Một ngày nắng đẹp, không khí trong lành và gió thoảng mát nhẹ của mùa xuân tại thành phố Hồ Chí Minh. Trong căn nhà 2 tầng với ngói đỏ đã phát ra những tiếng ồn đầu tiên chào ngày mới. - Sun à, mặt trời của mẹ dậy đi con. Đã 8h sáng rồi, chúng ta còn phải dọn dẹp nhà đón tết đến nữa. Ôi những việc làm nhàm chán mỗi khi Tết đến, cô quả thực đã chán ngấy cái việc dọn nhà này rồi. Nhưng vì là truyền thống hằng năm, nên dù đã chịu đựng 20 năm qua thì cô cũng phải cố gắng tiếp tục năm thứ 21 này vậy. Haizz - Ba mẹ, anh hai buổi sáng vui vẻ - Dậy rồi hả con, nhanh lên, vào phụ mẹ rửa mấy cái ghế này nè, bụi bặm quá trời Ba cô vừa thấy cô bước xuống cầu thang liền hối thúc cô bắt tay vào việc dọn nhà. Nhưng lúc này ngoài cổng có tiếng chuông cửa kèm giọng nói vang vọng vào: - Nguyễn Phương Hà Trâm có bưu kiện ạ. Mọi người ra nhận giúp em Sẵn đang rảnh tay nên cô nói "Để con ra lấy cho". - Bưu kiện gì vậy con? - Mẹ cô nhanh chóng hỏi - À dạ, là bảng điểm học kì này từ trường đại học của con…
Chương 35: 35: Hai Lần
Chiếc Nhẫn Cầu Hôn Bằng CỏTác giả: NieeNieeTruyện Ngôn TìnhMột ngày nắng đẹp, không khí trong lành và gió thoảng mát nhẹ của mùa xuân tại thành phố Hồ Chí Minh. Trong căn nhà 2 tầng với ngói đỏ đã phát ra những tiếng ồn đầu tiên chào ngày mới. - Sun à, mặt trời của mẹ dậy đi con. Đã 8h sáng rồi, chúng ta còn phải dọn dẹp nhà đón tết đến nữa. Ôi những việc làm nhàm chán mỗi khi Tết đến, cô quả thực đã chán ngấy cái việc dọn nhà này rồi. Nhưng vì là truyền thống hằng năm, nên dù đã chịu đựng 20 năm qua thì cô cũng phải cố gắng tiếp tục năm thứ 21 này vậy. Haizz - Ba mẹ, anh hai buổi sáng vui vẻ - Dậy rồi hả con, nhanh lên, vào phụ mẹ rửa mấy cái ghế này nè, bụi bặm quá trời Ba cô vừa thấy cô bước xuống cầu thang liền hối thúc cô bắt tay vào việc dọn nhà. Nhưng lúc này ngoài cổng có tiếng chuông cửa kèm giọng nói vang vọng vào: - Nguyễn Phương Hà Trâm có bưu kiện ạ. Mọi người ra nhận giúp em Sẵn đang rảnh tay nên cô nói "Để con ra lấy cho". - Bưu kiện gì vậy con? - Mẹ cô nhanh chóng hỏi - À dạ, là bảng điểm học kì này từ trường đại học của con… Hôm nay Ngọc Oanh và Hà Trâm vẫn có mặt ở bệnh viện để chăm sóc Khánh Huy, cả ba người đang ngồi ăn trưa cùng nhau.Chợt thấy sắc mặt không bình thường của Ngọc Oanh nên cô thắc mắc hỏi- Này, mặt mày nay sao vậy?Ngọc Oanh gục đầu thở dài, chẹp miệng đầy khó chịu rồi gằng giọng nói- Hôm bữa đụng phải thằng cha nào đó trong bệnh viện, haizz nghĩ tới là tức chết- Sao? Hắn làm gì mày à?- Nói tao đi giày dỏm rồi bẻ gãy gót giày của tao, nhưng đôi giày đó đắt tiền lắm huhuuHà Trâm và Khánh Huy chỉ biết bật cười khúc khích.Sau khi ăn xong, Ngọc Oanh nói rằng sẽ sang quán trà sữa đối diện để mua nước.Cô vừa mở cửa phòng bước ra thì ở phòng bệnh đối diện cũng có dáng người đàn ông chững chạc, mặc vest đen đầy lịch thiệp đẩy cửa ra.Ngọc Oanh vừa liếc mắt nhìn thì nhanh chóng nhận ra, cô la lớn lên- Aaa anh là cái tên điên hôm trước dám bẻ giày của tôi!- Ăn nói cho cẩn thận! Nhìn vóc dáng cũng thừa biết tôi lớn tuổi hơn cô rất nhiều đấyVẫn giọng nói đầy uy lực đó, anh vừa cất giọng nghiêm khắc liền làm cho cô phải bối rối mà nuốt nước bọt liên tục.Anh vừa quay lưng đi thì Ngọc Oanh vội chạy theo nắm lấy cổ tay áo giữ chặt- Anh làm hư giày của tôi thì phải đền chứ?- Đôi giày dỏm đó đã hư trước khi tôi đụng tay vào thì sao tôi phải đền?- Dỏm? Nó rất đắt tiền đấy, anh có biết không?- Chẳng quan tâm! Tôi có thể mua được 1000 đôi đắt hơn như vậy- Hừ khoe khoang à? Có giỏi thì đền cho tôi một đôi đi?!Mạnh miệng là vậy nhưng khi anh ta liếc nhìn cô với ánh mắt vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng thì cô liền thở dốc, lo sợ trong lòng.Anh nhìn cô rồi cười khẩy, giơ tay nắm cổ tay cô lôi xồng xộc, đầy mạnh bạo sang cửa hàng thương hiệu giày nổi tiếng bên cạnh bệnh viện- Chọn một đôi đi!Ngọc Oanh dù là tiểu thư, con nhà giàu từ trong máu nhưng cô cũng phải há hốc mồm trước những đôi giày đính kim cương sáng lấp lánh được trưng bày ở đây.Nhưng rồi vì sĩ diện mà cô giả vờ ho, tằng hắng vài cái để lấy lại nét điềm tĩnh của mình- Sợ anh không đủ tiền mua nên tôi sẽ chọn đôi rẻ nhất vậy- Hừ...!Đang ngồi gác chân trên chiếc ghế chờ thì anh bật đứng dậy đi đến một kệ giày lớn rồi chỉ tay vào nói với nhân viên- Tôi lấy hết một kệ này.Gói lại đưa cho cô ấy!- Gì??? Anh điên rồi à? Cái kệ đó chỉ toàn những đôi có giá trên 100 triệuNgọc Oanh vô cùng sững sốt trước hành động của anh, cô la ó rồi quay sang nói lại với nhân viên- Chị không cần làm theo lời tên điên đó đâu!Mặc cho nhân viên ngơ ngác không biết nên nghe lời ai, thì cô đi đến trước một đôi giày màu hồng phấn đầy quý phái, dây đeo được đính những viên đá nhỏ vô cùng tinh tế, có thể tôn lên sự nhỏ nhắn, thướt tha của bàn chân.- Tôi chỉ lấy đôi giày cùng giá với đôi cũ của tôi.Cảm ơn anh!Nhân viên thấy vậy nên tinh ý chạy lại cầm đôi giày đem đi đóng gói vào hộp.Đến lúc thanh toán, anh chìa tay đưa chiếc thẻ đen đầy quyền quý, nhưng chợt Ngọc Oanh cũng đưa ra chiếc thẻ của cô- Mỗi người một nửa.Dù sao cũng là đôi giày của tôi hư trước.Anh liếc mắt nhìn rồi bật cười nghĩ thầm "Cũng đáng nể đấy chứ"- ---------Trong lúc đó tại phòng bệnh, Ngọc Oanh vừa đi mất.Hà Trâm đang ngồi trên ghế cạnh giường gọt trái cây cho Khánh Huy thì cậu nhẹ nhàng nhìn cô rồi nói- Không phải đã đến lúc nói chuyện của tụi mình rồi sao?Hà Trâm sững sờ trước lời bộc bạch của cậu, cô thẹn thùng nên lẩm bẩm hỏi lại- Chuyện...gì?.....!Mà trong phòng ngột ngạt quá, mình mở cửa sổ ra cho thoáng nhaNhưng vì chợt không khí trở nên ngượng ngùng nên cô nhanh chóng lảng sang chuyện khác.Vừa đẩy ghế ra đứng dậy thì Khánh Huy chợt chộp lấy tay cô kéo mạnh, làm cô ngã nhào về phía giường, cậu cũng thừa cơ hội mà ôm chặt eo rồi nhoẻn miệng cười- Chuyện này nè...!Khánh Huy một tay ôm eo một tay giữ mặt cô rồi trao cho một nụ hôn nhẹ lên môi.Sau cú kéo tay đột ngột Hà Trâm vẫn chưa hết bàng hoàng thì lại bị cậu cướp đi nụ hôn đầu nhanh như vậy, cô đờ mặt ra, mắt trợn to không chớp lấy một cái.Thấy Hà Trâm vẫn đang sững sờ nên cậu buông eo cô ra, bật cười lớn rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói- Vì lỡ cưỡng hôn cậu nên mình sẽ chịu trách nhiệm...cả đờiSau một lúc mặt đờ đẫn ra thì hồn Hà Trâm cũng quay về với xác, mặt cô đỏ bừng bừng, giọng đầy e thẹn xác nhận lại- Chịu trách nhiệm như nào?Khánh Huy bật cười khúc khích rồi quay sang áp sát mặt vào cô, được nhìn cái nhan sắc này gần như vậy khiến tim cô lại lỗi nhịp, hồn lại bay đi mất.Cậu cười nhếch mép rồi nhỏ nhẹ nói- Hôn 1 lần thì làm người yêu.Còn hôn 2 lần thì...!Chưa nói hết câu, cậu lại ôm mặt cô rồi hôn tiếp lần hai, lần này dường như nụ hôn sâu hơn, trở nên ngọt ngào hơn và cũng lâu hơn cái chạm môi nhẹ ban đầu- ...làm chồng nhé?.
Hôm nay Ngọc Oanh và Hà Trâm vẫn có mặt ở bệnh viện để chăm sóc Khánh Huy, cả ba người đang ngồi ăn trưa cùng nhau.
Chợt thấy sắc mặt không bình thường của Ngọc Oanh nên cô thắc mắc hỏi
- Này, mặt mày nay sao vậy?
Ngọc Oanh gục đầu thở dài, chẹp miệng đầy khó chịu rồi gằng giọng nói
- Hôm bữa đụng phải thằng cha nào đó trong bệnh viện, haizz nghĩ tới là tức chết
- Sao? Hắn làm gì mày à?
- Nói tao đi giày dỏm rồi bẻ gãy gót giày của tao, nhưng đôi giày đó đắt tiền lắm huhuu
Hà Trâm và Khánh Huy chỉ biết bật cười khúc khích.
Sau khi ăn xong, Ngọc Oanh nói rằng sẽ sang quán trà sữa đối diện để mua nước.
Cô vừa mở cửa phòng bước ra thì ở phòng bệnh đối diện cũng có dáng người đàn ông chững chạc, mặc vest đen đầy lịch thiệp đẩy cửa ra.
Ngọc Oanh vừa liếc mắt nhìn thì nhanh chóng nhận ra, cô la lớn lên
- Aaa anh là cái tên điên hôm trước dám bẻ giày của tôi!
- Ăn nói cho cẩn thận! Nhìn vóc dáng cũng thừa biết tôi lớn tuổi hơn cô rất nhiều đấy
Vẫn giọng nói đầy uy lực đó, anh vừa cất giọng nghiêm khắc liền làm cho cô phải bối rối mà nuốt nước bọt liên tục.
Anh vừa quay lưng đi thì Ngọc Oanh vội chạy theo nắm lấy cổ tay áo giữ chặt
- Anh làm hư giày của tôi thì phải đền chứ?
- Đôi giày dỏm đó đã hư trước khi tôi đụng tay vào thì sao tôi phải đền?
- Dỏm? Nó rất đắt tiền đấy, anh có biết không?
- Chẳng quan tâm! Tôi có thể mua được 1000 đôi đắt hơn như vậy
- Hừ khoe khoang à? Có giỏi thì đền cho tôi một đôi đi?!
Mạnh miệng là vậy nhưng khi anh ta liếc nhìn cô với ánh mắt vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng thì cô liền thở dốc, lo sợ trong lòng.
Anh nhìn cô rồi cười khẩy, giơ tay nắm cổ tay cô lôi xồng xộc, đầy mạnh bạo sang cửa hàng thương hiệu giày nổi tiếng bên cạnh bệnh viện
- Chọn một đôi đi!
Ngọc Oanh dù là tiểu thư, con nhà giàu từ trong máu nhưng cô cũng phải há hốc mồm trước những đôi giày đính kim cương sáng lấp lánh được trưng bày ở đây.
Nhưng rồi vì sĩ diện mà cô giả vờ ho, tằng hắng vài cái để lấy lại nét điềm tĩnh của mình
- Sợ anh không đủ tiền mua nên tôi sẽ chọn đôi rẻ nhất vậy
- Hừ...!
Đang ngồi gác chân trên chiếc ghế chờ thì anh bật đứng dậy đi đến một kệ giày lớn rồi chỉ tay vào nói với nhân viên
- Tôi lấy hết một kệ này.
Gói lại đưa cho cô ấy!
- Gì??? Anh điên rồi à? Cái kệ đó chỉ toàn những đôi có giá trên 100 triệu
Ngọc Oanh vô cùng sững sốt trước hành động của anh, cô la ó rồi quay sang nói lại với nhân viên
- Chị không cần làm theo lời tên điên đó đâu!
Mặc cho nhân viên ngơ ngác không biết nên nghe lời ai, thì cô đi đến trước một đôi giày màu hồng phấn đầy quý phái, dây đeo được đính những viên đá nhỏ vô cùng tinh tế, có thể tôn lên sự nhỏ nhắn, thướt tha của bàn chân.
- Tôi chỉ lấy đôi giày cùng giá với đôi cũ của tôi.
Cảm ơn anh!
Nhân viên thấy vậy nên tinh ý chạy lại cầm đôi giày đem đi đóng gói vào hộp.
Đến lúc thanh toán, anh chìa tay đưa chiếc thẻ đen đầy quyền quý, nhưng chợt Ngọc Oanh cũng đưa ra chiếc thẻ của cô
- Mỗi người một nửa.
Dù sao cũng là đôi giày của tôi hư trước.
Anh liếc mắt nhìn rồi bật cười nghĩ thầm "Cũng đáng nể đấy chứ"
- ---------
Trong lúc đó tại phòng bệnh, Ngọc Oanh vừa đi mất.
Hà Trâm đang ngồi trên ghế cạnh giường gọt trái cây cho Khánh Huy thì cậu nhẹ nhàng nhìn cô rồi nói
- Không phải đã đến lúc nói chuyện của tụi mình rồi sao?
Hà Trâm sững sờ trước lời bộc bạch của cậu, cô thẹn thùng nên lẩm bẩm hỏi lại
- Chuyện...gì?.....!Mà trong phòng ngột ngạt quá, mình mở cửa sổ ra cho thoáng nha
Nhưng vì chợt không khí trở nên ngượng ngùng nên cô nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Vừa đẩy ghế ra đứng dậy thì Khánh Huy chợt chộp lấy tay cô kéo mạnh, làm cô ngã nhào về phía giường, cậu cũng thừa cơ hội mà ôm chặt eo rồi nhoẻn miệng cười
- Chuyện này nè...!
Khánh Huy một tay ôm eo một tay giữ mặt cô rồi trao cho một nụ hôn nhẹ lên môi.
Sau cú kéo tay đột ngột Hà Trâm vẫn chưa hết bàng hoàng thì lại bị cậu cướp đi nụ hôn đầu nhanh như vậy, cô đờ mặt ra, mắt trợn to không chớp lấy một cái.
Thấy Hà Trâm vẫn đang sững sờ nên cậu buông eo cô ra, bật cười lớn rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói
- Vì lỡ cưỡng hôn cậu nên mình sẽ chịu trách nhiệm...cả đời
Sau một lúc mặt đờ đẫn ra thì hồn Hà Trâm cũng quay về với xác, mặt cô đỏ bừng bừng, giọng đầy e thẹn xác nhận lại
- Chịu trách nhiệm như nào?
Khánh Huy bật cười khúc khích rồi quay sang áp sát mặt vào cô, được nhìn cái nhan sắc này gần như vậy khiến tim cô lại lỗi nhịp, hồn lại bay đi mất.
Cậu cười nhếch mép rồi nhỏ nhẹ nói
- Hôn 1 lần thì làm người yêu.
Còn hôn 2 lần thì...!
Chưa nói hết câu, cậu lại ôm mặt cô rồi hôn tiếp lần hai, lần này dường như nụ hôn sâu hơn, trở nên ngọt ngào hơn và cũng lâu hơn cái chạm môi nhẹ ban đầu
- ...làm chồng nhé?.
Chiếc Nhẫn Cầu Hôn Bằng CỏTác giả: NieeNieeTruyện Ngôn TìnhMột ngày nắng đẹp, không khí trong lành và gió thoảng mát nhẹ của mùa xuân tại thành phố Hồ Chí Minh. Trong căn nhà 2 tầng với ngói đỏ đã phát ra những tiếng ồn đầu tiên chào ngày mới. - Sun à, mặt trời của mẹ dậy đi con. Đã 8h sáng rồi, chúng ta còn phải dọn dẹp nhà đón tết đến nữa. Ôi những việc làm nhàm chán mỗi khi Tết đến, cô quả thực đã chán ngấy cái việc dọn nhà này rồi. Nhưng vì là truyền thống hằng năm, nên dù đã chịu đựng 20 năm qua thì cô cũng phải cố gắng tiếp tục năm thứ 21 này vậy. Haizz - Ba mẹ, anh hai buổi sáng vui vẻ - Dậy rồi hả con, nhanh lên, vào phụ mẹ rửa mấy cái ghế này nè, bụi bặm quá trời Ba cô vừa thấy cô bước xuống cầu thang liền hối thúc cô bắt tay vào việc dọn nhà. Nhưng lúc này ngoài cổng có tiếng chuông cửa kèm giọng nói vang vọng vào: - Nguyễn Phương Hà Trâm có bưu kiện ạ. Mọi người ra nhận giúp em Sẵn đang rảnh tay nên cô nói "Để con ra lấy cho". - Bưu kiện gì vậy con? - Mẹ cô nhanh chóng hỏi - À dạ, là bảng điểm học kì này từ trường đại học của con… Hôm nay Ngọc Oanh và Hà Trâm vẫn có mặt ở bệnh viện để chăm sóc Khánh Huy, cả ba người đang ngồi ăn trưa cùng nhau.Chợt thấy sắc mặt không bình thường của Ngọc Oanh nên cô thắc mắc hỏi- Này, mặt mày nay sao vậy?Ngọc Oanh gục đầu thở dài, chẹp miệng đầy khó chịu rồi gằng giọng nói- Hôm bữa đụng phải thằng cha nào đó trong bệnh viện, haizz nghĩ tới là tức chết- Sao? Hắn làm gì mày à?- Nói tao đi giày dỏm rồi bẻ gãy gót giày của tao, nhưng đôi giày đó đắt tiền lắm huhuuHà Trâm và Khánh Huy chỉ biết bật cười khúc khích.Sau khi ăn xong, Ngọc Oanh nói rằng sẽ sang quán trà sữa đối diện để mua nước.Cô vừa mở cửa phòng bước ra thì ở phòng bệnh đối diện cũng có dáng người đàn ông chững chạc, mặc vest đen đầy lịch thiệp đẩy cửa ra.Ngọc Oanh vừa liếc mắt nhìn thì nhanh chóng nhận ra, cô la lớn lên- Aaa anh là cái tên điên hôm trước dám bẻ giày của tôi!- Ăn nói cho cẩn thận! Nhìn vóc dáng cũng thừa biết tôi lớn tuổi hơn cô rất nhiều đấyVẫn giọng nói đầy uy lực đó, anh vừa cất giọng nghiêm khắc liền làm cho cô phải bối rối mà nuốt nước bọt liên tục.Anh vừa quay lưng đi thì Ngọc Oanh vội chạy theo nắm lấy cổ tay áo giữ chặt- Anh làm hư giày của tôi thì phải đền chứ?- Đôi giày dỏm đó đã hư trước khi tôi đụng tay vào thì sao tôi phải đền?- Dỏm? Nó rất đắt tiền đấy, anh có biết không?- Chẳng quan tâm! Tôi có thể mua được 1000 đôi đắt hơn như vậy- Hừ khoe khoang à? Có giỏi thì đền cho tôi một đôi đi?!Mạnh miệng là vậy nhưng khi anh ta liếc nhìn cô với ánh mắt vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng thì cô liền thở dốc, lo sợ trong lòng.Anh nhìn cô rồi cười khẩy, giơ tay nắm cổ tay cô lôi xồng xộc, đầy mạnh bạo sang cửa hàng thương hiệu giày nổi tiếng bên cạnh bệnh viện- Chọn một đôi đi!Ngọc Oanh dù là tiểu thư, con nhà giàu từ trong máu nhưng cô cũng phải há hốc mồm trước những đôi giày đính kim cương sáng lấp lánh được trưng bày ở đây.Nhưng rồi vì sĩ diện mà cô giả vờ ho, tằng hắng vài cái để lấy lại nét điềm tĩnh của mình- Sợ anh không đủ tiền mua nên tôi sẽ chọn đôi rẻ nhất vậy- Hừ...!Đang ngồi gác chân trên chiếc ghế chờ thì anh bật đứng dậy đi đến một kệ giày lớn rồi chỉ tay vào nói với nhân viên- Tôi lấy hết một kệ này.Gói lại đưa cho cô ấy!- Gì??? Anh điên rồi à? Cái kệ đó chỉ toàn những đôi có giá trên 100 triệuNgọc Oanh vô cùng sững sốt trước hành động của anh, cô la ó rồi quay sang nói lại với nhân viên- Chị không cần làm theo lời tên điên đó đâu!Mặc cho nhân viên ngơ ngác không biết nên nghe lời ai, thì cô đi đến trước một đôi giày màu hồng phấn đầy quý phái, dây đeo được đính những viên đá nhỏ vô cùng tinh tế, có thể tôn lên sự nhỏ nhắn, thướt tha của bàn chân.- Tôi chỉ lấy đôi giày cùng giá với đôi cũ của tôi.Cảm ơn anh!Nhân viên thấy vậy nên tinh ý chạy lại cầm đôi giày đem đi đóng gói vào hộp.Đến lúc thanh toán, anh chìa tay đưa chiếc thẻ đen đầy quyền quý, nhưng chợt Ngọc Oanh cũng đưa ra chiếc thẻ của cô- Mỗi người một nửa.Dù sao cũng là đôi giày của tôi hư trước.Anh liếc mắt nhìn rồi bật cười nghĩ thầm "Cũng đáng nể đấy chứ"- ---------Trong lúc đó tại phòng bệnh, Ngọc Oanh vừa đi mất.Hà Trâm đang ngồi trên ghế cạnh giường gọt trái cây cho Khánh Huy thì cậu nhẹ nhàng nhìn cô rồi nói- Không phải đã đến lúc nói chuyện của tụi mình rồi sao?Hà Trâm sững sờ trước lời bộc bạch của cậu, cô thẹn thùng nên lẩm bẩm hỏi lại- Chuyện...gì?.....!Mà trong phòng ngột ngạt quá, mình mở cửa sổ ra cho thoáng nhaNhưng vì chợt không khí trở nên ngượng ngùng nên cô nhanh chóng lảng sang chuyện khác.Vừa đẩy ghế ra đứng dậy thì Khánh Huy chợt chộp lấy tay cô kéo mạnh, làm cô ngã nhào về phía giường, cậu cũng thừa cơ hội mà ôm chặt eo rồi nhoẻn miệng cười- Chuyện này nè...!Khánh Huy một tay ôm eo một tay giữ mặt cô rồi trao cho một nụ hôn nhẹ lên môi.Sau cú kéo tay đột ngột Hà Trâm vẫn chưa hết bàng hoàng thì lại bị cậu cướp đi nụ hôn đầu nhanh như vậy, cô đờ mặt ra, mắt trợn to không chớp lấy một cái.Thấy Hà Trâm vẫn đang sững sờ nên cậu buông eo cô ra, bật cười lớn rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói- Vì lỡ cưỡng hôn cậu nên mình sẽ chịu trách nhiệm...cả đờiSau một lúc mặt đờ đẫn ra thì hồn Hà Trâm cũng quay về với xác, mặt cô đỏ bừng bừng, giọng đầy e thẹn xác nhận lại- Chịu trách nhiệm như nào?Khánh Huy bật cười khúc khích rồi quay sang áp sát mặt vào cô, được nhìn cái nhan sắc này gần như vậy khiến tim cô lại lỗi nhịp, hồn lại bay đi mất.Cậu cười nhếch mép rồi nhỏ nhẹ nói- Hôn 1 lần thì làm người yêu.Còn hôn 2 lần thì...!Chưa nói hết câu, cậu lại ôm mặt cô rồi hôn tiếp lần hai, lần này dường như nụ hôn sâu hơn, trở nên ngọt ngào hơn và cũng lâu hơn cái chạm môi nhẹ ban đầu- ...làm chồng nhé?.