Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ. CHƯƠNG 1 Cô thường tự hỏi rằng: “Tại sao khi lớn lên người ta thường thích nói lí lẽ ?” Cô nghĩ người lớn cũng chỉ là trẻ con lớn lên mà thôi, họ cũng chỉ là người may mắn được sinh ra trước, lớn lên trước và bước vào đời trước. Đã là người đi trước thì kinh nghiệm trong cuộc sống sẽ có nhiều hơn, nhưng cũng không phải vì thế mà bắt những người kém may mắn - trong đó có cô đây - phải luôn tuân theo những gì họ nói dù đúng hay sai. Người lớn họ luôn tự ình là đúng, dù có sai đi chăng nữa thì họ vẫn đúng. Giống như một vài người hay thế này (trong đó có bố mẹ cô) họ thường mắng cô vì vài chuyện như quậy phá, ngủ lười, không làm việc nhà...bla bla bla. Sau đó người bị hại sẽ có vai trò giải thích và trình bày vì sao lại thế, tiếp theo sẽ có một tràng cảm thán và chấm hỏi như: “Tao nuôi mày lớn thế để mày trả treo với tao à !?” hay “Lì lợm không nghe lời còn hỗn láo !”. Trong vài trường hợp bất đồng quan điểm cũng sẽ có trường hợp cao cấp hơn là vừa khóc vừa…

Chương 9: Chương 10

Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải ThảoTác giả: Tôi Là Người Mù ChữTruyện Ngôn TìnhTác giả: Tôi Là Người Mù Chữ. CHƯƠNG 1 Cô thường tự hỏi rằng: “Tại sao khi lớn lên người ta thường thích nói lí lẽ ?” Cô nghĩ người lớn cũng chỉ là trẻ con lớn lên mà thôi, họ cũng chỉ là người may mắn được sinh ra trước, lớn lên trước và bước vào đời trước. Đã là người đi trước thì kinh nghiệm trong cuộc sống sẽ có nhiều hơn, nhưng cũng không phải vì thế mà bắt những người kém may mắn - trong đó có cô đây - phải luôn tuân theo những gì họ nói dù đúng hay sai. Người lớn họ luôn tự ình là đúng, dù có sai đi chăng nữa thì họ vẫn đúng. Giống như một vài người hay thế này (trong đó có bố mẹ cô) họ thường mắng cô vì vài chuyện như quậy phá, ngủ lười, không làm việc nhà...bla bla bla. Sau đó người bị hại sẽ có vai trò giải thích và trình bày vì sao lại thế, tiếp theo sẽ có một tràng cảm thán và chấm hỏi như: “Tao nuôi mày lớn thế để mày trả treo với tao à !?” hay “Lì lợm không nghe lời còn hỗn láo !”. Trong vài trường hợp bất đồng quan điểm cũng sẽ có trường hợp cao cấp hơn là vừa khóc vừa… Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 10Bạch Thiên Di chớp chớp mắt, cô đưa tay lên trán anh:“…Anh bị sốt à ?”“…”Hà Tử Phàm không trả lời, anh nhìn ra ngoài cửa kính, quay mặt lại với cô. Cái người kì lạ này, anh ta sao lại có thể lấy chuyện kết hôn ra đùa giỡn được chứ. Đây là câu chuyện cười nhạt nhất mà cô từng nghe đấy.Vậy là lại tiếp tục im lặng~ing. Cô thật sự sắp bị dìm chết trong cái không khí này rồi, ai làm ơn kéo cô ra khỏi đây với !!!……..……Cuối cùng xe cũng dừng lại. Mở cửa không phải là bác tài nữa, mà là một anh chàng mặc áo gile lịch sự cúi chào.Lúc này Bạch Thiên Di đang ngớ người nghĩ, hình như cô đã có một quyết định sai lầm…Có vẻ như đoán được Bạch Thiên Di đang nghĩ gì trong đầu, Hà Tử Phàm bỗng lên tiếng:“Tôi đã bảo cô đừng hối hận rồi mà.” Rồi anh bước ra ngoài, để lại Bạch Thiên Di ngơ ngác. Bây giờ cô chỉ muốn ngồi luôn trong xe mà thôi >””””

Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ

CHƯƠNG 10

Bạch Thiên Di chớp chớp mắt, cô đưa tay lên trán anh:

“…Anh bị sốt à ?”

“…”

Hà Tử Phàm không trả lời, anh nhìn ra ngoài cửa kính, quay mặt lại với cô. Cái người kì lạ này, anh ta sao lại có thể lấy chuyện kết hôn ra đùa giỡn được chứ. Đây là câu chuyện cười nhạt nhất mà cô từng nghe đấy.

Vậy là lại tiếp tục im lặng~ing. Cô thật sự sắp bị dìm chết trong cái không khí này rồi, ai làm ơn kéo cô ra khỏi đây với !!!

…..

……

Cuối cùng xe cũng dừng lại. Mở cửa không phải là bác tài nữa, mà là một anh chàng mặc áo gile lịch sự cúi chào.

Lúc này Bạch Thiên Di đang ngớ người nghĩ, hình như cô đã có một quyết định sai lầm…

Có vẻ như đoán được Bạch Thiên Di đang nghĩ gì trong đầu, Hà Tử Phàm bỗng lên tiếng:

“Tôi đã bảo cô đừng hối hận rồi mà.” Rồi anh bước ra ngoài, để lại Bạch Thiên Di ngơ ngác. Bây giờ cô chỉ muốn ngồi luôn trong xe mà thôi >””””

Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải ThảoTác giả: Tôi Là Người Mù ChữTruyện Ngôn TìnhTác giả: Tôi Là Người Mù Chữ. CHƯƠNG 1 Cô thường tự hỏi rằng: “Tại sao khi lớn lên người ta thường thích nói lí lẽ ?” Cô nghĩ người lớn cũng chỉ là trẻ con lớn lên mà thôi, họ cũng chỉ là người may mắn được sinh ra trước, lớn lên trước và bước vào đời trước. Đã là người đi trước thì kinh nghiệm trong cuộc sống sẽ có nhiều hơn, nhưng cũng không phải vì thế mà bắt những người kém may mắn - trong đó có cô đây - phải luôn tuân theo những gì họ nói dù đúng hay sai. Người lớn họ luôn tự ình là đúng, dù có sai đi chăng nữa thì họ vẫn đúng. Giống như một vài người hay thế này (trong đó có bố mẹ cô) họ thường mắng cô vì vài chuyện như quậy phá, ngủ lười, không làm việc nhà...bla bla bla. Sau đó người bị hại sẽ có vai trò giải thích và trình bày vì sao lại thế, tiếp theo sẽ có một tràng cảm thán và chấm hỏi như: “Tao nuôi mày lớn thế để mày trả treo với tao à !?” hay “Lì lợm không nghe lời còn hỗn láo !”. Trong vài trường hợp bất đồng quan điểm cũng sẽ có trường hợp cao cấp hơn là vừa khóc vừa… Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 10Bạch Thiên Di chớp chớp mắt, cô đưa tay lên trán anh:“…Anh bị sốt à ?”“…”Hà Tử Phàm không trả lời, anh nhìn ra ngoài cửa kính, quay mặt lại với cô. Cái người kì lạ này, anh ta sao lại có thể lấy chuyện kết hôn ra đùa giỡn được chứ. Đây là câu chuyện cười nhạt nhất mà cô từng nghe đấy.Vậy là lại tiếp tục im lặng~ing. Cô thật sự sắp bị dìm chết trong cái không khí này rồi, ai làm ơn kéo cô ra khỏi đây với !!!……..……Cuối cùng xe cũng dừng lại. Mở cửa không phải là bác tài nữa, mà là một anh chàng mặc áo gile lịch sự cúi chào.Lúc này Bạch Thiên Di đang ngớ người nghĩ, hình như cô đã có một quyết định sai lầm…Có vẻ như đoán được Bạch Thiên Di đang nghĩ gì trong đầu, Hà Tử Phàm bỗng lên tiếng:“Tôi đã bảo cô đừng hối hận rồi mà.” Rồi anh bước ra ngoài, để lại Bạch Thiên Di ngơ ngác. Bây giờ cô chỉ muốn ngồi luôn trong xe mà thôi >””””

Chương 9: Chương 10