Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ. CHƯƠNG 1 Cô thường tự hỏi rằng: “Tại sao khi lớn lên người ta thường thích nói lí lẽ ?” Cô nghĩ người lớn cũng chỉ là trẻ con lớn lên mà thôi, họ cũng chỉ là người may mắn được sinh ra trước, lớn lên trước và bước vào đời trước. Đã là người đi trước thì kinh nghiệm trong cuộc sống sẽ có nhiều hơn, nhưng cũng không phải vì thế mà bắt những người kém may mắn - trong đó có cô đây - phải luôn tuân theo những gì họ nói dù đúng hay sai. Người lớn họ luôn tự ình là đúng, dù có sai đi chăng nữa thì họ vẫn đúng. Giống như một vài người hay thế này (trong đó có bố mẹ cô) họ thường mắng cô vì vài chuyện như quậy phá, ngủ lười, không làm việc nhà...bla bla bla. Sau đó người bị hại sẽ có vai trò giải thích và trình bày vì sao lại thế, tiếp theo sẽ có một tràng cảm thán và chấm hỏi như: “Tao nuôi mày lớn thế để mày trả treo với tao à !?” hay “Lì lợm không nghe lời còn hỗn láo !”. Trong vài trường hợp bất đồng quan điểm cũng sẽ có trường hợp cao cấp hơn là vừa khóc vừa…
Chương 23: Chương 24
Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải ThảoTác giả: Tôi Là Người Mù ChữTruyện Ngôn TìnhTác giả: Tôi Là Người Mù Chữ. CHƯƠNG 1 Cô thường tự hỏi rằng: “Tại sao khi lớn lên người ta thường thích nói lí lẽ ?” Cô nghĩ người lớn cũng chỉ là trẻ con lớn lên mà thôi, họ cũng chỉ là người may mắn được sinh ra trước, lớn lên trước và bước vào đời trước. Đã là người đi trước thì kinh nghiệm trong cuộc sống sẽ có nhiều hơn, nhưng cũng không phải vì thế mà bắt những người kém may mắn - trong đó có cô đây - phải luôn tuân theo những gì họ nói dù đúng hay sai. Người lớn họ luôn tự ình là đúng, dù có sai đi chăng nữa thì họ vẫn đúng. Giống như một vài người hay thế này (trong đó có bố mẹ cô) họ thường mắng cô vì vài chuyện như quậy phá, ngủ lười, không làm việc nhà...bla bla bla. Sau đó người bị hại sẽ có vai trò giải thích và trình bày vì sao lại thế, tiếp theo sẽ có một tràng cảm thán và chấm hỏi như: “Tao nuôi mày lớn thế để mày trả treo với tao à !?” hay “Lì lợm không nghe lời còn hỗn láo !”. Trong vài trường hợp bất đồng quan điểm cũng sẽ có trường hợp cao cấp hơn là vừa khóc vừa… Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 24Tối hôm đó Bạch Thiên Di ngủ rất ngon. Tại sao ? Cô cũng thấy khó hiểu.Nếu như theo trong những câu chuyện tiểu thuyết hay phim truyền hình khi nhân vật nữ chính, hình như là cô, gặp tình địch thì phải thấy ăn không ngon ngủ không yên, khó chịu buồn bã sầu não các kiểu mới đúng vị chứ.Bạch Thiên Di chợt nảy ra một ý tưởng. Hay là cô gọi điện cho Hà Tử Phàm than trách khóc lóc nhỉ ? Uầy…Nếu cô mà làm được như vậy thì Trái Đất đã bị diệt vong từ lâu rồi !Lúc thức dậy nhìn đồng hồ chỉ 8 giờ, vậy là có người trễ làm -_-…Nhưng điều đáng mừng là cô không hề bị trưởng phòng đầu hói mắng mà ngược lại, ông ấy “thỏ thẻ” :“Thiên Di này, nếu mệt cô có thể về nhà mà nghỉ ngơi, đừng gắng sức quá kẻo lại ngã bệnh.”!!!!!!!!!!!!!!!!Bạch Thiên Di nghe mà sởn cả gai óc. Đây có thể gọi là hiệu ứng Hà Tử Phàm không nhỉ ? :-?Nhắc mới nhớ, bao nhiêu ngày rồi cô không gặp anh rồi ? Gần đây chẳng thấy tăm hơi anh đâu, cứ như là tan biến vào không khí, không để lại vết tích gì hiện hữu.Bạch Thiên Di cả buổi làm đều bỏ ngoài tai những lời nói nhăn nói cuội của trưởng phòng và những người nói nhiều hơn làm, đặc biệt là Lão Lưu. Đàn ông gì mà già mồm thế ?Cả ngày ai giao gì cô làm nấy, cũng không lên mạng đọc truyện, chơi game, ngồi một cách an phận thủ thường, cô biện giải cho bản thân: chỉ là cô… không có hứng… chỉ đơn giản vậy thôi…“Di Di, hôm nay cậu làm sao thế ?”Hiểu Lập cầm xấp tài liệu vừa in sáp lại gần cô, mùi giấy thật là thơm.“Không có gì !”Bạch Thiên Di luôn rất thích mùi giấy mới, cảm giác như được thổi vào người một luồng khí.“Giận mình hả ?”Hiểu Lập càng sáp lại gần hơn…“Không.”Sao cô lại phải giận cô ấy chứ ?“Thế thì tại sao ?”Hiểu Lập lay lay cánh tay của cô, cô hơi khó chịu rồi đấy !“Khó ở !”“Khó ở là sao ?” Hiểu Lập lại hỏi.Bạch Thiên Di cảm thấy thật phiền phức khi phải trả lời một đống câu hỏi vô nghĩa, cô liền im lặng.“Hả ? Hả ? Là sao ? Di Di, Di Di, Di Di…” Hiểu Lập vẫn giữ vững lập trường của mình, tiếp tục réo gọi tên cô.“Cậu phiền quá !” Bạch Thiên Di bắt đầu không còn kiềm chế được.“Cậu lạ thật đấy ! Nhà cậu bị trộm ?! Hay là tiền lương bị người khác giật mất ?!”“ Mặc kệ tớ !” Vẫn chưa đến tháng phát lương mà !! Đừng có trù dập cô. >”
Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
CHƯƠNG 24
Tối hôm đó Bạch Thiên Di ngủ rất ngon. Tại sao ? Cô cũng thấy khó hiểu.
Nếu như theo trong những câu chuyện tiểu thuyết hay phim truyền hình khi nhân vật nữ chính, hình như là cô, gặp tình địch thì phải thấy ăn không ngon ngủ không yên, khó chịu buồn bã sầu não các kiểu mới đúng vị chứ.
Bạch Thiên Di chợt nảy ra một ý tưởng. Hay là cô gọi điện cho Hà Tử Phàm than trách khóc lóc nhỉ ? Uầy…Nếu cô mà làm được như vậy thì Trái Đất đã bị diệt vong từ lâu rồi !
Lúc thức dậy nhìn đồng hồ chỉ 8 giờ, vậy là có người trễ làm -_-…
Nhưng điều đáng mừng là cô không hề bị trưởng phòng đầu hói mắng mà ngược lại, ông ấy “thỏ thẻ” :
“Thiên Di này, nếu mệt cô có thể về nhà mà nghỉ ngơi, đừng gắng sức quá kẻo lại ngã bệnh.”
!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạch Thiên Di nghe mà sởn cả gai óc. Đây có thể gọi là hiệu ứng Hà Tử Phàm không nhỉ ? :-?
Nhắc mới nhớ, bao nhiêu ngày rồi cô không gặp anh rồi ? Gần đây chẳng thấy tăm hơi anh đâu, cứ như là tan biến vào không khí, không để lại vết tích gì hiện hữu.
Bạch Thiên Di cả buổi làm đều bỏ ngoài tai những lời nói nhăn nói cuội của trưởng phòng và những người nói nhiều hơn làm, đặc biệt là Lão Lưu. Đàn ông gì mà già mồm thế ?
Cả ngày ai giao gì cô làm nấy, cũng không lên mạng đọc truyện, chơi game, ngồi một cách an phận thủ thường, cô biện giải cho bản thân: chỉ là cô… không có hứng… chỉ đơn giản vậy thôi…
“Di Di, hôm nay cậu làm sao thế ?”
Hiểu Lập cầm xấp tài liệu vừa in sáp lại gần cô, mùi giấy thật là thơm.
“Không có gì !”
Bạch Thiên Di luôn rất thích mùi giấy mới, cảm giác như được thổi vào người một luồng khí.
“Giận mình hả ?”
Hiểu Lập càng sáp lại gần hơn…
“Không.”
Sao cô lại phải giận cô ấy chứ ?
“Thế thì tại sao ?”
Hiểu Lập lay lay cánh tay của cô, cô hơi khó chịu rồi đấy !
“Khó ở !”
“Khó ở là sao ?” Hiểu Lập lại hỏi.
Bạch Thiên Di cảm thấy thật phiền phức khi phải trả lời một đống câu hỏi vô nghĩa, cô liền im lặng.
“Hả ? Hả ? Là sao ? Di Di, Di Di, Di Di…” Hiểu Lập vẫn giữ vững lập trường của mình, tiếp tục réo gọi tên cô.
“Cậu phiền quá !” Bạch Thiên Di bắt đầu không còn kiềm chế được.
“Cậu lạ thật đấy ! Nhà cậu bị trộm ?! Hay là tiền lương bị người khác giật mất ?!”
“ Mặc kệ tớ !” Vẫn chưa đến tháng phát lương mà !! Đừng có trù dập cô. >”
Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải ThảoTác giả: Tôi Là Người Mù ChữTruyện Ngôn TìnhTác giả: Tôi Là Người Mù Chữ. CHƯƠNG 1 Cô thường tự hỏi rằng: “Tại sao khi lớn lên người ta thường thích nói lí lẽ ?” Cô nghĩ người lớn cũng chỉ là trẻ con lớn lên mà thôi, họ cũng chỉ là người may mắn được sinh ra trước, lớn lên trước và bước vào đời trước. Đã là người đi trước thì kinh nghiệm trong cuộc sống sẽ có nhiều hơn, nhưng cũng không phải vì thế mà bắt những người kém may mắn - trong đó có cô đây - phải luôn tuân theo những gì họ nói dù đúng hay sai. Người lớn họ luôn tự ình là đúng, dù có sai đi chăng nữa thì họ vẫn đúng. Giống như một vài người hay thế này (trong đó có bố mẹ cô) họ thường mắng cô vì vài chuyện như quậy phá, ngủ lười, không làm việc nhà...bla bla bla. Sau đó người bị hại sẽ có vai trò giải thích và trình bày vì sao lại thế, tiếp theo sẽ có một tràng cảm thán và chấm hỏi như: “Tao nuôi mày lớn thế để mày trả treo với tao à !?” hay “Lì lợm không nghe lời còn hỗn láo !”. Trong vài trường hợp bất đồng quan điểm cũng sẽ có trường hợp cao cấp hơn là vừa khóc vừa… Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 24Tối hôm đó Bạch Thiên Di ngủ rất ngon. Tại sao ? Cô cũng thấy khó hiểu.Nếu như theo trong những câu chuyện tiểu thuyết hay phim truyền hình khi nhân vật nữ chính, hình như là cô, gặp tình địch thì phải thấy ăn không ngon ngủ không yên, khó chịu buồn bã sầu não các kiểu mới đúng vị chứ.Bạch Thiên Di chợt nảy ra một ý tưởng. Hay là cô gọi điện cho Hà Tử Phàm than trách khóc lóc nhỉ ? Uầy…Nếu cô mà làm được như vậy thì Trái Đất đã bị diệt vong từ lâu rồi !Lúc thức dậy nhìn đồng hồ chỉ 8 giờ, vậy là có người trễ làm -_-…Nhưng điều đáng mừng là cô không hề bị trưởng phòng đầu hói mắng mà ngược lại, ông ấy “thỏ thẻ” :“Thiên Di này, nếu mệt cô có thể về nhà mà nghỉ ngơi, đừng gắng sức quá kẻo lại ngã bệnh.”!!!!!!!!!!!!!!!!Bạch Thiên Di nghe mà sởn cả gai óc. Đây có thể gọi là hiệu ứng Hà Tử Phàm không nhỉ ? :-?Nhắc mới nhớ, bao nhiêu ngày rồi cô không gặp anh rồi ? Gần đây chẳng thấy tăm hơi anh đâu, cứ như là tan biến vào không khí, không để lại vết tích gì hiện hữu.Bạch Thiên Di cả buổi làm đều bỏ ngoài tai những lời nói nhăn nói cuội của trưởng phòng và những người nói nhiều hơn làm, đặc biệt là Lão Lưu. Đàn ông gì mà già mồm thế ?Cả ngày ai giao gì cô làm nấy, cũng không lên mạng đọc truyện, chơi game, ngồi một cách an phận thủ thường, cô biện giải cho bản thân: chỉ là cô… không có hứng… chỉ đơn giản vậy thôi…“Di Di, hôm nay cậu làm sao thế ?”Hiểu Lập cầm xấp tài liệu vừa in sáp lại gần cô, mùi giấy thật là thơm.“Không có gì !”Bạch Thiên Di luôn rất thích mùi giấy mới, cảm giác như được thổi vào người một luồng khí.“Giận mình hả ?”Hiểu Lập càng sáp lại gần hơn…“Không.”Sao cô lại phải giận cô ấy chứ ?“Thế thì tại sao ?”Hiểu Lập lay lay cánh tay của cô, cô hơi khó chịu rồi đấy !“Khó ở !”“Khó ở là sao ?” Hiểu Lập lại hỏi.Bạch Thiên Di cảm thấy thật phiền phức khi phải trả lời một đống câu hỏi vô nghĩa, cô liền im lặng.“Hả ? Hả ? Là sao ? Di Di, Di Di, Di Di…” Hiểu Lập vẫn giữ vững lập trường của mình, tiếp tục réo gọi tên cô.“Cậu phiền quá !” Bạch Thiên Di bắt đầu không còn kiềm chế được.“Cậu lạ thật đấy ! Nhà cậu bị trộm ?! Hay là tiền lương bị người khác giật mất ?!”“ Mặc kệ tớ !” Vẫn chưa đến tháng phát lương mà !! Đừng có trù dập cô. >”