“Ngày mai về hãy bình tĩnh nói chuyện với Dịch Trạch, đừng có tùy hứng giống trẻ con như thế.” Giọng nói ấm áp của mẹ vang lên bên tai Lý Nguyễn, đôi tay đang rửa bát của cô khẽ khựng lại, cô cúi đầu làm mái tóc đen nhánh che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng. “Mẹ, chúng con không cãi nhau.” Cô nhỏ giọng, âm thanh hơi khàn khàn. “Con là do mẹ sinh, mẹ còn không biết tính tình của con sao?” Nguyễn Mẫn bất đắc dĩ liếc nhìn con gái, “Nếu không phải cãi nhau, con sẽ một mình chạy về nhà sao? Lần trước gọi điện thoại, còn nói tiết thanh minh cùng nhau trở về.” Trong lòng Lý Nguyễn khẽ thở dài, cô ngẩng đầu nhìn bãi cỏ ngoài cửa sổ phòng bếp, giọng nói dù sa sút nhưng cực kỳ bình tĩnh. “Mẹ, thực sự chúng con không có cãi nhau.” Sau này có lẽ cũng sẽ không ầm ĩ… Thực ra, nửa năm qua, cô và Đỗ Dịch Trạch chưa từng cãi nhau. Đối với cô mà nói, từ khi còn là thiếu nữ thì Đỗ Dịch Trạch chính là người cầu mà không được, bây giờ chính thức đến với nhau, tất nhiên cô sẽ chiều…

Truyện chữ