Tiếng gió phần phật, mỗi cơn gió như nhát dao sắc bén, cắt mở một thế giới mới trong trời đất, tiện đà đánh lên những phần da thịt lộ ra ngoài quần áo, qua thời gian lâu thì không còn cảm nhận được sự khó chịu. Lâm Giản hít sâu một hơi, cô cảm nhận được rất rõ ràng thể lực mình đang tiêu hao nhanh chóng. Cô cần nhanh chóng tìm một điểm dừng chân để bổ sung thể lực. Những cơn gió lớn thổi ù ù tới như muốn xuyên qua người cô, lần đầu tiên từ khi vào Tây Tạng đến giờ cô thấy ù tai. Lâm Giản nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc, tự lên tinh thần sắp đến điểm tiếp theo, bất giác tăng tốc độ, tiếng gió bên tai càng khốc liệt hơn, ánh nắng với tia cực tím cực mạnh đâm vào mắt khiến cô chói mắt, cô giơ tay trái lên định dụi mắt, giây tiếp theo, một tảng đá đột ngột ‘nhảy’ ra trong tầm mắt Lâm Giản, ngay trước mặt cô. Theo quán tính tốc độ cực lớn lao về trước, ầm ầm, trời đất quay cuồng, tiếng ù bên tai trước đó trong khoảnh khắc không còn nữa. Sau khi Lâm Giản đứng dậy, cô phát hiện mình bị ngã…

Truyện chữ