Một biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý. An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi. An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . . Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu…
Chương 24: Trẻ Con Không Nên Xem
Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng HaiTác giả: Anh Vũ Phiêu LinhTruyện Ngôn TìnhMột biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý. An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi. An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . . Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu… Tiếng cười của An Bình rất đáng sợ, ngón tay cũng buông lỏng mắt An Tĩnh ra, An Tĩnh bị cậu cười cả người run lên, lập tức ngắm trộm vào hình ảnh trên màn hình, nghi ngờ nói: "Ah, làm sao mà tay chân bị trói chặt rồi hả ? !"Lẳng Lặng tương đối thuần khiết hỏi, An Bình biểu tình liền ngay lập tức thay đổi. . . . . .Đúng vậy a, trói lại, trói lại, mẹ quả thật dũng mãnh, đây mới là mẹ sắc bén của cậu nha, không thể nào dễ dàng lấy được. . . . . . An Bình rất không thuần khiết nghĩ, càng không chiếm được thì sẽ càng muốn có, gào khóc~~Chỉ là, người đàn ông trên màn ảnh thì lại cực kỳ tức giận, rõ ràng mình cũng có võ công, thế nào bị một sợi dây nhỏ bé cầm giữ lại làm khó anh? ! Chẳng lẽ khi dục vọng dâng lên, võ công này toàn bộ thành phù vân? Không được việc? ! Ngay cả đầu óc cũng không dùng được? !An Bình suy nghĩ có chút rối rắm, An Tĩnh chu môi, khó chịu, "Anh hai, anh đều không cho em xem, em cũng muốn xem, anh tua lại lần nữa cho cho em xem đi. . . . . ."Biểu tình An Bình hung hăng cười vặn vẹo, hướng An Tĩnh nở rộ một khuôn mặt tươi cười, "Lẳng Lặng bảo bối, cái này trẻ con không nên xem, nhìn vào con mắt sẽ bị thương, anh hai mới vừa cười đến nổi điên, cũng là bởi vì mắt vừa ngứa vừa đau. . . . . ."=.=! !". . . . . ." An Tĩnh lặng yên, anh hai, anh giỏi thật, rất có năng lực nói xạo. Anh nha cứ coi như là thiên tài, đương nhiên là em cũng không phải là ngu ngốc, An Tĩnh bộ dạng cực kỳ bất mãn. . . . . .O o. . . . . .An Tâm Á chạy như điên rồi lep lên xe, cố gắng khiến ình thở bình thường lại, có chút kinh ngạc mình lại làm ra chuyên kinh tâm động phách như vậy, thật rất nể phục bản thân nữa à, chỉ là lập tức vui quá hóa buồn, công việc của cô, o(╯□╰)o!Hiện nay hết gạo lại sách đạn, cô cùng hai bảo bối phải uống gió tây bắc mà sống rồi. . . . . .Cho nên, khi cô về đến nhà đứng ở trước mặt hai tiểu bảo bối thì một trận đau lòng hung hăng trói chặt trái tim của cô, có chút không thở nổi, vẻ mặt phức tạp a. . .Cô lập tức cười lấy lòng, "Hai bảo bối, mẹ ổn mà, mẹ còn có thể tìm công việc khác, đúng không? ! Mặc dù tiền lương thấp một chút, nhưng mà, mẹ có thời gian chăm sóc các con, chúng ta chịu đựng một chút là trôi qua thôi, làm nghệ sĩ thật ra thì rất bận , đến lúc đó ai chăm sóc các con bây giờ? !"Chăm sóc? ! An Bình biểu lộ không cần. Cậu nhíu mày, cố nhịn sự buồn cười trong nội tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng có chút vặn vẹo, "Mẹ, công việc mất thì cũng mất rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên. . . . . ."
Tiếng cười của An Bình rất đáng sợ, ngón tay cũng buông lỏng mắt An Tĩnh ra, An Tĩnh bị cậu cười cả người run lên, lập tức ngắm trộm vào hình ảnh trên màn hình, nghi ngờ nói: "Ah, làm sao mà tay chân bị trói chặt rồi hả ? !"
Lẳng Lặng tương đối thuần khiết hỏi, An Bình biểu tình liền ngay lập tức thay đổi. . . . . .
Đúng vậy a, trói lại, trói lại, mẹ quả thật dũng mãnh, đây mới là mẹ sắc bén của cậu nha, không thể nào dễ dàng lấy được. . . . . . An Bình rất không thuần khiết nghĩ, càng không chiếm được thì sẽ càng muốn có, gào khóc
~~Chỉ là, người đàn ông trên màn ảnh thì lại cực kỳ tức giận, rõ ràng mình cũng có võ công, thế nào bị một sợi dây nhỏ bé cầm giữ lại làm khó anh? ! Chẳng lẽ khi dục vọng dâng lên, võ công này toàn bộ thành phù vân? Không được việc? ! Ngay cả đầu óc cũng không dùng được? !
An Bình suy nghĩ có chút rối rắm, An Tĩnh chu môi, khó chịu, "Anh hai, anh đều không cho em xem, em cũng muốn xem, anh tua lại lần nữa cho cho em xem đi. . . . . ."
Biểu tình An Bình hung hăng cười vặn vẹo, hướng An Tĩnh nở rộ một khuôn mặt tươi cười, "Lẳng Lặng bảo bối, cái này trẻ con không nên xem, nhìn vào con mắt sẽ bị thương, anh hai mới vừa cười đến nổi điên, cũng là bởi vì mắt vừa ngứa vừa đau. . . . . ."
=.=! !
". . . . . ." An Tĩnh lặng yên, anh hai, anh giỏi thật, rất có năng lực nói xạo. Anh nha cứ coi như là thiên tài, đương nhiên là em cũng không phải là ngu ngốc, An Tĩnh bộ dạng cực kỳ bất mãn. . . . . .
O o. . . . . .
An Tâm Á chạy như điên rồi lep lên xe, cố gắng khiến ình thở bình thường lại, có chút kinh ngạc mình lại làm ra chuyên kinh tâm động phách như vậy, thật rất nể phục bản thân nữa à, chỉ là lập tức vui quá hóa buồn, công việc của cô, o(╯□╰)o!
Hiện nay hết gạo lại sách đạn, cô cùng hai bảo bối phải uống gió tây bắc mà sống rồi. . . . . .
Cho nên, khi cô về đến nhà đứng ở trước mặt hai tiểu bảo bối thì một trận đau lòng hung hăng trói chặt trái tim của cô, có chút không thở nổi, vẻ mặt phức tạp a. . .
Cô lập tức cười lấy lòng, "Hai bảo bối, mẹ ổn mà, mẹ còn có thể tìm công việc khác, đúng không? ! Mặc dù tiền lương thấp một chút, nhưng mà, mẹ có thời gian chăm sóc các con, chúng ta chịu đựng một chút là trôi qua thôi, làm nghệ sĩ thật ra thì rất bận , đến lúc đó ai chăm sóc các con bây giờ? !"
Chăm sóc? ! An Bình biểu lộ không cần. Cậu nhíu mày, cố nhịn sự buồn cười trong nội tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng có chút vặn vẹo, "Mẹ, công việc mất thì cũng mất rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên. . . . . ."
Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng HaiTác giả: Anh Vũ Phiêu LinhTruyện Ngôn TìnhMột biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý. An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi. An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . . Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu… Tiếng cười của An Bình rất đáng sợ, ngón tay cũng buông lỏng mắt An Tĩnh ra, An Tĩnh bị cậu cười cả người run lên, lập tức ngắm trộm vào hình ảnh trên màn hình, nghi ngờ nói: "Ah, làm sao mà tay chân bị trói chặt rồi hả ? !"Lẳng Lặng tương đối thuần khiết hỏi, An Bình biểu tình liền ngay lập tức thay đổi. . . . . .Đúng vậy a, trói lại, trói lại, mẹ quả thật dũng mãnh, đây mới là mẹ sắc bén của cậu nha, không thể nào dễ dàng lấy được. . . . . . An Bình rất không thuần khiết nghĩ, càng không chiếm được thì sẽ càng muốn có, gào khóc~~Chỉ là, người đàn ông trên màn ảnh thì lại cực kỳ tức giận, rõ ràng mình cũng có võ công, thế nào bị một sợi dây nhỏ bé cầm giữ lại làm khó anh? ! Chẳng lẽ khi dục vọng dâng lên, võ công này toàn bộ thành phù vân? Không được việc? ! Ngay cả đầu óc cũng không dùng được? !An Bình suy nghĩ có chút rối rắm, An Tĩnh chu môi, khó chịu, "Anh hai, anh đều không cho em xem, em cũng muốn xem, anh tua lại lần nữa cho cho em xem đi. . . . . ."Biểu tình An Bình hung hăng cười vặn vẹo, hướng An Tĩnh nở rộ một khuôn mặt tươi cười, "Lẳng Lặng bảo bối, cái này trẻ con không nên xem, nhìn vào con mắt sẽ bị thương, anh hai mới vừa cười đến nổi điên, cũng là bởi vì mắt vừa ngứa vừa đau. . . . . ."=.=! !". . . . . ." An Tĩnh lặng yên, anh hai, anh giỏi thật, rất có năng lực nói xạo. Anh nha cứ coi như là thiên tài, đương nhiên là em cũng không phải là ngu ngốc, An Tĩnh bộ dạng cực kỳ bất mãn. . . . . .O o. . . . . .An Tâm Á chạy như điên rồi lep lên xe, cố gắng khiến ình thở bình thường lại, có chút kinh ngạc mình lại làm ra chuyên kinh tâm động phách như vậy, thật rất nể phục bản thân nữa à, chỉ là lập tức vui quá hóa buồn, công việc của cô, o(╯□╰)o!Hiện nay hết gạo lại sách đạn, cô cùng hai bảo bối phải uống gió tây bắc mà sống rồi. . . . . .Cho nên, khi cô về đến nhà đứng ở trước mặt hai tiểu bảo bối thì một trận đau lòng hung hăng trói chặt trái tim của cô, có chút không thở nổi, vẻ mặt phức tạp a. . .Cô lập tức cười lấy lòng, "Hai bảo bối, mẹ ổn mà, mẹ còn có thể tìm công việc khác, đúng không? ! Mặc dù tiền lương thấp một chút, nhưng mà, mẹ có thời gian chăm sóc các con, chúng ta chịu đựng một chút là trôi qua thôi, làm nghệ sĩ thật ra thì rất bận , đến lúc đó ai chăm sóc các con bây giờ? !"Chăm sóc? ! An Bình biểu lộ không cần. Cậu nhíu mày, cố nhịn sự buồn cười trong nội tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng có chút vặn vẹo, "Mẹ, công việc mất thì cũng mất rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên. . . . . ."