Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1. Giáo chủ Ma giáo nhìn ta. Hắn là nam nhân lạnh lùng vô tình. Nhưng hắn chỉ là công hai. 2. Khi giáo chủ nhìn ta, ánh mắt hờ hững lạnh lẽo như đang nhìn một xác chết. Hắn bảo ta: "Ngày mai ta muốn thấy y ngay tại đây." 3. Người mà giáo chủ muốn ta bắt về là thụ chính. Đó là một thiếu niên gầy yếu, chỉ cần một ngón tay của ta là có thể hạ gục y. Ta không biết tại sao giáo chủ lại thích dạng tiểu nam hài yếu đuối như vậy, có lẽ mắt thẩm mỹ giữa người với người khác nhau. Nhiệm vụ này dễ ợt. So với lúc hắn và Võ Lâm minh chủ đấu khí rồi canh ba nửa đêm sai ta cắt tóc mái của Võ Lâm minh chủ còn dễ hơn. À phải, Võ Lâm minh chủ là vai công chính. Ta đã sớm tìm hiểu kỹ đường đi của thụ chính. Chuẩn bị xong bao tải dây thừng và gậy gỗ, ta nấp ngay trên cây bên cạnh đường nhỏ, chỉ còn chờ thụ chính đến. Đợi hai canh giờ, rốt cuộc khi trời tối ta nghe thấy tiếng vó…

Chương 16

Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt CócTác giả: W Tòng TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1. Giáo chủ Ma giáo nhìn ta. Hắn là nam nhân lạnh lùng vô tình. Nhưng hắn chỉ là công hai. 2. Khi giáo chủ nhìn ta, ánh mắt hờ hững lạnh lẽo như đang nhìn một xác chết. Hắn bảo ta: "Ngày mai ta muốn thấy y ngay tại đây." 3. Người mà giáo chủ muốn ta bắt về là thụ chính. Đó là một thiếu niên gầy yếu, chỉ cần một ngón tay của ta là có thể hạ gục y. Ta không biết tại sao giáo chủ lại thích dạng tiểu nam hài yếu đuối như vậy, có lẽ mắt thẩm mỹ giữa người với người khác nhau. Nhiệm vụ này dễ ợt. So với lúc hắn và Võ Lâm minh chủ đấu khí rồi canh ba nửa đêm sai ta cắt tóc mái của Võ Lâm minh chủ còn dễ hơn. À phải, Võ Lâm minh chủ là vai công chính. Ta đã sớm tìm hiểu kỹ đường đi của thụ chính. Chuẩn bị xong bao tải dây thừng và gậy gỗ, ta nấp ngay trên cây bên cạnh đường nhỏ, chỉ còn chờ thụ chính đến. Đợi hai canh giờ, rốt cuộc khi trời tối ta nghe thấy tiếng vó… 51.Ta lại nằm mơ.Người trong mơ nói công ba và thụ chính là huynh đệ đồng môn, tình cờ nhận ra nhau mới biết giữa hai người có hằng hà sa số mối liên hệ.Nhưng nàng không nói rõ liên hệ gì.52.Ta bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Nhậm huynh đài ở trần ngồi trước bàn gỗ nghiêm túc viết gì đó.Thấy ta dậy, hắn ngẩng đầu cười với ta rồi tiện tay ném túi bánh bao thịt sang cho ta.Ta ngậm bánh bao hỏi hắn: "Huynh đài, Hữu hộ pháp nói ngươi có bí tịch tuyệt thế......!hắn bịa chuyện đúng không?"Nhậm Tầm sờ cằm nói: "Tin đồn này cũng chưa hẳn vô căn cứ đâu.Sao? Ngươi cũng muốn có bí tịch tuyệt thế à?"Ta cắn lớp vỏ dưới đáy bánh bao lôi nhân thịt ra nhai rồi nói: "Có bí tịch kia thì sao chứ, dù võ công đệ nhất thiên hạ cũng chẳng ngăn được thân xác phàm tục già đi rồi chết."Hơn nữa giang hồ phức tạp, giành được bí tịch tuyệt thế chưa chắc đã tốt.Trước đây giáo chủ Hồng Nguyệt Giáo khổ cực lắm mới cướp được một bản bí tịch võ lâm, sau đó phát hiện chỉ có nam nhân mới luyện được võ công kia, chẳng những nàng không luyện được võ công tuyệt thế mà còn bị mất mạng vì bí tịch này.Với ta mà nói thì làm thích khách vẫn an toàn hơn nhiều.Haizzz.Ta vẫn sợ chết lắm.Nhậm Tầm nói một câu thì ra là thế rồi xoay người đưa lưng về phía ta.Ta chưa bao giờ thấy hắn cởi trần.Thế nên đây là lần đầu tiên ta phát hiện trên lưng hắn có xăm nửa tấm bản đồ.Mỗi khi hắn hít thở, bản đồ lấm tấm bụi vàng kia khẽ phập phồng như có sự sống.Ta mơ hồ nhận ra đây là bản đồ phía Bắc Trung Nguyên.Nhậm Tầm nói: "Tuy chỉ có nửa bên nhưng ngươi thử suy luận xem, biết đâu có thể tìm ra nó."Ta: "?"Ta thèm vào.Có phải hắn đang mưu đồ gì không?Người biết bí mật kiểu này hình như sẽ không sống lâu lắm.Ta nghĩ nhanh rồi nói với Nhậm Tầm: "Thật ra hôm nay ta vừa tỉnh lại thì bị mù tạm thời."53.Nhậm Tầm nói: "Ta không cách nào tìm được chỗ kia, nếu vật này rơi vào tay kẻ có ý đồ bất chính thì thiên hạ sẽ đại loạn.Vậy......!ngươi có thể tìm nó giúp ta rồi hủy nó đi không?"Hắn thấy ta e dè sợ sệt thì lại nói: "Ta sẽ tặng ngươi ba túi gấm, nếu trên đường ngươi gặp chuyện gì hung hiểm thì cứ mở túi gấm ra xem."Ta nói: "Nhưng ta còn phải đọc sách nữa."Nhậm Tầm nói: "Hữu hộ pháp của Ma giáo các ngươi không rõ tung tích, chắc chắn giáo chủ sẽ phái người tới tìm ngươi.Chi bằng ngươi tới phía Bắc lánh mặt trước đi, ta sẽ thay ngươi ngăn cản đám người kia."Hắn nói nghe có vẻ hay lắm.Nhưng phía Bắc còn có minh chủ và Phó Ngọc.Bọn hắn ở đó thì chỉ sợ ta không thể dốc lòng nghiên cứu sách Nhậm Tầm tặng cho ta.Sau khi suy nghĩ ta quyết định đi đường vòng từ đại mạc Tây Bắc, vừa có thể tìm vật Nhậm huynh đài nói vừa tránh được những kẻ tới tìm ta.54.Sáng sớm hôm sau ta lập tức xuất phát.Cưỡi ngựa đến khi trời tối, ta chợt đói cồn cào nhưng lại phát hiện trong người mình không có đồng nào, dưới tình thế cấp bách (?), ta mở ra túi gấm thứ nhất Nhậm huynh đài cho ta.[ Trong bao vải trên lưng ngựa có móng giò hầm tương.]Nhậm huynh đài thật hiểu ta, còn chuẩn bị sẵn móng giò hầm tương ta thích nữa.Ta gặm móng giò hầm tương rồi lật mặt sau tờ giấy kia.Phía sau cũng viết mấy hàng chữ nhỏ.[ Nếu thiếu tiền cứ tới tiền trang Thiên Hạ, bọn họ thấy ngọc bội trên cổ ngươi tự khắc sẽ đưa tiền cho ngươi.].

51.

Ta lại nằm mơ.

Người trong mơ nói công ba và thụ chính là huynh đệ đồng môn, tình cờ nhận ra nhau mới biết giữa hai người có hằng hà sa số mối liên hệ.

Nhưng nàng không nói rõ liên hệ gì.

52.

Ta bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Nhậm huynh đài ở trần ngồi trước bàn gỗ nghiêm túc viết gì đó.

Thấy ta dậy, hắn ngẩng đầu cười với ta rồi tiện tay ném túi bánh bao thịt sang cho ta.

Ta ngậm bánh bao hỏi hắn: "Huynh đài, Hữu hộ pháp nói ngươi có bí tịch tuyệt thế......!hắn bịa chuyện đúng không?"

Nhậm Tầm sờ cằm nói: "Tin đồn này cũng chưa hẳn vô căn cứ đâu.

Sao? Ngươi cũng muốn có bí tịch tuyệt thế à?"

Ta cắn lớp vỏ dưới đáy bánh bao lôi nhân thịt ra nhai rồi nói: "Có bí tịch kia thì sao chứ, dù võ công đệ nhất thiên hạ cũng chẳng ngăn được thân xác phàm tục già đi rồi chết."

Hơn nữa giang hồ phức tạp, giành được bí tịch tuyệt thế chưa chắc đã tốt.

Trước đây giáo chủ Hồng Nguyệt Giáo khổ cực lắm mới cướp được một bản bí tịch võ lâm, sau đó phát hiện chỉ có nam nhân mới luyện được võ công kia, chẳng những nàng không luyện được võ công tuyệt thế mà còn bị mất mạng vì bí tịch này.

Với ta mà nói thì làm thích khách vẫn an toàn hơn nhiều.

Haizzz.

Ta vẫn sợ chết lắm.

Nhậm Tầm nói một câu thì ra là thế rồi xoay người đưa lưng về phía ta.

Ta chưa bao giờ thấy hắn cởi trần.

Thế nên đây là lần đầu tiên ta phát hiện trên lưng hắn có xăm nửa tấm bản đồ.

Mỗi khi hắn hít thở, bản đồ lấm tấm bụi vàng kia khẽ phập phồng như có sự sống.

Ta mơ hồ nhận ra đây là bản đồ phía Bắc Trung Nguyên.

Nhậm Tầm nói: "Tuy chỉ có nửa bên nhưng ngươi thử suy luận xem, biết đâu có thể tìm ra nó."

Ta: "?"

Ta thèm vào.

Có phải hắn đang mưu đồ gì không?

Người biết bí mật kiểu này hình như sẽ không sống lâu lắm.

Ta nghĩ nhanh rồi nói với Nhậm Tầm: "Thật ra hôm nay ta vừa tỉnh lại thì bị mù tạm thời."

53.

Nhậm Tầm nói: "Ta không cách nào tìm được chỗ kia, nếu vật này rơi vào tay kẻ có ý đồ bất chính thì thiên hạ sẽ đại loạn.

Vậy......!ngươi có thể tìm nó giúp ta rồi hủy nó đi không?"

Hắn thấy ta e dè sợ sệt thì lại nói: "Ta sẽ tặng ngươi ba túi gấm, nếu trên đường ngươi gặp chuyện gì hung hiểm thì cứ mở túi gấm ra xem."

Ta nói: "Nhưng ta còn phải đọc sách nữa."

Nhậm Tầm nói: "Hữu hộ pháp của Ma giáo các ngươi không rõ tung tích, chắc chắn giáo chủ sẽ phái người tới tìm ngươi.

Chi bằng ngươi tới phía Bắc lánh mặt trước đi, ta sẽ thay ngươi ngăn cản đám người kia."

Hắn nói nghe có vẻ hay lắm.

Nhưng phía Bắc còn có minh chủ và Phó Ngọc.

Bọn hắn ở đó thì chỉ sợ ta không thể dốc lòng nghiên cứu sách Nhậm Tầm tặng cho ta.

Sau khi suy nghĩ ta quyết định đi đường vòng từ đại mạc Tây Bắc, vừa có thể tìm vật Nhậm huynh đài nói vừa tránh được những kẻ tới tìm ta.

54.

Sáng sớm hôm sau ta lập tức xuất phát.

Cưỡi ngựa đến khi trời tối, ta chợt đói cồn cào nhưng lại phát hiện trong người mình không có đồng nào, dưới tình thế cấp bách (?), ta mở ra túi gấm thứ nhất Nhậm huynh đài cho ta.

[ Trong bao vải trên lưng ngựa có móng giò hầm tương.]

Nhậm huynh đài thật hiểu ta, còn chuẩn bị sẵn móng giò hầm tương ta thích nữa.

Ta gặm móng giò hầm tương rồi lật mặt sau tờ giấy kia.

Phía sau cũng viết mấy hàng chữ nhỏ.

[ Nếu thiếu tiền cứ tới tiền trang Thiên Hạ, bọn họ thấy ngọc bội trên cổ ngươi tự khắc sẽ đưa tiền cho ngươi.

].

Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt CócTác giả: W Tòng TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1. Giáo chủ Ma giáo nhìn ta. Hắn là nam nhân lạnh lùng vô tình. Nhưng hắn chỉ là công hai. 2. Khi giáo chủ nhìn ta, ánh mắt hờ hững lạnh lẽo như đang nhìn một xác chết. Hắn bảo ta: "Ngày mai ta muốn thấy y ngay tại đây." 3. Người mà giáo chủ muốn ta bắt về là thụ chính. Đó là một thiếu niên gầy yếu, chỉ cần một ngón tay của ta là có thể hạ gục y. Ta không biết tại sao giáo chủ lại thích dạng tiểu nam hài yếu đuối như vậy, có lẽ mắt thẩm mỹ giữa người với người khác nhau. Nhiệm vụ này dễ ợt. So với lúc hắn và Võ Lâm minh chủ đấu khí rồi canh ba nửa đêm sai ta cắt tóc mái của Võ Lâm minh chủ còn dễ hơn. À phải, Võ Lâm minh chủ là vai công chính. Ta đã sớm tìm hiểu kỹ đường đi của thụ chính. Chuẩn bị xong bao tải dây thừng và gậy gỗ, ta nấp ngay trên cây bên cạnh đường nhỏ, chỉ còn chờ thụ chính đến. Đợi hai canh giờ, rốt cuộc khi trời tối ta nghe thấy tiếng vó… 51.Ta lại nằm mơ.Người trong mơ nói công ba và thụ chính là huynh đệ đồng môn, tình cờ nhận ra nhau mới biết giữa hai người có hằng hà sa số mối liên hệ.Nhưng nàng không nói rõ liên hệ gì.52.Ta bị tiếng gà gáy đánh thức, vừa mở mắt liền thấy Nhậm huynh đài ở trần ngồi trước bàn gỗ nghiêm túc viết gì đó.Thấy ta dậy, hắn ngẩng đầu cười với ta rồi tiện tay ném túi bánh bao thịt sang cho ta.Ta ngậm bánh bao hỏi hắn: "Huynh đài, Hữu hộ pháp nói ngươi có bí tịch tuyệt thế......!hắn bịa chuyện đúng không?"Nhậm Tầm sờ cằm nói: "Tin đồn này cũng chưa hẳn vô căn cứ đâu.Sao? Ngươi cũng muốn có bí tịch tuyệt thế à?"Ta cắn lớp vỏ dưới đáy bánh bao lôi nhân thịt ra nhai rồi nói: "Có bí tịch kia thì sao chứ, dù võ công đệ nhất thiên hạ cũng chẳng ngăn được thân xác phàm tục già đi rồi chết."Hơn nữa giang hồ phức tạp, giành được bí tịch tuyệt thế chưa chắc đã tốt.Trước đây giáo chủ Hồng Nguyệt Giáo khổ cực lắm mới cướp được một bản bí tịch võ lâm, sau đó phát hiện chỉ có nam nhân mới luyện được võ công kia, chẳng những nàng không luyện được võ công tuyệt thế mà còn bị mất mạng vì bí tịch này.Với ta mà nói thì làm thích khách vẫn an toàn hơn nhiều.Haizzz.Ta vẫn sợ chết lắm.Nhậm Tầm nói một câu thì ra là thế rồi xoay người đưa lưng về phía ta.Ta chưa bao giờ thấy hắn cởi trần.Thế nên đây là lần đầu tiên ta phát hiện trên lưng hắn có xăm nửa tấm bản đồ.Mỗi khi hắn hít thở, bản đồ lấm tấm bụi vàng kia khẽ phập phồng như có sự sống.Ta mơ hồ nhận ra đây là bản đồ phía Bắc Trung Nguyên.Nhậm Tầm nói: "Tuy chỉ có nửa bên nhưng ngươi thử suy luận xem, biết đâu có thể tìm ra nó."Ta: "?"Ta thèm vào.Có phải hắn đang mưu đồ gì không?Người biết bí mật kiểu này hình như sẽ không sống lâu lắm.Ta nghĩ nhanh rồi nói với Nhậm Tầm: "Thật ra hôm nay ta vừa tỉnh lại thì bị mù tạm thời."53.Nhậm Tầm nói: "Ta không cách nào tìm được chỗ kia, nếu vật này rơi vào tay kẻ có ý đồ bất chính thì thiên hạ sẽ đại loạn.Vậy......!ngươi có thể tìm nó giúp ta rồi hủy nó đi không?"Hắn thấy ta e dè sợ sệt thì lại nói: "Ta sẽ tặng ngươi ba túi gấm, nếu trên đường ngươi gặp chuyện gì hung hiểm thì cứ mở túi gấm ra xem."Ta nói: "Nhưng ta còn phải đọc sách nữa."Nhậm Tầm nói: "Hữu hộ pháp của Ma giáo các ngươi không rõ tung tích, chắc chắn giáo chủ sẽ phái người tới tìm ngươi.Chi bằng ngươi tới phía Bắc lánh mặt trước đi, ta sẽ thay ngươi ngăn cản đám người kia."Hắn nói nghe có vẻ hay lắm.Nhưng phía Bắc còn có minh chủ và Phó Ngọc.Bọn hắn ở đó thì chỉ sợ ta không thể dốc lòng nghiên cứu sách Nhậm Tầm tặng cho ta.Sau khi suy nghĩ ta quyết định đi đường vòng từ đại mạc Tây Bắc, vừa có thể tìm vật Nhậm huynh đài nói vừa tránh được những kẻ tới tìm ta.54.Sáng sớm hôm sau ta lập tức xuất phát.Cưỡi ngựa đến khi trời tối, ta chợt đói cồn cào nhưng lại phát hiện trong người mình không có đồng nào, dưới tình thế cấp bách (?), ta mở ra túi gấm thứ nhất Nhậm huynh đài cho ta.[ Trong bao vải trên lưng ngựa có móng giò hầm tương.]Nhậm huynh đài thật hiểu ta, còn chuẩn bị sẵn móng giò hầm tương ta thích nữa.Ta gặm móng giò hầm tương rồi lật mặt sau tờ giấy kia.Phía sau cũng viết mấy hàng chữ nhỏ.[ Nếu thiếu tiền cứ tới tiền trang Thiên Hạ, bọn họ thấy ngọc bội trên cổ ngươi tự khắc sẽ đưa tiền cho ngươi.].

Chương 16