Edit: Cháo 01. Chuyện to gan nhất mà Vệ Tiểu Thảo làm trong cuộc đời này, chính là lên thành phố chưa làm nên trò trống gì, thì đã bị một ông lớn bao nuôi. Ngày đó cậu đang treo bảng “Sửa đồ điện, làm phụ hồ”, rụt rè đứng trong thị trường tuyển dụng chờ việc thì được người ta gọi đi. “Ông chủ, ngài muốn xây tường hay là sửa đường ống thế.” Alpha cao lớn trước mắt mặc âu phục đi giày da nhìn chằm chằm vào cậu nửa ngày, mới mở miệng nói. “Anh… muốn em.” Vệ Tiểu Thảo không hiểu lắm, cứ thế lơ ngơ đi theo, cuối cùng chẳng hiểu thế nào mà lại thành người tình nhỏ của ông lớn. Cậu được ông lớn mang về nhà, tiến vào tòa biệt thự ba tầng, quần áo mặc đều được may từ chất liệu hàng đầu, ngay cả trái cây cũng to hơn cả loại họ trồng ở trong thôn. Vệ Tiểu Thảo mỗi ngày chẳng có việc gì làm, ông lớn cũng đối xử với cậu vô cùng hào phòng, chỉ cần báo cáo lịch trình đi đâu làm gì, rồi đưa cho cậu một tấm thẻ đen bảo cậu tùy ý xài. Vệ Tiểu Thảo cầm thẻ trong tay nghĩ cả một buổi tối, hôm sau đến thị…
Chương 8
Người Tình Thay Thế Của Bá Tổng Một Đời VợTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam MỹEdit: Cháo 01. Chuyện to gan nhất mà Vệ Tiểu Thảo làm trong cuộc đời này, chính là lên thành phố chưa làm nên trò trống gì, thì đã bị một ông lớn bao nuôi. Ngày đó cậu đang treo bảng “Sửa đồ điện, làm phụ hồ”, rụt rè đứng trong thị trường tuyển dụng chờ việc thì được người ta gọi đi. “Ông chủ, ngài muốn xây tường hay là sửa đường ống thế.” Alpha cao lớn trước mắt mặc âu phục đi giày da nhìn chằm chằm vào cậu nửa ngày, mới mở miệng nói. “Anh… muốn em.” Vệ Tiểu Thảo không hiểu lắm, cứ thế lơ ngơ đi theo, cuối cùng chẳng hiểu thế nào mà lại thành người tình nhỏ của ông lớn. Cậu được ông lớn mang về nhà, tiến vào tòa biệt thự ba tầng, quần áo mặc đều được may từ chất liệu hàng đầu, ngay cả trái cây cũng to hơn cả loại họ trồng ở trong thôn. Vệ Tiểu Thảo mỗi ngày chẳng có việc gì làm, ông lớn cũng đối xử với cậu vô cùng hào phòng, chỉ cần báo cáo lịch trình đi đâu làm gì, rồi đưa cho cậu một tấm thẻ đen bảo cậu tùy ý xài. Vệ Tiểu Thảo cầm thẻ trong tay nghĩ cả một buổi tối, hôm sau đến thị… Edit: Cháo08.Ông chủ sững người tại chỗ.Có lẽ anh thật sự không phải là một ông chủ hợp cách.Anh nuôi một người mà không phát tiền lương cho người ta, còn khiến người ta phải dựng quầy bán gà bobo mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.Anh bỗng không biến nói gì cho phải, phản ứng cũng theo đó mà chậm nửa nhịp, anh nói: “Em có thể tìm anh… đòi.”Anh nói không được tự nhiên cho lắm, nom có vẻ không quen.Vệ Tiểu Thảo trái lại vô cùng hiểu chuyện cười một tiếng, nói: “Sao có thể làm thế được, ngài đã bao ăn bao ở rồi, nào có đạo lý phải phát thêm tiền chứ.”Công việc chỗ ông chủ rất thoải mái, bao ăn bao ở, trừ việc thỉnh thoảng phải làm người dỗ trẻ ra thì chẳng phải làm gì cả. Vệ Tiểu Thảo cậu mới đầu còn tưởng phải trả giá vài thứ khác, kết quả cùng lắm cũng chỉ có hôn một cái, không đau không ngứa cũng chả mất miếng thịt nào.Sống quá ư thoải mái luôn!Vệ Tiểu Thảo không có ý gì, ông chủ im lặng không nói nữa, đến khi Vệ Tiểu Thảo dọn hàng về đến nhà rồi mới nói với cậu.“Em… em đi với anh.”Ông chủ tỏ ý bảo Vệ Tiểu Thảo đi theo, đây là lần đầu tiên cậu vào thư phòng.Thật ra trong thư phòng cũng không phải không có thứ gì không được nhìn thấy.Vệ Tiểu Thảo nhìn qua một cái, cảm thấy không khác mấy những phòng khác, nhưng cậu luôn biết kiềm chế, nhanh chóng không nhìn xung quanh nữa, chỉ đưa mắt đặt trên người ông chủ.Ông chủ kéo ra một cái ngăn kéo, trong một xấp thẻ rút ra một cái thẻ ngân hàng trông giản dị nhất đưa cho Vệ Tiểu Thảo.“Cho em thẻ này, em cất đi, mật mã là sinh nhật anh.”Anh nói xong thì đứng dậy, muốn đưa Vệ Tiểu Thảo ra ngoài, nhưng cậu lại đứng im không nhúc nhích.“Sao vậy?”Vệ Tiểu Thảo xấu hổ gãi đầu một cái, cậu nói: “Sinh nhật ngài là ngày nào thế?”Sắc mặt ông chủ lập tức trở nên khó coi, cũng may điều chỉnh lại rất nhanh, lần này anh nói một cách sảng khoái.“Mật mã là 614614.”“Được.” Vệ Tiểu Thảo nhẩm lại ba lần trong lòng, nghĩ xem ngày mai không có việc gì thì đi rút ít tiền gửi vào trong thẻ của mình.Cậu cầm thẻ lật tới lật lui xem một lúc, thở phào nhẹ nhõm. Thẻ này là thẻ tiết kiệm bình thường, giống như thẻ của cậu thôi, cậu biết dùng.Cậu thả lỏng người, ngón tay run lên theo phải xạ, sơ ý làm rơi thẻ xuống đất.Vệ Tiểu Thảo vội khom người nhặt lên, ông chủ đã bước ra khỏi thư phòng từ nãy rồi.“Sao thế?”“Không… không có gì.” Vệ Tiểu Thảo đứng lên, cầm theo thẻ vội vàng đi theo ông chủ ra ngoài.Cậu không nói gì khác.Cũng không nói mới rồi lúc cúi xuống nhặt thẻ, trong khe hở giữa bàn đọc sách và mặt đất, cậu nhìn thấy một cái chuông lắc dùng để dỗ trẻ con.
Edit: Cháo
08.
Ông chủ sững người tại chỗ.
Có lẽ anh thật sự không phải là một ông chủ hợp cách.
Anh nuôi một người mà không phát tiền lương cho người ta, còn khiến người ta phải dựng quầy bán gà bobo mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Anh bỗng không biến nói gì cho phải, phản ứng cũng theo đó mà chậm nửa nhịp, anh nói: “Em có thể tìm anh… đòi.”
Anh nói không được tự nhiên cho lắm, nom có vẻ không quen.
Vệ Tiểu Thảo trái lại vô cùng hiểu chuyện cười một tiếng, nói: “Sao có thể làm thế được, ngài đã bao ăn bao ở rồi, nào có đạo lý phải phát thêm tiền chứ.”
Công việc chỗ ông chủ rất thoải mái, bao ăn bao ở, trừ việc thỉnh thoảng phải làm người dỗ trẻ ra thì chẳng phải làm gì cả. Vệ Tiểu Thảo cậu mới đầu còn tưởng phải trả giá vài thứ khác, kết quả cùng lắm cũng chỉ có hôn một cái, không đau không ngứa cũng chả mất miếng thịt nào.
Sống quá ư thoải mái luôn!
Vệ Tiểu Thảo không có ý gì, ông chủ im lặng không nói nữa, đến khi Vệ Tiểu Thảo dọn hàng về đến nhà rồi mới nói với cậu.
“Em… em đi với anh.”
Ông chủ tỏ ý bảo Vệ Tiểu Thảo đi theo, đây là lần đầu tiên cậu vào thư phòng.
Thật ra trong thư phòng cũng không phải không có thứ gì không được nhìn thấy.
Vệ Tiểu Thảo nhìn qua một cái, cảm thấy không khác mấy những phòng khác, nhưng cậu luôn biết kiềm chế, nhanh chóng không nhìn xung quanh nữa, chỉ đưa mắt đặt trên người ông chủ.
Ông chủ kéo ra một cái ngăn kéo, trong một xấp thẻ rút ra một cái thẻ ngân hàng trông giản dị nhất đưa cho Vệ Tiểu Thảo.
“Cho em thẻ này, em cất đi, mật mã là sinh nhật anh.”
Anh nói xong thì đứng dậy, muốn đưa Vệ Tiểu Thảo ra ngoài, nhưng cậu lại đứng im không nhúc nhích.
“Sao vậy?”
Vệ Tiểu Thảo xấu hổ gãi đầu một cái, cậu nói: “Sinh nhật ngài là ngày nào thế?”
Sắc mặt ông chủ lập tức trở nên khó coi, cũng may điều chỉnh lại rất nhanh, lần này anh nói một cách sảng khoái.
“Mật mã là 614614.”
“Được.” Vệ Tiểu Thảo nhẩm lại ba lần trong lòng, nghĩ xem ngày mai không có việc gì thì đi rút ít tiền gửi vào trong thẻ của mình.
Cậu cầm thẻ lật tới lật lui xem một lúc, thở phào nhẹ nhõm. Thẻ này là thẻ tiết kiệm bình thường, giống như thẻ của cậu thôi, cậu biết dùng.
Cậu thả lỏng người, ngón tay run lên theo phải xạ, sơ ý làm rơi thẻ xuống đất.
Vệ Tiểu Thảo vội khom người nhặt lên, ông chủ đã bước ra khỏi thư phòng từ nãy rồi.
“Sao thế?”
“Không… không có gì.” Vệ Tiểu Thảo đứng lên, cầm theo thẻ vội vàng đi theo ông chủ ra ngoài.
Cậu không nói gì khác.
Cũng không nói mới rồi lúc cúi xuống nhặt thẻ, trong khe hở giữa bàn đọc sách và mặt đất, cậu nhìn thấy một cái chuông lắc dùng để dỗ trẻ con.
Người Tình Thay Thế Của Bá Tổng Một Đời VợTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam MỹEdit: Cháo 01. Chuyện to gan nhất mà Vệ Tiểu Thảo làm trong cuộc đời này, chính là lên thành phố chưa làm nên trò trống gì, thì đã bị một ông lớn bao nuôi. Ngày đó cậu đang treo bảng “Sửa đồ điện, làm phụ hồ”, rụt rè đứng trong thị trường tuyển dụng chờ việc thì được người ta gọi đi. “Ông chủ, ngài muốn xây tường hay là sửa đường ống thế.” Alpha cao lớn trước mắt mặc âu phục đi giày da nhìn chằm chằm vào cậu nửa ngày, mới mở miệng nói. “Anh… muốn em.” Vệ Tiểu Thảo không hiểu lắm, cứ thế lơ ngơ đi theo, cuối cùng chẳng hiểu thế nào mà lại thành người tình nhỏ của ông lớn. Cậu được ông lớn mang về nhà, tiến vào tòa biệt thự ba tầng, quần áo mặc đều được may từ chất liệu hàng đầu, ngay cả trái cây cũng to hơn cả loại họ trồng ở trong thôn. Vệ Tiểu Thảo mỗi ngày chẳng có việc gì làm, ông lớn cũng đối xử với cậu vô cùng hào phòng, chỉ cần báo cáo lịch trình đi đâu làm gì, rồi đưa cho cậu một tấm thẻ đen bảo cậu tùy ý xài. Vệ Tiểu Thảo cầm thẻ trong tay nghĩ cả một buổi tối, hôm sau đến thị… Edit: Cháo08.Ông chủ sững người tại chỗ.Có lẽ anh thật sự không phải là một ông chủ hợp cách.Anh nuôi một người mà không phát tiền lương cho người ta, còn khiến người ta phải dựng quầy bán gà bobo mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.Anh bỗng không biến nói gì cho phải, phản ứng cũng theo đó mà chậm nửa nhịp, anh nói: “Em có thể tìm anh… đòi.”Anh nói không được tự nhiên cho lắm, nom có vẻ không quen.Vệ Tiểu Thảo trái lại vô cùng hiểu chuyện cười một tiếng, nói: “Sao có thể làm thế được, ngài đã bao ăn bao ở rồi, nào có đạo lý phải phát thêm tiền chứ.”Công việc chỗ ông chủ rất thoải mái, bao ăn bao ở, trừ việc thỉnh thoảng phải làm người dỗ trẻ ra thì chẳng phải làm gì cả. Vệ Tiểu Thảo cậu mới đầu còn tưởng phải trả giá vài thứ khác, kết quả cùng lắm cũng chỉ có hôn một cái, không đau không ngứa cũng chả mất miếng thịt nào.Sống quá ư thoải mái luôn!Vệ Tiểu Thảo không có ý gì, ông chủ im lặng không nói nữa, đến khi Vệ Tiểu Thảo dọn hàng về đến nhà rồi mới nói với cậu.“Em… em đi với anh.”Ông chủ tỏ ý bảo Vệ Tiểu Thảo đi theo, đây là lần đầu tiên cậu vào thư phòng.Thật ra trong thư phòng cũng không phải không có thứ gì không được nhìn thấy.Vệ Tiểu Thảo nhìn qua một cái, cảm thấy không khác mấy những phòng khác, nhưng cậu luôn biết kiềm chế, nhanh chóng không nhìn xung quanh nữa, chỉ đưa mắt đặt trên người ông chủ.Ông chủ kéo ra một cái ngăn kéo, trong một xấp thẻ rút ra một cái thẻ ngân hàng trông giản dị nhất đưa cho Vệ Tiểu Thảo.“Cho em thẻ này, em cất đi, mật mã là sinh nhật anh.”Anh nói xong thì đứng dậy, muốn đưa Vệ Tiểu Thảo ra ngoài, nhưng cậu lại đứng im không nhúc nhích.“Sao vậy?”Vệ Tiểu Thảo xấu hổ gãi đầu một cái, cậu nói: “Sinh nhật ngài là ngày nào thế?”Sắc mặt ông chủ lập tức trở nên khó coi, cũng may điều chỉnh lại rất nhanh, lần này anh nói một cách sảng khoái.“Mật mã là 614614.”“Được.” Vệ Tiểu Thảo nhẩm lại ba lần trong lòng, nghĩ xem ngày mai không có việc gì thì đi rút ít tiền gửi vào trong thẻ của mình.Cậu cầm thẻ lật tới lật lui xem một lúc, thở phào nhẹ nhõm. Thẻ này là thẻ tiết kiệm bình thường, giống như thẻ của cậu thôi, cậu biết dùng.Cậu thả lỏng người, ngón tay run lên theo phải xạ, sơ ý làm rơi thẻ xuống đất.Vệ Tiểu Thảo vội khom người nhặt lên, ông chủ đã bước ra khỏi thư phòng từ nãy rồi.“Sao thế?”“Không… không có gì.” Vệ Tiểu Thảo đứng lên, cầm theo thẻ vội vàng đi theo ông chủ ra ngoài.Cậu không nói gì khác.Cũng không nói mới rồi lúc cúi xuống nhặt thẻ, trong khe hở giữa bàn đọc sách và mặt đất, cậu nhìn thấy một cái chuông lắc dùng để dỗ trẻ con.