Đây hẳn phải là trang đầu tiên trong cuốn nhật ký của cô ấy, người con gái dù chỉ mới biết tên nhưng gần gũi một cách kỳ lạ. Tôi nhận ra điều đó nhờ vào những con số mà Hải Oanh để lại. Rõ ràng, trong mớ giấy tờ lộn xộn ấy, chỉ có trang này được ghi ngày sớm nhất. - Jessica, em làm gì mà khóa cửa vậy? Là Eric. Bình thường phải chiều tối ảnh mới về. Sao hôm nay lại..? Tôi lật đật đóng cái rương rồi đẩy nhanh xuống gầm giường. Người chồng đẹp trai đang đứng bắt tréo chân ngoài cửa khẽ nhướn mày châm chọc: - Định chế tạo bom à? - Không, em đang... Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do đã bị anh ấy kéo sát lại, siết chặt trong hai cánh tay lớn. - Giúp anh chuẩn bị hành lý đi. - Eric âu yếm cạ mũi anh vào mặt tôi. - Trong bao lâu? - Ba ngày thôi. Lại đi công tác. Mà lần nào cũng bất ngờ như thế. Buổi sáng vừa đến cơ quan, năm phút sau đã có thể quay về nhà sửa soạn quần áo. Bực bội, tôi đẩy anh ra để đi mở tủ. - Jess - Eric chợt nắm lấy cổ tay tôi, mái tóc vừa gội lúc sáng vẫn còn thơm phức - Tại…
Chương 13: Con Chó Không Chủ
Tội ÁcTác giả: Phạm Tiểu VânTruyện Ngôn TìnhĐây hẳn phải là trang đầu tiên trong cuốn nhật ký của cô ấy, người con gái dù chỉ mới biết tên nhưng gần gũi một cách kỳ lạ. Tôi nhận ra điều đó nhờ vào những con số mà Hải Oanh để lại. Rõ ràng, trong mớ giấy tờ lộn xộn ấy, chỉ có trang này được ghi ngày sớm nhất. - Jessica, em làm gì mà khóa cửa vậy? Là Eric. Bình thường phải chiều tối ảnh mới về. Sao hôm nay lại..? Tôi lật đật đóng cái rương rồi đẩy nhanh xuống gầm giường. Người chồng đẹp trai đang đứng bắt tréo chân ngoài cửa khẽ nhướn mày châm chọc: - Định chế tạo bom à? - Không, em đang... Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do đã bị anh ấy kéo sát lại, siết chặt trong hai cánh tay lớn. - Giúp anh chuẩn bị hành lý đi. - Eric âu yếm cạ mũi anh vào mặt tôi. - Trong bao lâu? - Ba ngày thôi. Lại đi công tác. Mà lần nào cũng bất ngờ như thế. Buổi sáng vừa đến cơ quan, năm phút sau đã có thể quay về nhà sửa soạn quần áo. Bực bội, tôi đẩy anh ra để đi mở tủ. - Jess - Eric chợt nắm lấy cổ tay tôi, mái tóc vừa gội lúc sáng vẫn còn thơm phức - Tại… Chiều hôm đó, ba má Thảo Nguyên đến phòng trọ để thu dọn đồ của con gái. Tôi không dám lại gần mà chỉ ngồi bó gối trên giường và quan sát trong lặng lẽ. Ba Thảo Nguyên là một người đàn ông đeo kính, vừa ốm lại vừa cao. Còn má nó thì đậm người, gương mặt đầy vẻ phúc hậu. Đôi mắt đỏ hoe, lấp đầy nước của bà không biết vì sao lại khiến lòng tôi xốn xang một cách kỳ lạ.Sực nhớ ra mình còn giữ một trong những cái ly có hình Võ Thế Anh của Thảo Nguyên, tôi liền rụt rè tiến lại.- Thưa bác,...Người phụ nữ với vẻ mặt đầy đau khổ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Rồi bà lạnh lùng hất cái ly xuống đất. Trong mắt bỗng ánh lên những cảm xúc kỳ lạ.- Đừng tới gần chúng tôi.- Kìa em - Người đàn ông tỏ vẻ an ủi.- Chỉ tại anh nghe lời người ta - Nước mắt bà ấy bỗng bật ra như suối - Nếu không phải anh đồng ý để con bé đến ở với cô gái đen đủi này ...- Đừng nói nữa, lo thu dọn đồ đạc rồi chúng ta về.Ông ấy nắm tay bà quay về phía chiếc giường và khẽ thở dài. Tôi thật sự có khả năng khắc chết những người sống gần mình hay sao?Lặng lẽ quay về giường, tôi để mặc con Tina cứ liếm liên tục vào đầu ngón chân. Ba mẹ Thảo Nguyên lục đục thu gom đồ đạc một lúc rồi xách hai cái vali rời khỏi phòng. Họ để lại cái ly và cả...con chó.- Bác ơi! - Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải bồng Tina đuổi theo.Ba Thảo Nguyên quay lại với vẻ mặt đầy miễn cưỡng. Hàng lông mày của ông nhướn lên khi thấy tôi chìa con chó ra trước mặt.- Bác bỏ quên Tina rồi.- Thảo Nguyên không thích nuôi chó. Mũi nó dị ứng với cái loại lông thú.- Dạ?Người đàn ông chỉ lắc đầu rồi im lặng bỏ đi.Chẳng lẽ chó của con gái mình cũng không muốn lấy lại? Hay ông ấy nghĩ mình đặt chuyện?Tiền nuôi cháu gái mà dì tôi còn nói tới nói lui, giờ thêm con chó, tôi sống sao nổi với người phụ nữ ấy? Bà chủ nhà chắc cũng khó lòng chấp nhận.- Bác ơi, con chó này là của Thảo Nguyên thật đó. Bác hãy mang về đi...- Nếu không thích, cháu có thể vứt ra ngoài.Ông ấy bước vào xe và đóng sập cửa lại. Chiếc taxi chạy đi trước khi tôi có thể làm điều gì khác.Tina đang le lưỡi và thở khì khì trên tay. Mấy cái răng trắng nhỏ xíu của nó nhe ra như nụ cười hồn nhiên của đứa trẻ. Chúng tôi đứng ngây ra đó, mắt dõi theo chiếc xe mỗi lúc một xa dần.Tao phải làm gì với mày đây????"
Chiều hôm đó, ba má Thảo Nguyên đến phòng trọ để thu dọn đồ của con gái. Tôi không dám lại gần mà chỉ ngồi bó gối trên giường và quan sát trong lặng lẽ. Ba Thảo Nguyên là một người đàn ông đeo kính, vừa ốm lại vừa cao. Còn má nó thì đậm người, gương mặt đầy vẻ phúc hậu. Đôi mắt đỏ hoe, lấp đầy nước của bà không biết vì sao lại khiến lòng tôi xốn xang một cách kỳ lạ.
Sực nhớ ra mình còn giữ một trong những cái ly có hình Võ Thế Anh của Thảo Nguyên, tôi liền rụt rè tiến lại.
- Thưa bác,...
Người phụ nữ với vẻ mặt đầy đau khổ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Rồi bà lạnh lùng hất cái ly xuống đất. Trong mắt bỗng ánh lên những cảm xúc kỳ lạ.
- Đừng tới gần chúng tôi.
- Kìa em - Người đàn ông tỏ vẻ an ủi.
- Chỉ tại anh nghe lời người ta - Nước mắt bà ấy bỗng bật ra như suối - Nếu không phải anh đồng ý để con bé đến ở với cô gái đen đủi này ...
- Đừng nói nữa, lo thu dọn đồ đạc rồi chúng ta về.
Ông ấy nắm tay bà quay về phía chiếc giường và khẽ thở dài. Tôi thật sự có khả năng khắc chết những người sống gần mình hay sao?
Lặng lẽ quay về giường, tôi để mặc con Tina cứ liếm liên tục vào đầu ngón chân. Ba mẹ Thảo Nguyên lục đục thu gom đồ đạc một lúc rồi xách hai cái vali rời khỏi phòng. Họ để lại cái ly và cả...con chó.
- Bác ơi! - Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải bồng Tina đuổi theo.
Ba Thảo Nguyên quay lại với vẻ mặt đầy miễn cưỡng. Hàng lông mày của ông nhướn lên khi thấy tôi chìa con chó ra trước mặt.
- Bác bỏ quên Tina rồi.
- Thảo Nguyên không thích nuôi chó. Mũi nó dị ứng với cái loại lông thú.
- Dạ?
Người đàn ông chỉ lắc đầu rồi im lặng bỏ đi.
Chẳng lẽ chó của con gái mình cũng không muốn lấy lại? Hay ông ấy nghĩ mình đặt chuyện?
Tiền nuôi cháu gái mà dì tôi còn nói tới nói lui, giờ thêm con chó, tôi sống sao nổi với người phụ nữ ấy? Bà chủ nhà chắc cũng khó lòng chấp nhận.
- Bác ơi, con chó này là của Thảo Nguyên thật đó. Bác hãy mang về đi...
- Nếu không thích, cháu có thể vứt ra ngoài.
Ông ấy bước vào xe và đóng sập cửa lại. Chiếc taxi chạy đi trước khi tôi có thể làm điều gì khác.
Tina đang le lưỡi và thở khì khì trên tay. Mấy cái răng trắng nhỏ xíu của nó nhe ra như nụ cười hồn nhiên của đứa trẻ. Chúng tôi đứng ngây ra đó, mắt dõi theo chiếc xe mỗi lúc một xa dần.
Tao phải làm gì với mày đây????"
Tội ÁcTác giả: Phạm Tiểu VânTruyện Ngôn TìnhĐây hẳn phải là trang đầu tiên trong cuốn nhật ký của cô ấy, người con gái dù chỉ mới biết tên nhưng gần gũi một cách kỳ lạ. Tôi nhận ra điều đó nhờ vào những con số mà Hải Oanh để lại. Rõ ràng, trong mớ giấy tờ lộn xộn ấy, chỉ có trang này được ghi ngày sớm nhất. - Jessica, em làm gì mà khóa cửa vậy? Là Eric. Bình thường phải chiều tối ảnh mới về. Sao hôm nay lại..? Tôi lật đật đóng cái rương rồi đẩy nhanh xuống gầm giường. Người chồng đẹp trai đang đứng bắt tréo chân ngoài cửa khẽ nhướn mày châm chọc: - Định chế tạo bom à? - Không, em đang... Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do đã bị anh ấy kéo sát lại, siết chặt trong hai cánh tay lớn. - Giúp anh chuẩn bị hành lý đi. - Eric âu yếm cạ mũi anh vào mặt tôi. - Trong bao lâu? - Ba ngày thôi. Lại đi công tác. Mà lần nào cũng bất ngờ như thế. Buổi sáng vừa đến cơ quan, năm phút sau đã có thể quay về nhà sửa soạn quần áo. Bực bội, tôi đẩy anh ra để đi mở tủ. - Jess - Eric chợt nắm lấy cổ tay tôi, mái tóc vừa gội lúc sáng vẫn còn thơm phức - Tại… Chiều hôm đó, ba má Thảo Nguyên đến phòng trọ để thu dọn đồ của con gái. Tôi không dám lại gần mà chỉ ngồi bó gối trên giường và quan sát trong lặng lẽ. Ba Thảo Nguyên là một người đàn ông đeo kính, vừa ốm lại vừa cao. Còn má nó thì đậm người, gương mặt đầy vẻ phúc hậu. Đôi mắt đỏ hoe, lấp đầy nước của bà không biết vì sao lại khiến lòng tôi xốn xang một cách kỳ lạ.Sực nhớ ra mình còn giữ một trong những cái ly có hình Võ Thế Anh của Thảo Nguyên, tôi liền rụt rè tiến lại.- Thưa bác,...Người phụ nữ với vẻ mặt đầy đau khổ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Rồi bà lạnh lùng hất cái ly xuống đất. Trong mắt bỗng ánh lên những cảm xúc kỳ lạ.- Đừng tới gần chúng tôi.- Kìa em - Người đàn ông tỏ vẻ an ủi.- Chỉ tại anh nghe lời người ta - Nước mắt bà ấy bỗng bật ra như suối - Nếu không phải anh đồng ý để con bé đến ở với cô gái đen đủi này ...- Đừng nói nữa, lo thu dọn đồ đạc rồi chúng ta về.Ông ấy nắm tay bà quay về phía chiếc giường và khẽ thở dài. Tôi thật sự có khả năng khắc chết những người sống gần mình hay sao?Lặng lẽ quay về giường, tôi để mặc con Tina cứ liếm liên tục vào đầu ngón chân. Ba mẹ Thảo Nguyên lục đục thu gom đồ đạc một lúc rồi xách hai cái vali rời khỏi phòng. Họ để lại cái ly và cả...con chó.- Bác ơi! - Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải bồng Tina đuổi theo.Ba Thảo Nguyên quay lại với vẻ mặt đầy miễn cưỡng. Hàng lông mày của ông nhướn lên khi thấy tôi chìa con chó ra trước mặt.- Bác bỏ quên Tina rồi.- Thảo Nguyên không thích nuôi chó. Mũi nó dị ứng với cái loại lông thú.- Dạ?Người đàn ông chỉ lắc đầu rồi im lặng bỏ đi.Chẳng lẽ chó của con gái mình cũng không muốn lấy lại? Hay ông ấy nghĩ mình đặt chuyện?Tiền nuôi cháu gái mà dì tôi còn nói tới nói lui, giờ thêm con chó, tôi sống sao nổi với người phụ nữ ấy? Bà chủ nhà chắc cũng khó lòng chấp nhận.- Bác ơi, con chó này là của Thảo Nguyên thật đó. Bác hãy mang về đi...- Nếu không thích, cháu có thể vứt ra ngoài.Ông ấy bước vào xe và đóng sập cửa lại. Chiếc taxi chạy đi trước khi tôi có thể làm điều gì khác.Tina đang le lưỡi và thở khì khì trên tay. Mấy cái răng trắng nhỏ xíu của nó nhe ra như nụ cười hồn nhiên của đứa trẻ. Chúng tôi đứng ngây ra đó, mắt dõi theo chiếc xe mỗi lúc một xa dần.Tao phải làm gì với mày đây????"