắng hồng, đôi mi dài cong vút ẩn chứa 1 nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể nhận ra… tất cả tạo nên 1 thiên thần cực kỳ đáng yêu. Cái dáng vẻ dễ thương ấy khiến Bin cũng không nỡ làm nó tan biến. Nhưng vì lý tưởng cao cả là không để nó phải đến trường muộn, anh đành phải tiến sát giường nó, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ấm áp ra khỏi người cô công chúa bé nhỏ, giọng nói dịu dàng: - Thui nào, ngoan, hum nay em nhập học đó. - Dạ, em dậy liền, hjx. Nó uể oải bước vào làm VSCN. Bin nhìn theo mà lắc đầu cười mỉm_ 1 nụ cười chỉ dành cho nó. Từ 2 năm trước_ ngày mà nó nhất quyết đòi đi du học, rời xa anh, dù anh có cố gắng ngăn cản thế nào cũng vô ích, cho đến… 1 tuần trôi qua khá thoải mái, nó, Yến và 3 chàng hoàng tử có thể nói là giờ đây đã trở nên thân thiết như… những người bạn thật sự. Nó thật sự đã xem Kan và Bun là bạn của mình, nó nhận 2 chàng không hề ”xấu xa” như ấn tượng ban đầu của nó. Tuy rằng, Kan thường xuyên tranh cãi với nó toàn những chuyện không đâu để rồi anh chàng toàn đuối lý ôm cái đầu xì khói còn nó bật cười đắc thắng, Bun thì suốt ngày ”lải nhải” bên cạnh nó cứ như con nít, nhưng nó lại thấy thật vui, thật ấm áp. Nó cảm thấy họ đôi lúc thật đáng yêu, hình như có gì đó trong nó đang trở lại, ít ra là nụ cười vô tư hơn nhiều.Ở lớp, những người bạn mới cũng nhanh chóng trở nên gần gũi, nó đã nhớ tên tất cả và hiểu khá nhiều về gia đình cũng như tính cách của họ. Chẳng hạn như cô bạn tên Hằng mít ướt, Tú Hân hay mơ mộng, Thái Hà rất con nít… và còn nhiều nhiều nữa, trong mắt nó họ đều thật dễ thương, và… nó nhớ nó của ngày xưa. ” em… sẽ làm được, Long ca ạ”.” Sau cơn mưa trời lại sáng, không có vết thương nào là không thể lành cả, cho dù có thể sẽ để lại 1 vết sẹo dài thì vết sẹo ấy cũng mờ dần theo thời gian… và có 1 điều mà ta có thể làm là đừng bận tâm quá nhiều đến vết sẹo ấy, nó đâu còn khiến ta đau, vậy thì cần gì phải suy nghĩ, chỉ là quá khứ mà thôi.” Long ca của nó đã từng nói với nó như vậy, phải rồi, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, tất cả đã in sâu vào trong tâm trí nó lâu lắm rồi, từng lời anh nói nó luôn lắng nghe, luôn luôn tin tưởng. Và… lần này cũng sẽ vậy, chẳng phải anh muốn nó vui vẻ sao, muốn nó yêu đời nữa, và còn… cả Bin và biết bao người cần nó, yêu thương nó. Chẳng có lý do gì để nó phải giam giữ tâm hồn mình nữa, nhất định… nó phải làm được, dù biết rằng… rất khó… Bầu trời kia, còn trong xanh và cao lắm…

Chương 16: Chương 16