Tác giả:

6.15AM Trong 1 căn biệt thự rộng lớn, 1 căn phòng ấm áp,đang có một ”nàng công chúa” ngủ trong rừng… à nhầm… ngủ trên giường. Cánh cửa phòng khẽ mở, 1 ”chàng hoàng tử” tuấn tú bước vào, giọng ấm áp: - Bi, dậy đi em. - Anh iu hả, để em ngủ xíu nữa đi. ( nó nũng nịu nhưng vẫn chưa mở mắt ) Khuôn mặt ngái ngủ nhưng vô cùng thanh tú, làn da trắng hồng, đôi mi dài cong vút ẩn chứa 1 nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể nhận ra… tất cả tạo nên 1 thiên thần cực kỳ đáng yêu. Cái dáng vẻ dễ thương ấy khiến Bin cũng không nỡ làm nó tan biến. Nhưng vì lý tưởng cao cả là không để nó phải đến trường muộn, anh đành phải tiến sát giường nó, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ấm áp ra khỏi người cô công chúa bé nhỏ, giọng nói dịu dàng: - Thui nào, ngoan, hum nay em nhập học đó. - Dạ, em dậy liền, hjx. Nó uể oải bước vào làm VSCN. Bin nhìn theo mà lắc đầu cười mỉm_ 1 nụ cười chỉ dành cho nó. Từ 2 năm trước_ ngày mà nó nhất quyết đòi đi du học, rời xa anh, dù anh có cố gắng ngăn cản thế nào cũng vô ích, cho đến…

Chương 69: Chương 69

Nữ Hoàng Huyền ThoạiTác giả: SENTruyện Ngôn Tình6.15AM Trong 1 căn biệt thự rộng lớn, 1 căn phòng ấm áp,đang có một ”nàng công chúa” ngủ trong rừng… à nhầm… ngủ trên giường. Cánh cửa phòng khẽ mở, 1 ”chàng hoàng tử” tuấn tú bước vào, giọng ấm áp: - Bi, dậy đi em. - Anh iu hả, để em ngủ xíu nữa đi. ( nó nũng nịu nhưng vẫn chưa mở mắt ) Khuôn mặt ngái ngủ nhưng vô cùng thanh tú, làn da trắng hồng, đôi mi dài cong vút ẩn chứa 1 nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể nhận ra… tất cả tạo nên 1 thiên thần cực kỳ đáng yêu. Cái dáng vẻ dễ thương ấy khiến Bin cũng không nỡ làm nó tan biến. Nhưng vì lý tưởng cao cả là không để nó phải đến trường muộn, anh đành phải tiến sát giường nó, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ấm áp ra khỏi người cô công chúa bé nhỏ, giọng nói dịu dàng: - Thui nào, ngoan, hum nay em nhập học đó. - Dạ, em dậy liền, hjx. Nó uể oải bước vào làm VSCN. Bin nhìn theo mà lắc đầu cười mỉm_ 1 nụ cười chỉ dành cho nó. Từ 2 năm trước_ ngày mà nó nhất quyết đòi đi du học, rời xa anh, dù anh có cố gắng ngăn cản thế nào cũng vô ích, cho đến… Chúng nó kéo nhau đến nhà Kan, cổng và cửa đều mở nhưng chẳng thấy Kan đâu cả. Chúng nó cứ thế đi vào phòng khách ngồi. Có lẽ là Kan đang ở trên phòng, nó nghĩ thế. Nhiệm vụ giải thích ấy người kia về những gì đã xảy ra đành giao cho Long, còn nó tất nhiên sẽ lên phòng xem anh chàng Kan thế nào đã. Đứng trước cửa phòng Kan, nó băn khoăn một chút rồi cũng đưa tay gõ cửa Cốc… Cốc… Cốc… nhưng chẳng một tiếng trả lời. Nó biết trước sẽ vậy mà.- Kan… mở cửa… Bi có chuyện cần nói.Vẫn im lặng. Nó biết lần này Kan hiểu lầm thật sự và chắc chắn cậu ấy không chỉ giận nó thôi đâu mà còn đang rất đau khổ nữa. Lúc này chắc nhẹ nhàng thế không thể lôi cổ cậu ấy ra mở cửa cho nó được, vậy thì làm sao giải thích chứ. Nó suy đi tính lại rồi cuối cùng quyết định… Rầm… Cánh cửa phòng Kan bật mở. Lồng ngực nó khẽ nhói lên, có lẽ vì vết thương chưa lành mà nó lại cử động quá mạnh. Nó mặc kệ. Chẳng nhìn thấy Kan đâu nhưng nó biết cậu ấy đang vùi mình trong chiếc chăn kia. Nó tiến lại gần khẽ nói:- Bi biết Kan chưa ngủ, đừng giả vờ nữa… dậy đi.Vẫn im lặng. Có lẽ mức độ nghiêm trọng hơn nó nghĩ đây, chắc Kan không muốn gặp nó luôn rồi. Mặc kệ cậu ấy có muốn gặp hay không thì nó vẫn phải kéo cậu ra khỏi cái chăn kia để còn nói chuyện rõ ràng. Nó nhẹ nhàng đưa tay kéo chiếc chăn đang chùm trên người Kan nhưng mà không được, hình như Kan đang cố tình giữ chiếc chăn lại. Nó chợt phì cười, đúng là trẻ con quá. Nghĩ ngợi một lát rồi nó cũng nảy ra 1 cách:- Cậu có chịu dậy không… hay là lần này lại muốn tớ làm vỡ thêm thứ gì đó nữa thì mới được đây.Đúng như nó nghĩ… Kan vội vàng bật dậy, nhưng không nhìn nó mà cố tình quay mặt qua chỗ khác.Nó biết, cậu vừa mới khóc xong và không muốn nó nhìn thấy sắc mặt cậu lúc này. Nó leo lên giường ngồi xuống cạnh Kan.- Cậu đến đây làm gì?Kan có vẻ hờ hững hỏi.- Đến thăm cậu, vết thương trên tay cậu sao rồi?- Cậu quan tâm tớ làm gì? Không cần cảm thấy áy náy với tớ. Lẽ ra cậu nên ở nhà để cho Long ca yêu quý của cậu chăm sóc kìa. Không phải cậu rất yêu anh ta sao?Giọng Kan nghe thật chua xót.- Phải, trước đây tớ đã rất yêu anh ấy.- Vậy còn bây giờ?- Vẫn rất yêu.- Yêu? Cậu rất yêu anh ta, vậy cậu còn quan tâm tớ làm gì. Tại sao những ngày qua lại nói yêu tớ, chẳng lẽ tất cả là giả dối sao? Chẳng lẽ đối với cậu, tớ từ trước đến nay chỉ là người thay thế? Cậu nói đi… tại sao… tại sao lại đối xử với tớ như thế… thà cậu cứ thờ ơ… cứ vờ như không hiểu tình cảm của tớ… để mặc tớ giữ mối tình đơn phương ấy… thì tớ đã không hi vọng quá nhiều… để bây giờ tớ không biết phải làm sao để buông tay.Nước mắt Kan lại rơi. Cậu ghét những giọt nước mắt này ghê gớm. Cậu không thể hiểu nổi chính mình, tại sao trước nó cậu không bao giờ có thể mạnh mẽ như còn người cậu ngày xưa? Tại sao cậu lại có thể dễ dàng khóc đến vậy?- Kan, nghe tớ nói đã.- Tớ không nghe… không muốn nghe… tớ cần tình yêu… chứ không cần sự thương hại.- Đủ rồi đấy, rốt cuộc cậu có chịu nghe tớ nói không đây.

Chúng nó kéo nhau đến nhà Kan, cổng và cửa đều mở nhưng chẳng thấy Kan đâu cả. Chúng nó cứ thế đi vào phòng khách ngồi. Có lẽ là Kan đang ở trên phòng, nó nghĩ thế. Nhiệm vụ giải thích ấy người kia về những gì đã xảy ra đành giao cho Long, còn nó tất nhiên sẽ lên phòng xem anh chàng Kan thế nào đã. Đứng trước cửa phòng Kan, nó băn khoăn một chút rồi cũng đưa tay gõ cửa Cốc… Cốc… Cốc… nhưng chẳng một tiếng trả lời. Nó biết trước sẽ vậy mà.

- Kan… mở cửa… Bi có chuyện cần nói.

Vẫn im lặng. Nó biết lần này Kan hiểu lầm thật sự và chắc chắn cậu ấy không chỉ giận nó thôi đâu mà còn đang rất đau khổ nữa. Lúc này chắc nhẹ nhàng thế không thể lôi cổ cậu ấy ra mở cửa cho nó được, vậy thì làm sao giải thích chứ. Nó suy đi tính lại rồi cuối cùng quyết định… Rầm… Cánh cửa phòng Kan bật mở. Lồng ngực nó khẽ nhói lên, có lẽ vì vết thương chưa lành mà nó lại cử động quá mạnh. Nó mặc kệ. Chẳng nhìn thấy Kan đâu nhưng nó biết cậu ấy đang vùi mình trong chiếc chăn kia. Nó tiến lại gần khẽ nói:

- Bi biết Kan chưa ngủ, đừng giả vờ nữa… dậy đi.

Vẫn im lặng. Có lẽ mức độ nghiêm trọng hơn nó nghĩ đây, chắc Kan không muốn gặp nó luôn rồi. Mặc kệ cậu ấy có muốn gặp hay không thì nó vẫn phải kéo cậu ra khỏi cái chăn kia để còn nói chuyện rõ ràng. Nó nhẹ nhàng đưa tay kéo chiếc chăn đang chùm trên người Kan nhưng mà không được, hình như Kan đang cố tình giữ chiếc chăn lại. Nó chợt phì cười, đúng là trẻ con quá. Nghĩ ngợi một lát rồi nó cũng nảy ra 1 cách:

- Cậu có chịu dậy không… hay là lần này lại muốn tớ làm vỡ thêm thứ gì đó nữa thì mới được đây.

Đúng như nó nghĩ… Kan vội vàng bật dậy, nhưng không nhìn nó mà cố tình quay mặt qua chỗ khác.

Nó biết, cậu vừa mới khóc xong và không muốn nó nhìn thấy sắc mặt cậu lúc này. Nó leo lên giường ngồi xuống cạnh Kan.

- Cậu đến đây làm gì?

Kan có vẻ hờ hững hỏi.

- Đến thăm cậu, vết thương trên tay cậu sao rồi?

- Cậu quan tâm tớ làm gì? Không cần cảm thấy áy náy với tớ. Lẽ ra cậu nên ở nhà để cho Long ca yêu quý của cậu chăm sóc kìa. Không phải cậu rất yêu anh ta sao?

Giọng Kan nghe thật chua xót.

- Phải, trước đây tớ đã rất yêu anh ấy.

- Vậy còn bây giờ?

- Vẫn rất yêu.

- Yêu? Cậu rất yêu anh ta, vậy cậu còn quan tâm tớ làm gì. Tại sao những ngày qua lại nói yêu tớ, chẳng lẽ tất cả là giả dối sao? Chẳng lẽ đối với cậu, tớ từ trước đến nay chỉ là người thay thế? Cậu nói đi… tại sao… tại sao lại đối xử với tớ như thế… thà cậu cứ thờ ơ… cứ vờ như không hiểu tình cảm của tớ… để mặc tớ giữ mối tình đơn phương ấy… thì tớ đã không hi vọng quá nhiều… để bây giờ tớ không biết phải làm sao để buông tay.

Nước mắt Kan lại rơi. Cậu ghét những giọt nước mắt này ghê gớm. Cậu không thể hiểu nổi chính mình, tại sao trước nó cậu không bao giờ có thể mạnh mẽ như còn người cậu ngày xưa? Tại sao cậu lại có thể dễ dàng khóc đến vậy?

- Kan, nghe tớ nói đã.

- Tớ không nghe… không muốn nghe… tớ cần tình yêu… chứ không cần sự thương hại.

- Đủ rồi đấy, rốt cuộc cậu có chịu nghe tớ nói không đây.

Nữ Hoàng Huyền ThoạiTác giả: SENTruyện Ngôn Tình6.15AM Trong 1 căn biệt thự rộng lớn, 1 căn phòng ấm áp,đang có một ”nàng công chúa” ngủ trong rừng… à nhầm… ngủ trên giường. Cánh cửa phòng khẽ mở, 1 ”chàng hoàng tử” tuấn tú bước vào, giọng ấm áp: - Bi, dậy đi em. - Anh iu hả, để em ngủ xíu nữa đi. ( nó nũng nịu nhưng vẫn chưa mở mắt ) Khuôn mặt ngái ngủ nhưng vô cùng thanh tú, làn da trắng hồng, đôi mi dài cong vút ẩn chứa 1 nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể nhận ra… tất cả tạo nên 1 thiên thần cực kỳ đáng yêu. Cái dáng vẻ dễ thương ấy khiến Bin cũng không nỡ làm nó tan biến. Nhưng vì lý tưởng cao cả là không để nó phải đến trường muộn, anh đành phải tiến sát giường nó, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ấm áp ra khỏi người cô công chúa bé nhỏ, giọng nói dịu dàng: - Thui nào, ngoan, hum nay em nhập học đó. - Dạ, em dậy liền, hjx. Nó uể oải bước vào làm VSCN. Bin nhìn theo mà lắc đầu cười mỉm_ 1 nụ cười chỉ dành cho nó. Từ 2 năm trước_ ngày mà nó nhất quyết đòi đi du học, rời xa anh, dù anh có cố gắng ngăn cản thế nào cũng vô ích, cho đến… Chúng nó kéo nhau đến nhà Kan, cổng và cửa đều mở nhưng chẳng thấy Kan đâu cả. Chúng nó cứ thế đi vào phòng khách ngồi. Có lẽ là Kan đang ở trên phòng, nó nghĩ thế. Nhiệm vụ giải thích ấy người kia về những gì đã xảy ra đành giao cho Long, còn nó tất nhiên sẽ lên phòng xem anh chàng Kan thế nào đã. Đứng trước cửa phòng Kan, nó băn khoăn một chút rồi cũng đưa tay gõ cửa Cốc… Cốc… Cốc… nhưng chẳng một tiếng trả lời. Nó biết trước sẽ vậy mà.- Kan… mở cửa… Bi có chuyện cần nói.Vẫn im lặng. Nó biết lần này Kan hiểu lầm thật sự và chắc chắn cậu ấy không chỉ giận nó thôi đâu mà còn đang rất đau khổ nữa. Lúc này chắc nhẹ nhàng thế không thể lôi cổ cậu ấy ra mở cửa cho nó được, vậy thì làm sao giải thích chứ. Nó suy đi tính lại rồi cuối cùng quyết định… Rầm… Cánh cửa phòng Kan bật mở. Lồng ngực nó khẽ nhói lên, có lẽ vì vết thương chưa lành mà nó lại cử động quá mạnh. Nó mặc kệ. Chẳng nhìn thấy Kan đâu nhưng nó biết cậu ấy đang vùi mình trong chiếc chăn kia. Nó tiến lại gần khẽ nói:- Bi biết Kan chưa ngủ, đừng giả vờ nữa… dậy đi.Vẫn im lặng. Có lẽ mức độ nghiêm trọng hơn nó nghĩ đây, chắc Kan không muốn gặp nó luôn rồi. Mặc kệ cậu ấy có muốn gặp hay không thì nó vẫn phải kéo cậu ra khỏi cái chăn kia để còn nói chuyện rõ ràng. Nó nhẹ nhàng đưa tay kéo chiếc chăn đang chùm trên người Kan nhưng mà không được, hình như Kan đang cố tình giữ chiếc chăn lại. Nó chợt phì cười, đúng là trẻ con quá. Nghĩ ngợi một lát rồi nó cũng nảy ra 1 cách:- Cậu có chịu dậy không… hay là lần này lại muốn tớ làm vỡ thêm thứ gì đó nữa thì mới được đây.Đúng như nó nghĩ… Kan vội vàng bật dậy, nhưng không nhìn nó mà cố tình quay mặt qua chỗ khác.Nó biết, cậu vừa mới khóc xong và không muốn nó nhìn thấy sắc mặt cậu lúc này. Nó leo lên giường ngồi xuống cạnh Kan.- Cậu đến đây làm gì?Kan có vẻ hờ hững hỏi.- Đến thăm cậu, vết thương trên tay cậu sao rồi?- Cậu quan tâm tớ làm gì? Không cần cảm thấy áy náy với tớ. Lẽ ra cậu nên ở nhà để cho Long ca yêu quý của cậu chăm sóc kìa. Không phải cậu rất yêu anh ta sao?Giọng Kan nghe thật chua xót.- Phải, trước đây tớ đã rất yêu anh ấy.- Vậy còn bây giờ?- Vẫn rất yêu.- Yêu? Cậu rất yêu anh ta, vậy cậu còn quan tâm tớ làm gì. Tại sao những ngày qua lại nói yêu tớ, chẳng lẽ tất cả là giả dối sao? Chẳng lẽ đối với cậu, tớ từ trước đến nay chỉ là người thay thế? Cậu nói đi… tại sao… tại sao lại đối xử với tớ như thế… thà cậu cứ thờ ơ… cứ vờ như không hiểu tình cảm của tớ… để mặc tớ giữ mối tình đơn phương ấy… thì tớ đã không hi vọng quá nhiều… để bây giờ tớ không biết phải làm sao để buông tay.Nước mắt Kan lại rơi. Cậu ghét những giọt nước mắt này ghê gớm. Cậu không thể hiểu nổi chính mình, tại sao trước nó cậu không bao giờ có thể mạnh mẽ như còn người cậu ngày xưa? Tại sao cậu lại có thể dễ dàng khóc đến vậy?- Kan, nghe tớ nói đã.- Tớ không nghe… không muốn nghe… tớ cần tình yêu… chứ không cần sự thương hại.- Đủ rồi đấy, rốt cuộc cậu có chịu nghe tớ nói không đây.

Chương 69: Chương 69