Một biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý. An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi. An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . . Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu…

Chương 57: Thoát Được

Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng HaiTác giả: Anh Vũ Phiêu LinhTruyện Ngôn TìnhMột biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý. An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi. An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . . Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu… Rầm. . . . . .Bức tường bị phá vỡ, phá ra một cái lỗ thủng to, bị đánh đến mức cả nóc nhà cũng rớt mấy miếng xuống, viên ngói toàn bộ nện vào trên người của hai người, vừa bụi bậm mù mịt một mảnh, hai người trông rất nhếch nhác.An Bìinh An Tĩnh ở bên này không có lương tâm cười lớn, Đêm giận, ôm lấy hai người, chạy ra khỏi đống lửa, "Cười nữa, trở về đánh vào mông. . . . . ."Trình Quân Hạo mất hồn ôm lấy Khả Khả, cũng đi ra ngoài, nhìn ba người nói đùa, lướt qua một chút suy nghĩ mơ hồ, tâm nhột khó nhịn."Anh trai. . . . . ." Trình Khả Khả ôm chặt lấy cổ anh, thở phào nhẹ nhõm, "Thoát được. . . . . ."Trình Quân Hạo lấy lại tinh thần, ôm chặt cậu nói, "Không sao. . . . . ."Hai người mang theo ba đứa bé ra ngoài, thân thể run lên, một thân bụi rơi xuống, đang tinh thần mất mát rối loạn, Con Muỗi mang người vui mừng vọt tới, "Anh hai. . . . . . Tốt quá anh không có việc gì. . . . . ."Con Muỗi hốc mắt hồng hồng, "Tiểu thiếu gia cũng không có chuyện. . . . . ." Thấy Đêm 13 bọn họ, "Bọn họ là. . . . . ."Trình Quân Hạo thần sắc nghiêm nghị, "Tôi không sao, các ngươi đi tìm người, những người đó nếu dám đốt lửa, nhất định còn chưa chạy xa được, bắt được người lại nói. . . . . .""Phải . . . . ." Con Muỗi kinh ngạc liếc Đêm 13 một cái, rồi phân phó người đi bắt người, đối với Đêm 13 vẫn là không yên lòng, không dám rời bên cạnh Trình Quân Hạo, vẻ mặt đề phòng."Hôm nay cám ơn người. . . . . ." Trình Quân Hạo luôn luôn ân oán rõ ràng, "Muốn cảm tạ cái gì, tôi có thể cho. . . . . ."Đêm 13 liếc mắt, "Không cần, chỉ là về sau bắt cóc cái gì, chớ liên lụy Trữ Trữ và Lẳng Lặng. . . . . ."Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, mười bước đi thẳng, mới khó chịu oán trách, " Trữ Trữ, Lẳng Lặng, không thể không nói, cha của các ngươi chẳng chút thú vị, các ngươi thật muốn đem mẹ mình ném cho hắn, mẹ kiếp, còn không bằng cho ta đi. . . . . .""Chớ hòng mơ tưởng. . . . . ." An Bình trực tiếp từ chối.Đêm 13 muốn rơi nước mắt, An Tĩnh xoa xoa đầu của hắn an ủi hắn, "Không có việc gì á..., ngộ nhỡ mẹ thật không thích ông ấy, ta có thể ngoại lệ đem mẹ cho ngươi. . . . . .""Nhé. . . . . ." Đêm 13 kích động hôn An Tĩnh một cái, "Chỉ có bảo bối Lẳng Lặng là cực kỳ đáng yêu. . . . . ."An Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo, anh vẫn còn đang ngẩn người, An Bình mỉm cười, ước chừng hôm nay đối với anh mà nói vẫn là một sự kích động rất lớn? !"Anh hai. . . . . . Anh có bị thương không? Nhanh chóng mang tiểu thiếu gia trở về gặp bác sĩ. . . . . ." Con Muỗi khẩn trương hỏi Trình Quân Hạo tinh thần vẫn còn đang sửng sốt."Bọn họ. . . . . ." Trình Quân Hạo mất hồn hỏi Con Muỗi, "Nhìn thấy mặt đôi song sinh kia không? !"". . . . . ." Con Muỗi sững sờ, đầu tóc mặt mũi toàn tro bụi thấy thế nào? !"Bọn họ là ai? !" Trình Quân Hạo tiếp tục sững sờ, Con Muỗi tiếp tục mờ mịt."Tra cho tôi người đàn ông kia. . . . . ." Trình Quân Hạo mang chút lo lắng nói: "Còn có hai đứa bé kia. . . . . ."Người đàn ông kia biết mình là ai, còn mang theo hai đứa bé giống Khả Khả như thế, này chân tướng. . . . . . Làm cho anh nghĩ đến có phần hoản loạn.Trình Quân Hạo tâm nhột khó nhịn, rất muốn khẩn cấp biết được là xảy ra chuyện gì.

Rầm. . . . . .

Bức tường bị phá vỡ, phá ra một cái lỗ thủng to, bị đánh đến mức cả nóc nhà cũng rớt mấy miếng xuống, viên ngói toàn bộ nện vào trên người của hai người, vừa bụi bậm mù mịt một mảnh, hai người trông rất nhếch nhác.

An Bìinh An Tĩnh ở bên này không có lương tâm cười lớn, Đêm giận, ôm lấy hai người, chạy ra khỏi đống lửa, "Cười nữa, trở về đánh vào mông. . . . . ."

Trình Quân Hạo mất hồn ôm lấy Khả Khả, cũng đi ra ngoài, nhìn ba người nói đùa, lướt qua một chút suy nghĩ mơ hồ, tâm nhột khó nhịn.

"Anh trai. . . . . ." Trình Khả Khả ôm chặt lấy cổ anh, thở phào nhẹ nhõm, "Thoát được. . . . . ."

Trình Quân Hạo lấy lại tinh thần, ôm chặt cậu nói, "Không sao. . . . . ."

Hai người mang theo ba đứa bé ra ngoài, thân thể run lên, một thân bụi rơi xuống, đang tinh thần mất mát rối loạn, Con Muỗi mang người vui mừng vọt tới, "Anh hai. . . . . . Tốt quá anh không có việc gì. . . . . ."

Con Muỗi hốc mắt hồng hồng, "Tiểu thiếu gia cũng không có chuyện. . . . . ." Thấy Đêm 13 bọn họ, "Bọn họ là. . . . . ."

Trình Quân Hạo thần sắc nghiêm nghị, "Tôi không sao, các ngươi đi tìm người, những người đó nếu dám đốt lửa, nhất định còn chưa chạy xa được, bắt được người lại nói. . . . . ."

"Phải . . . . ." Con Muỗi kinh ngạc liếc Đêm 13 một cái, rồi phân phó người đi bắt người, đối với Đêm 13 vẫn là không yên lòng, không dám rời bên cạnh Trình Quân Hạo, vẻ mặt đề phòng.

"Hôm nay cám ơn người. . . . . ." Trình Quân Hạo luôn luôn ân oán rõ ràng, "Muốn cảm tạ cái gì, tôi có thể cho. . . . . ."

Đêm 13 liếc mắt, "Không cần, chỉ là về sau bắt cóc cái gì, chớ liên lụy Trữ Trữ và Lẳng Lặng. . . . . ."

Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, mười bước đi thẳng, mới khó chịu oán trách, " Trữ Trữ, Lẳng Lặng, không thể không nói, cha của các ngươi chẳng chút thú vị, các ngươi thật muốn đem mẹ mình ném cho hắn, mẹ kiếp, còn không bằng cho ta đi. . . . . ."

"Chớ hòng mơ tưởng. . . . . ." An Bình trực tiếp từ chối.

Đêm 13 muốn rơi nước mắt, An Tĩnh xoa xoa đầu của hắn an ủi hắn, "Không có việc gì á..., ngộ nhỡ mẹ thật không thích ông ấy, ta có thể ngoại lệ đem mẹ cho ngươi. . . . . ."

"Nhé. . . . . ." Đêm 13 kích động hôn An Tĩnh một cái, "Chỉ có bảo bối Lẳng Lặng là cực kỳ đáng yêu. . . . . ."

An Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo, anh vẫn còn đang ngẩn người, An Bình mỉm cười, ước chừng hôm nay đối với anh mà nói vẫn là một sự kích động rất lớn? !

"Anh hai. . . . . . Anh có bị thương không? Nhanh chóng mang tiểu thiếu gia trở về gặp bác sĩ. . . . . ." Con Muỗi khẩn trương hỏi Trình Quân Hạo tinh thần vẫn còn đang sửng sốt.

"Bọn họ. . . . . ." Trình Quân Hạo mất hồn hỏi Con Muỗi, "Nhìn thấy mặt đôi song sinh kia không? !"

". . . . . ." Con Muỗi sững sờ, đầu tóc mặt mũi toàn tro bụi thấy thế nào? !

"Bọn họ là ai? !" Trình Quân Hạo tiếp tục sững sờ, Con Muỗi tiếp tục mờ mịt.

"Tra cho tôi người đàn ông kia. . . . . ." Trình Quân Hạo mang chút lo lắng nói: "Còn có hai đứa bé kia. . . . . ."

Người đàn ông kia biết mình là ai, còn mang theo hai đứa bé giống Khả Khả như thế, này chân tướng. . . . . . Làm cho anh nghĩ đến có phần hoản loạn.

Trình Quân Hạo tâm nhột khó nhịn, rất muốn khẩn cấp biết được là xảy ra chuyện gì.

Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng HaiTác giả: Anh Vũ Phiêu LinhTruyện Ngôn TìnhMột biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý. An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi. An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . . Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu… Rầm. . . . . .Bức tường bị phá vỡ, phá ra một cái lỗ thủng to, bị đánh đến mức cả nóc nhà cũng rớt mấy miếng xuống, viên ngói toàn bộ nện vào trên người của hai người, vừa bụi bậm mù mịt một mảnh, hai người trông rất nhếch nhác.An Bìinh An Tĩnh ở bên này không có lương tâm cười lớn, Đêm giận, ôm lấy hai người, chạy ra khỏi đống lửa, "Cười nữa, trở về đánh vào mông. . . . . ."Trình Quân Hạo mất hồn ôm lấy Khả Khả, cũng đi ra ngoài, nhìn ba người nói đùa, lướt qua một chút suy nghĩ mơ hồ, tâm nhột khó nhịn."Anh trai. . . . . ." Trình Khả Khả ôm chặt lấy cổ anh, thở phào nhẹ nhõm, "Thoát được. . . . . ."Trình Quân Hạo lấy lại tinh thần, ôm chặt cậu nói, "Không sao. . . . . ."Hai người mang theo ba đứa bé ra ngoài, thân thể run lên, một thân bụi rơi xuống, đang tinh thần mất mát rối loạn, Con Muỗi mang người vui mừng vọt tới, "Anh hai. . . . . . Tốt quá anh không có việc gì. . . . . ."Con Muỗi hốc mắt hồng hồng, "Tiểu thiếu gia cũng không có chuyện. . . . . ." Thấy Đêm 13 bọn họ, "Bọn họ là. . . . . ."Trình Quân Hạo thần sắc nghiêm nghị, "Tôi không sao, các ngươi đi tìm người, những người đó nếu dám đốt lửa, nhất định còn chưa chạy xa được, bắt được người lại nói. . . . . .""Phải . . . . ." Con Muỗi kinh ngạc liếc Đêm 13 một cái, rồi phân phó người đi bắt người, đối với Đêm 13 vẫn là không yên lòng, không dám rời bên cạnh Trình Quân Hạo, vẻ mặt đề phòng."Hôm nay cám ơn người. . . . . ." Trình Quân Hạo luôn luôn ân oán rõ ràng, "Muốn cảm tạ cái gì, tôi có thể cho. . . . . ."Đêm 13 liếc mắt, "Không cần, chỉ là về sau bắt cóc cái gì, chớ liên lụy Trữ Trữ và Lẳng Lặng. . . . . ."Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, mười bước đi thẳng, mới khó chịu oán trách, " Trữ Trữ, Lẳng Lặng, không thể không nói, cha của các ngươi chẳng chút thú vị, các ngươi thật muốn đem mẹ mình ném cho hắn, mẹ kiếp, còn không bằng cho ta đi. . . . . .""Chớ hòng mơ tưởng. . . . . ." An Bình trực tiếp từ chối.Đêm 13 muốn rơi nước mắt, An Tĩnh xoa xoa đầu của hắn an ủi hắn, "Không có việc gì á..., ngộ nhỡ mẹ thật không thích ông ấy, ta có thể ngoại lệ đem mẹ cho ngươi. . . . . .""Nhé. . . . . ." Đêm 13 kích động hôn An Tĩnh một cái, "Chỉ có bảo bối Lẳng Lặng là cực kỳ đáng yêu. . . . . ."An Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo, anh vẫn còn đang ngẩn người, An Bình mỉm cười, ước chừng hôm nay đối với anh mà nói vẫn là một sự kích động rất lớn? !"Anh hai. . . . . . Anh có bị thương không? Nhanh chóng mang tiểu thiếu gia trở về gặp bác sĩ. . . . . ." Con Muỗi khẩn trương hỏi Trình Quân Hạo tinh thần vẫn còn đang sửng sốt."Bọn họ. . . . . ." Trình Quân Hạo mất hồn hỏi Con Muỗi, "Nhìn thấy mặt đôi song sinh kia không? !"". . . . . ." Con Muỗi sững sờ, đầu tóc mặt mũi toàn tro bụi thấy thế nào? !"Bọn họ là ai? !" Trình Quân Hạo tiếp tục sững sờ, Con Muỗi tiếp tục mờ mịt."Tra cho tôi người đàn ông kia. . . . . ." Trình Quân Hạo mang chút lo lắng nói: "Còn có hai đứa bé kia. . . . . ."Người đàn ông kia biết mình là ai, còn mang theo hai đứa bé giống Khả Khả như thế, này chân tướng. . . . . . Làm cho anh nghĩ đến có phần hoản loạn.Trình Quân Hạo tâm nhột khó nhịn, rất muốn khẩn cấp biết được là xảy ra chuyện gì.

Chương 57: Thoát Được