Một biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý. An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi. An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . . Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu…

Chương 31: Ôn Tâm

Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng HaiTác giả: Anh Vũ Phiêu LinhTruyện Ngôn TìnhMột biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý. An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi. An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . . Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu… "Hôm nay phu nhân đi đến tòa nhà Lệ Tinh ở tầng cao nhất, ở đó khoảng bốn giờ. . . . . ." Người đàn ông mặc áo đen không dám ngẩng đầu, giọng nói một mực cung kính."Bốp. . . . . ." Sắc mặt Trình lão âm trầm đáng sợ, liền bóp nát ly trà tinh xảo trên tay. Nước trà rơi đầy trên bàn, không khí nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy.Quản gia cúi đầu, im lặng không tiếng động tới dọn dẹp, những báo cáo như vậy ông đã sớm nghe thành thói quen.Trình lão lồng ngực nhấp nhô bất định, ánh mắt sắc bén, hồi lâu, mới bình tĩnh xuống, "Quản gia, gọi điện thoại gọi Nhị thiếu gia buổi tối về nhà ăn cơm. . . . . .""Vâng . . . . ." Quản gia dọn dẹp cái ly, đứng dậy ra khỏi thư phòng.Trình lão khẽ ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đáng sợ, nhàn nhạt phân phó người mặc áo đen một số chuyện, Quản gia thu thập xong ly trà quay lại thư phòng thì người mặc áo đen mới ra ngoài, vòng phía sau vườn hoa đi ra ngoài, lặng yên không một tiếng động, như một chiếc bóng."Lão gia, trà. . . . . ." Quản gia cung kính nói.Trình lão bình tĩnh nhận ly trà, âm trầm cười hai tiếng, mặt mày khó chịu."Lão gia, Ôn Tâm tiểu thư mới vừa gọi điện thoại , muốn gặp lão gia. . . . . ." Quản gia vẫn như cũ cung kính trả lời."Hừ, vừa vừa gặp cô ta buổi chiều nay. . . . . ." Trình lão trầm giọng nói.*Khu ngoại ô thành phố A, một quán trà mát mẻ trang nhã trong tòa nhà rất lớn, lầu trên cùng trong một lô ghế khuất Trình lão cùng Ôn Tâm ngồi cùng nhau, bọn họ bình thường gặp mặt đều là tránh tai mắt, lựa chọn chỗ này dễ dàng nói chuyện.Ôn Tâm chán ghét ngồi trên người Trình lão, áo nửa lộ, dây áo lót đã sớm bị mở ra, lộ ra một mảng lớn da thịt mềm mại trắng nỏn, váy kéo đến gần lộ cả mông, cô ả rên lên hai tiếng, ngồi trên người Trình lão hơi nhúc nhích, phát ra âm thanh hưởng thụ không hòa hài, vẻ mặt rất kiều mị, mặt Trình lão không chút thay đổi, hưởng thụ sự phục vụ cùng da thịt trẻ tuổi của cô, tay cũng không khách khí gắt gao xoa khuôn ngực mềm mại, một tay khác lưu luyến ôm lấy xoa nắn chiếc mông của cô ta còn tham lam tiến vào vùng giữa hai chân, ngón trỏ lặng lẽ tiến vào bên trong. . . . . ."Ách a. . . . . ." Ôn Tâm mềm mại cười một tiếng, "Lão gia thật là xấu. . . . . ."Ngay sau đó lại ngồi dậy hưởng thụ sự chuyển động . . . . . . Bên trong gốc phòng không khí rất ám muội, phản phất không khí dâm đản. . . . . .Hồi lâu chuyện hoàn thành, Trình lão chỉ là ngồi ngay ngắn, áo mũ chỉnh tề, Ôn Tâm quần áo sộc xệch lộ ra cơ thể, nhìn ngon miệng xinh đẹp lạ thường, mặt đỏ hồng, vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh Trình lão."Nói đi, chuyện gì? !" Trình lão giọng nói lạnh lẽo.

"Hôm nay phu nhân đi đến tòa nhà Lệ Tinh ở tầng cao nhất, ở đó khoảng bốn giờ. . . . . ." Người đàn ông mặc áo đen không dám ngẩng đầu, giọng nói một mực cung kính.

"Bốp. . . . . ." Sắc mặt Trình lão âm trầm đáng sợ, liền bóp nát ly trà tinh xảo trên tay. Nước trà rơi đầy trên bàn, không khí nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy.

Quản gia cúi đầu, im lặng không tiếng động tới dọn dẹp, những báo cáo như vậy ông đã sớm nghe thành thói quen.

Trình lão lồng ngực nhấp nhô bất định, ánh mắt sắc bén, hồi lâu, mới bình tĩnh xuống, "Quản gia, gọi điện thoại gọi Nhị thiếu gia buổi tối về nhà ăn cơm. . . . . ."

"Vâng . . . . ." Quản gia dọn dẹp cái ly, đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Trình lão khẽ ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đáng sợ, nhàn nhạt phân phó người mặc áo đen một số chuyện, Quản gia thu thập xong ly trà quay lại thư phòng thì người mặc áo đen mới ra ngoài, vòng phía sau vườn hoa đi ra ngoài, lặng yên không một tiếng động, như một chiếc bóng.

"Lão gia, trà. . . . . ." Quản gia cung kính nói.

Trình lão bình tĩnh nhận ly trà, âm trầm cười hai tiếng, mặt mày khó chịu.

"Lão gia, Ôn Tâm tiểu thư mới vừa gọi điện thoại , muốn gặp lão gia. . . . . ." Quản gia vẫn như cũ cung kính trả lời.

"Hừ, vừa vừa gặp cô ta buổi chiều nay. . . . . ." Trình lão trầm giọng nói.

*

Khu ngoại ô thành phố A, một quán trà mát mẻ trang nhã trong tòa nhà rất lớn, lầu trên cùng trong một lô ghế khuất Trình lão cùng Ôn Tâm ngồi cùng nhau, bọn họ bình thường gặp mặt đều là tránh tai mắt, lựa chọn chỗ này dễ dàng nói chuyện.

Ôn Tâm chán ghét ngồi trên người Trình lão, áo nửa lộ, dây áo lót đã sớm bị mở ra, lộ ra một mảng lớn da thịt mềm mại trắng nỏn, váy kéo đến gần lộ cả mông, cô ả rên lên hai tiếng, ngồi trên người Trình lão hơi nhúc nhích, phát ra âm thanh hưởng thụ không hòa hài, vẻ mặt rất kiều mị, mặt Trình lão không chút thay đổi, hưởng thụ sự phục vụ cùng da thịt trẻ tuổi của cô, tay cũng không khách khí gắt gao xoa khuôn ngực mềm mại, một tay khác lưu luyến ôm lấy xoa nắn chiếc mông của cô ta còn tham lam tiến vào vùng giữa hai chân, ngón trỏ lặng lẽ tiến vào bên trong. . . . . .

"Ách a. . . . . ." Ôn Tâm mềm mại cười một tiếng, "Lão gia thật là xấu. . . . . ."

Ngay sau đó lại ngồi dậy hưởng thụ sự chuyển động . . . . . . Bên trong gốc phòng không khí rất ám muội, phản phất không khí dâm đản. . . . . .

Hồi lâu chuyện hoàn thành, Trình lão chỉ là ngồi ngay ngắn, áo mũ chỉnh tề, Ôn Tâm quần áo sộc xệch lộ ra cơ thể, nhìn ngon miệng xinh đẹp lạ thường, mặt đỏ hồng, vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh Trình lão.

"Nói đi, chuyện gì? !" Trình lão giọng nói lạnh lẽo.

Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng HaiTác giả: Anh Vũ Phiêu LinhTruyện Ngôn TìnhMột biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý. An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi. An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . . Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu… "Hôm nay phu nhân đi đến tòa nhà Lệ Tinh ở tầng cao nhất, ở đó khoảng bốn giờ. . . . . ." Người đàn ông mặc áo đen không dám ngẩng đầu, giọng nói một mực cung kính."Bốp. . . . . ." Sắc mặt Trình lão âm trầm đáng sợ, liền bóp nát ly trà tinh xảo trên tay. Nước trà rơi đầy trên bàn, không khí nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy.Quản gia cúi đầu, im lặng không tiếng động tới dọn dẹp, những báo cáo như vậy ông đã sớm nghe thành thói quen.Trình lão lồng ngực nhấp nhô bất định, ánh mắt sắc bén, hồi lâu, mới bình tĩnh xuống, "Quản gia, gọi điện thoại gọi Nhị thiếu gia buổi tối về nhà ăn cơm. . . . . .""Vâng . . . . ." Quản gia dọn dẹp cái ly, đứng dậy ra khỏi thư phòng.Trình lão khẽ ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đáng sợ, nhàn nhạt phân phó người mặc áo đen một số chuyện, Quản gia thu thập xong ly trà quay lại thư phòng thì người mặc áo đen mới ra ngoài, vòng phía sau vườn hoa đi ra ngoài, lặng yên không một tiếng động, như một chiếc bóng."Lão gia, trà. . . . . ." Quản gia cung kính nói.Trình lão bình tĩnh nhận ly trà, âm trầm cười hai tiếng, mặt mày khó chịu."Lão gia, Ôn Tâm tiểu thư mới vừa gọi điện thoại , muốn gặp lão gia. . . . . ." Quản gia vẫn như cũ cung kính trả lời."Hừ, vừa vừa gặp cô ta buổi chiều nay. . . . . ." Trình lão trầm giọng nói.*Khu ngoại ô thành phố A, một quán trà mát mẻ trang nhã trong tòa nhà rất lớn, lầu trên cùng trong một lô ghế khuất Trình lão cùng Ôn Tâm ngồi cùng nhau, bọn họ bình thường gặp mặt đều là tránh tai mắt, lựa chọn chỗ này dễ dàng nói chuyện.Ôn Tâm chán ghét ngồi trên người Trình lão, áo nửa lộ, dây áo lót đã sớm bị mở ra, lộ ra một mảng lớn da thịt mềm mại trắng nỏn, váy kéo đến gần lộ cả mông, cô ả rên lên hai tiếng, ngồi trên người Trình lão hơi nhúc nhích, phát ra âm thanh hưởng thụ không hòa hài, vẻ mặt rất kiều mị, mặt Trình lão không chút thay đổi, hưởng thụ sự phục vụ cùng da thịt trẻ tuổi của cô, tay cũng không khách khí gắt gao xoa khuôn ngực mềm mại, một tay khác lưu luyến ôm lấy xoa nắn chiếc mông của cô ta còn tham lam tiến vào vùng giữa hai chân, ngón trỏ lặng lẽ tiến vào bên trong. . . . . ."Ách a. . . . . ." Ôn Tâm mềm mại cười một tiếng, "Lão gia thật là xấu. . . . . ."Ngay sau đó lại ngồi dậy hưởng thụ sự chuyển động . . . . . . Bên trong gốc phòng không khí rất ám muội, phản phất không khí dâm đản. . . . . .Hồi lâu chuyện hoàn thành, Trình lão chỉ là ngồi ngay ngắn, áo mũ chỉnh tề, Ôn Tâm quần áo sộc xệch lộ ra cơ thể, nhìn ngon miệng xinh đẹp lạ thường, mặt đỏ hồng, vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh Trình lão."Nói đi, chuyện gì? !" Trình lão giọng nói lạnh lẽo.

Chương 31: Ôn Tâm