Tác giả:

Đây hẳn phải là trang đầu tiên trong cuốn nhật ký của cô ấy, người con gái dù chỉ mới biết tên nhưng gần gũi một cách kỳ lạ. Tôi nhận ra điều đó nhờ vào những con số mà Hải Oanh để lại. Rõ ràng, trong mớ giấy tờ lộn xộn ấy, chỉ có trang này được ghi ngày sớm nhất. - Jessica, em làm gì mà khóa cửa vậy? Là Eric. Bình thường phải chiều tối ảnh mới về. Sao hôm nay lại..? Tôi lật đật đóng cái rương rồi đẩy nhanh xuống gầm giường. Người chồng đẹp trai đang đứng bắt tréo chân ngoài cửa khẽ nhướn mày châm chọc: - Định chế tạo bom à? - Không, em đang... Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do đã bị anh ấy kéo sát lại, siết chặt trong hai cánh tay lớn. - Giúp anh chuẩn bị hành lý đi. - Eric âu yếm cạ mũi anh vào mặt tôi. - Trong bao lâu? - Ba ngày thôi. Lại đi công tác. Mà lần nào cũng bất ngờ như thế. Buổi sáng vừa đến cơ quan, năm phút sau đã có thể quay về nhà sửa soạn quần áo. Bực bội, tôi đẩy anh ra để đi mở tủ. - Jess - Eric chợt nắm lấy cổ tay tôi, mái tóc vừa gội lúc sáng vẫn còn thơm phức - Tại…

Chương 22: Tình Trong Như Đã...

Tội ÁcTác giả: Phạm Tiểu VânTruyện Ngôn TìnhĐây hẳn phải là trang đầu tiên trong cuốn nhật ký của cô ấy, người con gái dù chỉ mới biết tên nhưng gần gũi một cách kỳ lạ. Tôi nhận ra điều đó nhờ vào những con số mà Hải Oanh để lại. Rõ ràng, trong mớ giấy tờ lộn xộn ấy, chỉ có trang này được ghi ngày sớm nhất. - Jessica, em làm gì mà khóa cửa vậy? Là Eric. Bình thường phải chiều tối ảnh mới về. Sao hôm nay lại..? Tôi lật đật đóng cái rương rồi đẩy nhanh xuống gầm giường. Người chồng đẹp trai đang đứng bắt tréo chân ngoài cửa khẽ nhướn mày châm chọc: - Định chế tạo bom à? - Không, em đang... Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do đã bị anh ấy kéo sát lại, siết chặt trong hai cánh tay lớn. - Giúp anh chuẩn bị hành lý đi. - Eric âu yếm cạ mũi anh vào mặt tôi. - Trong bao lâu? - Ba ngày thôi. Lại đi công tác. Mà lần nào cũng bất ngờ như thế. Buổi sáng vừa đến cơ quan, năm phút sau đã có thể quay về nhà sửa soạn quần áo. Bực bội, tôi đẩy anh ra để đi mở tủ. - Jess - Eric chợt nắm lấy cổ tay tôi, mái tóc vừa gội lúc sáng vẫn còn thơm phức - Tại… Có một điều tôi không thể không thừa nhận. Đó là, nhờ tờ báo mà một người xấu xí như tôi trong phút chốc đã trở nên nổi tiếng. Bất kể đi đến đâu, người ta cũng nhìn tôi. Bất kể chỗ nào cũng có người bàn tán.Lũ nhiều chuyện, tôi chẳng cần phải thanh minh với họ.Nếu nói ra cũng chưa chắc có ai tin mình.Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy thoái mái hơn khi đi ngang qua mặt họ.Hôm nay cả cô Lan và cô Thủy đồng loạt xin nghỉ. Có người bảo hai cô ấy bị bệnh nhưng chú Toàn lại nói nhỏ với tôi là họ đang đi nghỉ mát. Công việc vốn đã chẳng thảnh thơi, nay thiếu mất hai người nên càng vất vả. Chú Toàn "ra lệnh" cho tôi phải giúp chú nấu vài món chứ không được làm mấy việc lặt vặt nữa.Bữa trưa hôm đó, tôi nhận được nhiều lời khen từ các cô chú trong nhà. Có người còn vào tận bếp để hỏi tôi đã nấu một món nào đó như thế nào.Thì ra việc dày công sưu tập thông tin về thức ăn lại có ích như thế.Chắc vì được thay đổi khẩu vị nên mọi người ăn nhiều hơn, thức ăn còn thừa ít hơn hẳn mọi hôm. Rất may, tôi đã cẩn thận cất vào tủ một phần ăn từ trước.Lúc tôi vừa rửa xong đống khay nhựa thì Eric cũng kịp xuất hiện. Anh ấy luôn đúng giờ và cũng luôn là người ăn trễ nhất .Chùi vội bàn tay ướt vào chiếc tạp dề, tôi mở tủ để lấy ra phần cơm chuẩn bị sẵn.- Cảm ơn - Eric đón nhận cái khay với vẻ mặt và nụ cười thoáng ngạc nhiên.Rồi anh quay lại phòng ăn và ngồi vào vị trí quen thuộc. Tôi kín đáo đứng trong này quan sát thì thấy con người đó đang thản nhiên xúc từng muỗng cơm đưa vào miệng, trông cứ như anh ta chẳng hề quan tâm đến việc mình đang ăn gì.- Đúng là gỗ đá!Tôi hụt hẫng quay về với việc chuẩn bị bữa ăn cho buổi chiều thì chú Toàn đến.- Nghe nói cậu ta đã nhận lấy mọi trách nhiệm. Ba tháng lương chứ ít gì.Trách nhiệm?Hai từ đó bất chợt đập vào đầu khiến tôi nhớ lại nội dung bài báo: "người quản lý quá sơ ý... Gia đình tôi đã có biện pháp xử lý đối với hành vi vô trách nhiệm vừa rồi" Thì ra người quản lý mà họ nhắc đến lại chính là anh ấy. Chúng tôi đã vô tình trở thành nạn nhân của vụ việc vừa rồi và Eric là người tình nguyện nhận lãnh "mức án" nặng hơn. Vì tôi ư?Không đời nào- Sơ ý có một chút mà phải... - Chú Toàn thở dài đeo chiếc tạp dề vào cổ.Tôi và anh ấy là những người biết rõ tình hình lúc ấy. Tại sao Eric chẳng những không thanh minh còn ôm hết mọi tội lỗi?-Thức ăn hôm nay rất ngon - Anh ấy mỉm cười khi mang cái khay trả lại nhà bếp - Anh thích món trứng chiên của em.Đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ, anh chàng lại cầm lấy áo khoác và bước nhanh khỏi phòng..."

Có một điều tôi không thể không thừa nhận. Đó là, nhờ tờ báo mà một người xấu xí như tôi trong phút chốc đã trở nên nổi tiếng. Bất kể đi đến đâu, người ta cũng nhìn tôi. Bất kể chỗ nào cũng có người bàn tán.

Lũ nhiều chuyện, tôi chẳng cần phải thanh minh với họ.

Nếu nói ra cũng chưa chắc có ai tin mình.

Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy thoái mái hơn khi đi ngang qua mặt họ.

Hôm nay cả cô Lan và cô Thủy đồng loạt xin nghỉ. Có người bảo hai cô ấy bị bệnh nhưng chú Toàn lại nói nhỏ với tôi là họ đang đi nghỉ mát. Công việc vốn đã chẳng thảnh thơi, nay thiếu mất hai người nên càng vất vả. Chú Toàn "ra lệnh" cho tôi phải giúp chú nấu vài món chứ không được làm mấy việc lặt vặt nữa.

Bữa trưa hôm đó, tôi nhận được nhiều lời khen từ các cô chú trong nhà. Có người còn vào tận bếp để hỏi tôi đã nấu một món nào đó như thế nào.

Thì ra việc dày công sưu tập thông tin về thức ăn lại có ích như thế.

Chắc vì được thay đổi khẩu vị nên mọi người ăn nhiều hơn, thức ăn còn thừa ít hơn hẳn mọi hôm. Rất may, tôi đã cẩn thận cất vào tủ một phần ăn từ trước.

Lúc tôi vừa rửa xong đống khay nhựa thì Eric cũng kịp xuất hiện. Anh ấy luôn đúng giờ và cũng luôn là người ăn trễ nhất .Chùi vội bàn tay ướt vào chiếc tạp dề, tôi mở tủ để lấy ra phần cơm chuẩn bị sẵn.

- Cảm ơn - Eric đón nhận cái khay với vẻ mặt và nụ cười thoáng ngạc nhiên.

Rồi anh quay lại phòng ăn và ngồi vào vị trí quen thuộc. Tôi kín đáo đứng trong này quan sát thì thấy con người đó đang thản nhiên xúc từng muỗng cơm đưa vào miệng, trông cứ như anh ta chẳng hề quan tâm đến việc mình đang ăn gì.

- Đúng là gỗ đá!

Tôi hụt hẫng quay về với việc chuẩn bị bữa ăn cho buổi chiều thì chú Toàn đến.

- Nghe nói cậu ta đã nhận lấy mọi trách nhiệm. Ba tháng lương chứ ít gì.

Trách nhiệm?

Hai từ đó bất chợt đập vào đầu khiến tôi nhớ lại nội dung bài báo: "người quản lý quá sơ ý... Gia đình tôi đã có biện pháp xử lý đối với hành vi vô trách nhiệm vừa rồi" Thì ra người quản lý mà họ nhắc đến lại chính là anh ấy. Chúng tôi đã vô tình trở thành nạn nhân của vụ việc vừa rồi và Eric là người tình nguyện nhận lãnh "mức án" nặng hơn. Vì tôi ư?Không đời nào

- Sơ ý có một chút mà phải... - Chú Toàn thở dài đeo chiếc tạp dề vào cổ.

Tôi và anh ấy là những người biết rõ tình hình lúc ấy. Tại sao Eric chẳng những không thanh minh còn ôm hết mọi tội lỗi?

-Thức ăn hôm nay rất ngon - Anh ấy mỉm cười khi mang cái khay trả lại nhà bếp - Anh thích món trứng chiên của em.

Đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ, anh chàng lại cầm lấy áo khoác và bước nhanh khỏi phòng..."

Tội ÁcTác giả: Phạm Tiểu VânTruyện Ngôn TìnhĐây hẳn phải là trang đầu tiên trong cuốn nhật ký của cô ấy, người con gái dù chỉ mới biết tên nhưng gần gũi một cách kỳ lạ. Tôi nhận ra điều đó nhờ vào những con số mà Hải Oanh để lại. Rõ ràng, trong mớ giấy tờ lộn xộn ấy, chỉ có trang này được ghi ngày sớm nhất. - Jessica, em làm gì mà khóa cửa vậy? Là Eric. Bình thường phải chiều tối ảnh mới về. Sao hôm nay lại..? Tôi lật đật đóng cái rương rồi đẩy nhanh xuống gầm giường. Người chồng đẹp trai đang đứng bắt tréo chân ngoài cửa khẽ nhướn mày châm chọc: - Định chế tạo bom à? - Không, em đang... Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do đã bị anh ấy kéo sát lại, siết chặt trong hai cánh tay lớn. - Giúp anh chuẩn bị hành lý đi. - Eric âu yếm cạ mũi anh vào mặt tôi. - Trong bao lâu? - Ba ngày thôi. Lại đi công tác. Mà lần nào cũng bất ngờ như thế. Buổi sáng vừa đến cơ quan, năm phút sau đã có thể quay về nhà sửa soạn quần áo. Bực bội, tôi đẩy anh ra để đi mở tủ. - Jess - Eric chợt nắm lấy cổ tay tôi, mái tóc vừa gội lúc sáng vẫn còn thơm phức - Tại… Có một điều tôi không thể không thừa nhận. Đó là, nhờ tờ báo mà một người xấu xí như tôi trong phút chốc đã trở nên nổi tiếng. Bất kể đi đến đâu, người ta cũng nhìn tôi. Bất kể chỗ nào cũng có người bàn tán.Lũ nhiều chuyện, tôi chẳng cần phải thanh minh với họ.Nếu nói ra cũng chưa chắc có ai tin mình.Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy thoái mái hơn khi đi ngang qua mặt họ.Hôm nay cả cô Lan và cô Thủy đồng loạt xin nghỉ. Có người bảo hai cô ấy bị bệnh nhưng chú Toàn lại nói nhỏ với tôi là họ đang đi nghỉ mát. Công việc vốn đã chẳng thảnh thơi, nay thiếu mất hai người nên càng vất vả. Chú Toàn "ra lệnh" cho tôi phải giúp chú nấu vài món chứ không được làm mấy việc lặt vặt nữa.Bữa trưa hôm đó, tôi nhận được nhiều lời khen từ các cô chú trong nhà. Có người còn vào tận bếp để hỏi tôi đã nấu một món nào đó như thế nào.Thì ra việc dày công sưu tập thông tin về thức ăn lại có ích như thế.Chắc vì được thay đổi khẩu vị nên mọi người ăn nhiều hơn, thức ăn còn thừa ít hơn hẳn mọi hôm. Rất may, tôi đã cẩn thận cất vào tủ một phần ăn từ trước.Lúc tôi vừa rửa xong đống khay nhựa thì Eric cũng kịp xuất hiện. Anh ấy luôn đúng giờ và cũng luôn là người ăn trễ nhất .Chùi vội bàn tay ướt vào chiếc tạp dề, tôi mở tủ để lấy ra phần cơm chuẩn bị sẵn.- Cảm ơn - Eric đón nhận cái khay với vẻ mặt và nụ cười thoáng ngạc nhiên.Rồi anh quay lại phòng ăn và ngồi vào vị trí quen thuộc. Tôi kín đáo đứng trong này quan sát thì thấy con người đó đang thản nhiên xúc từng muỗng cơm đưa vào miệng, trông cứ như anh ta chẳng hề quan tâm đến việc mình đang ăn gì.- Đúng là gỗ đá!Tôi hụt hẫng quay về với việc chuẩn bị bữa ăn cho buổi chiều thì chú Toàn đến.- Nghe nói cậu ta đã nhận lấy mọi trách nhiệm. Ba tháng lương chứ ít gì.Trách nhiệm?Hai từ đó bất chợt đập vào đầu khiến tôi nhớ lại nội dung bài báo: "người quản lý quá sơ ý... Gia đình tôi đã có biện pháp xử lý đối với hành vi vô trách nhiệm vừa rồi" Thì ra người quản lý mà họ nhắc đến lại chính là anh ấy. Chúng tôi đã vô tình trở thành nạn nhân của vụ việc vừa rồi và Eric là người tình nguyện nhận lãnh "mức án" nặng hơn. Vì tôi ư?Không đời nào- Sơ ý có một chút mà phải... - Chú Toàn thở dài đeo chiếc tạp dề vào cổ.Tôi và anh ấy là những người biết rõ tình hình lúc ấy. Tại sao Eric chẳng những không thanh minh còn ôm hết mọi tội lỗi?-Thức ăn hôm nay rất ngon - Anh ấy mỉm cười khi mang cái khay trả lại nhà bếp - Anh thích món trứng chiên của em.Đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ, anh chàng lại cầm lấy áo khoác và bước nhanh khỏi phòng..."

Chương 22: Tình Trong Như Đã...