Tác giả:

"Cậu nói xem, thật sự sẽ có một người yêu thầm một người nào đó mười năm à?" "Hả? Cậu ảo à? Sao có thể thích một người tận mười năm? Đây không phải tiểu thuyết, cũng không phải đang đóng phim điện ảnh." "Cũng đúng! Làm sao có thể thích một người tận mười năm nhưng lại im lặng không nói ra cơ chứ." "..." Vọng Hi yên lặng buông đôi đũa trong tay, ánh mắt liếc sang bàn bên cạnh một cái rồi mới đứng lên, gọi to vào trong cửa hàng:  "Ông chủ, tính tiền." Ông chủ quán ăn phủi tay chạy chậm ra:  "Tổng cộng mười lăm tệ." Vọng Hi lấy từ trong túi ra một tờ mười tệ và một tờ năm tệ, đưa cho ông chủ. Ông chủ cười hì hì nhận lấy, cho vào trong cái tạp dề đang đeo trên cổ, hắng giọng nói:  "Lần sau lại đến nhé!" Vọng Hi cười một cái, quay người ra khỏi quán án. Hai cô gái ngồi bàn bên cạnh vẫn còn đang nói về chuyện vừa nãy, nhìn thì có vẻ chưa kết thúc ngay được. Vọng Hi vén rèm ở lối vào quán ăn lên, mắt cô rũ xuống, sắc mặt có chút u ám. Có người sẽ thích một người mười năm sao? Đương nhiên là…

Chương 8

Dưới Biển Có Sao Không?Tác giả: Thập Thanh YểuTruyện Ngôn Tình"Cậu nói xem, thật sự sẽ có một người yêu thầm một người nào đó mười năm à?" "Hả? Cậu ảo à? Sao có thể thích một người tận mười năm? Đây không phải tiểu thuyết, cũng không phải đang đóng phim điện ảnh." "Cũng đúng! Làm sao có thể thích một người tận mười năm nhưng lại im lặng không nói ra cơ chứ." "..." Vọng Hi yên lặng buông đôi đũa trong tay, ánh mắt liếc sang bàn bên cạnh một cái rồi mới đứng lên, gọi to vào trong cửa hàng:  "Ông chủ, tính tiền." Ông chủ quán ăn phủi tay chạy chậm ra:  "Tổng cộng mười lăm tệ." Vọng Hi lấy từ trong túi ra một tờ mười tệ và một tờ năm tệ, đưa cho ông chủ. Ông chủ cười hì hì nhận lấy, cho vào trong cái tạp dề đang đeo trên cổ, hắng giọng nói:  "Lần sau lại đến nhé!" Vọng Hi cười một cái, quay người ra khỏi quán án. Hai cô gái ngồi bàn bên cạnh vẫn còn đang nói về chuyện vừa nãy, nhìn thì có vẻ chưa kết thúc ngay được. Vọng Hi vén rèm ở lối vào quán ăn lên, mắt cô rũ xuống, sắc mặt có chút u ám. Có người sẽ thích một người mười năm sao? Đương nhiên là… Vọng Hi nhớ tới hồi cấp ba có một lần cô nói chuyện với Tiêu Trì.Đó là đêm giao thừa cuối cấp, Vọng Hi đang ngồi nhà giải đề thì bị Tiêu Trì kiên quyết kéo ra khỏi cửa với lý do là "thả lỏng tinh thần."Tiêu Trì dẫn cô đến một sân thượng, cậu mang rất nhiều rượu và thịt nướng BBQ.Vọng Hi nói: "Cậu mang nhiều đồ như thế là chuẩn bị mở tiệc đấy à?"Tiêu Trì nhếch miệng cười nói: "Chỉ mở tiệc cùng cậu."Buổi tối hôm đó, tim Vọng Hi đập cực kỳ nhanh.Ngồi ở sân thượng có thể nhìn thấy những đợt pháo hoa lần lượt nở rộ lên trong màn đêm."Soạt – " Tiêu Trì đưa cho cô một ly rượu.Vọng Hi nhận lấy: "Tớ không uống rượu."Tiêu Trì nghe thế thì gãi đầu: "Thế à? Tớ quên mất. Có điều nhìn dáng vẻ của cậu thì đúng là sẽ không uống rượu. Vậy cậu muốn uống gì? Tớ đi mua cho."Vọng Hi lắc đầu: "Không sao, tớ cũng không khát."Mặc dù nói như vậy, nhưng khi hai người vừa nói chuyện phiếm vừa uống pháo hoa, Vọng Hi vẫn không nhịn được uống vài ly.Mới đầu cô chỉ nghĩ là nếm một chút thôi, nhưng sau đó càng uống càng nghiện, rất nhanh một chai rượu đã thấy đáy.Vọng Hi vốn không biết uống đồ có cồn, kể cả là bia có nồng độ cồn thấp nhấp, vì vậy chỉ uống vài ly thì cô đã say.Cô ngẩn ngơ ngồi nhìn bầu trời đầy những vì sao.Tiêu Trì hỏi cô: "Cậu đang nhìn gì thế?"Đột nhiên Vọng Hi cúi đầu, đối mặt với tầm mắt của Tiêu Trì, khẽ trả lời: "Tiêu Trì, cậu nói xem dưới biển có sao không?"Cậu cười nói: "Đúng là cậu say đến choáng rồi, tại sao dưới biển lại có sao được?""Vậy cậu nói xem vì sao thỉnh thoảng mặt nước biển lại lóe lên?""Đó là hiện tượng khúc xạ ánh sáng!""Không, không phải." Vọng Hi lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói, "Dưới biển nhất định có sao."Tiêu Trì nhìn cô.Vọng Hi nói: "Bởi vì biển rất yêu sao, thế nên cho dù hai người họ có cách nhau hàng nghìn dặm đi chăng nữa thì trong lòng biển sâu cũng vẫn có bóng hình của sao."Tiêu Trì hơi sửng sốt, giơ tay xoa đầu cô: "Hôm nay cậu sao thế? Sao tự dưng lại văn thơ lai láng vậy?"Vọng Hi không nhìn cậu, chỉ cúi đầu nói thầm một câu: "Giống như tớ vậy..."Tiêu Trì không nghe rõ: "Gì cơ?"Vọng Hi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiêu Trì, giọng nói có chút ngây thơ: "Tiêu Trì, cậu xem trong mắt tớ có gì?"Hô hấp của Tiêu Trì ngừng lại. Mắt của Vọng Hi? Trong mắt của cô có cậu.Vọng Hi lại quay đầu đi, nói: "Trong mắt của tớ là đại dương yêu thầm những vì sao."Tớ so sánh tớ với biển, còn cậu là ngôi sao. Khoảng cách giữa biển và những vì sao trên bầu trời cũng giống như khoảng cách giữa tớ và mặt trời chói mắt là cậu vậy, xa vạn dặm, xa đến mức không thể nào tính nổi.Tớ cũng giống như đại dương, nó thích những vì sao, tớ thì thích cậu.Vì sao ở trong lòng biển cả, còn cậu thì ở trong lòng tớ.Tiêu Trì, cậu ở trong lòng tớ.+- Hết chương 8 -

Vọng Hi nhớ tới hồi cấp ba có một lần cô nói chuyện với Tiêu Trì.

Đó là đêm giao thừa cuối cấp, Vọng Hi đang ngồi nhà giải đề thì bị Tiêu Trì kiên quyết kéo ra khỏi cửa với lý do là "thả lỏng tinh thần."

Tiêu Trì dẫn cô đến một sân thượng, cậu mang rất nhiều rượu và thịt nướng BBQ.

Vọng Hi nói

: "Cậu mang nhiều đồ như thế là chuẩn bị mở tiệc đấy à?"

Tiêu Trì nhếch miệng cười nói: 

"Chỉ mở tiệc cùng cậu."

Buổi tối hôm đó, tim Vọng Hi đập cực kỳ nhanh.

Ngồi ở sân thượng có thể nhìn thấy những đợt pháo hoa lần lượt nở rộ lên trong màn đêm.

"Soạt – " Tiêu Trì đưa cho cô một ly rượu.

Vọng Hi nhận lấy: 

"Tớ không uống rượu."

Tiêu Trì nghe thế thì gãi đầu: 

"Thế à? Tớ quên mất. Có điều nhìn dáng vẻ của cậu thì đúng là sẽ không uống rượu. Vậy cậu muốn uống gì? Tớ đi mua cho."

Vọng Hi lắc đầu: 

"Không sao, tớ cũng không khát."

Mặc dù nói như vậy, nhưng khi hai người vừa nói chuyện phiếm vừa uống pháo hoa, Vọng Hi vẫn không nhịn được uống vài ly.

Mới đầu cô chỉ nghĩ là nếm một chút thôi, nhưng sau đó càng uống càng nghiện, rất nhanh một chai rượu đã thấy đáy.

Vọng Hi vốn không biết uống đồ có cồn, kể cả là bia có nồng độ cồn thấp nhấp, vì vậy chỉ uống vài ly thì cô đã say.

Cô ngẩn ngơ ngồi nhìn bầu trời đầy những vì sao.

Tiêu Trì hỏi cô

: "Cậu đang nhìn gì thế?"

Đột nhiên Vọng Hi cúi đầu, đối mặt với tầm mắt của Tiêu Trì, khẽ trả lời: 

"Tiêu Trì, cậu nói xem dưới biển có sao không?"

Cậu cười nói

: "Đúng là cậu say đến choáng rồi, tại sao dưới biển lại có sao được?"

"Vậy cậu nói xem vì sao thỉnh thoảng mặt nước biển lại lóe lên?"

"Đó là hiện tượng khúc xạ ánh sáng!"

"Không, không phải."

 Vọng Hi lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói

, "Dưới biển nhất định có sao."

Tiêu Trì nhìn cô.

Vọng Hi nói: 

"Bởi vì biển rất yêu sao, thế nên cho dù hai người họ có cách nhau hàng nghìn dặm đi chăng nữa thì trong lòng biển sâu cũng vẫn có bóng hình của sao."

Tiêu Trì hơi sửng sốt, giơ tay xoa đầu cô: 

"Hôm nay cậu sao thế? Sao tự dưng lại văn thơ lai láng vậy?"

Vọng Hi không nhìn cậu, chỉ cúi đầu nói thầm một câu: 

"Giống như tớ vậy..."

Tiêu Trì không nghe rõ

: "Gì cơ?"

Vọng Hi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiêu Trì, giọng nói có chút ngây thơ: 

"Tiêu Trì, cậu xem trong mắt tớ có gì?"

Hô hấp của Tiêu Trì ngừng lại. Mắt của Vọng Hi? Trong mắt của cô có cậu.

Vọng Hi lại quay đầu đi, nói

: "Trong mắt của tớ là đại dương yêu thầm những vì sao."

Tớ so sánh tớ với biển, còn cậu là ngôi sao. Khoảng cách giữa biển và những vì sao trên bầu trời cũng giống như khoảng cách giữa tớ và mặt trời chói mắt là cậu vậy, xa vạn dặm, xa đến mức không thể nào tính nổi.

Tớ cũng giống như đại dương, nó thích những vì sao, tớ thì thích cậu.

Vì sao ở trong lòng biển cả, còn cậu thì ở trong lòng tớ.

Tiêu Trì, cậu ở trong lòng tớ.+

- Hết chương 8 -

Dưới Biển Có Sao Không?Tác giả: Thập Thanh YểuTruyện Ngôn Tình"Cậu nói xem, thật sự sẽ có một người yêu thầm một người nào đó mười năm à?" "Hả? Cậu ảo à? Sao có thể thích một người tận mười năm? Đây không phải tiểu thuyết, cũng không phải đang đóng phim điện ảnh." "Cũng đúng! Làm sao có thể thích một người tận mười năm nhưng lại im lặng không nói ra cơ chứ." "..." Vọng Hi yên lặng buông đôi đũa trong tay, ánh mắt liếc sang bàn bên cạnh một cái rồi mới đứng lên, gọi to vào trong cửa hàng:  "Ông chủ, tính tiền." Ông chủ quán ăn phủi tay chạy chậm ra:  "Tổng cộng mười lăm tệ." Vọng Hi lấy từ trong túi ra một tờ mười tệ và một tờ năm tệ, đưa cho ông chủ. Ông chủ cười hì hì nhận lấy, cho vào trong cái tạp dề đang đeo trên cổ, hắng giọng nói:  "Lần sau lại đến nhé!" Vọng Hi cười một cái, quay người ra khỏi quán án. Hai cô gái ngồi bàn bên cạnh vẫn còn đang nói về chuyện vừa nãy, nhìn thì có vẻ chưa kết thúc ngay được. Vọng Hi vén rèm ở lối vào quán ăn lên, mắt cô rũ xuống, sắc mặt có chút u ám. Có người sẽ thích một người mười năm sao? Đương nhiên là… Vọng Hi nhớ tới hồi cấp ba có một lần cô nói chuyện với Tiêu Trì.Đó là đêm giao thừa cuối cấp, Vọng Hi đang ngồi nhà giải đề thì bị Tiêu Trì kiên quyết kéo ra khỏi cửa với lý do là "thả lỏng tinh thần."Tiêu Trì dẫn cô đến một sân thượng, cậu mang rất nhiều rượu và thịt nướng BBQ.Vọng Hi nói: "Cậu mang nhiều đồ như thế là chuẩn bị mở tiệc đấy à?"Tiêu Trì nhếch miệng cười nói: "Chỉ mở tiệc cùng cậu."Buổi tối hôm đó, tim Vọng Hi đập cực kỳ nhanh.Ngồi ở sân thượng có thể nhìn thấy những đợt pháo hoa lần lượt nở rộ lên trong màn đêm."Soạt – " Tiêu Trì đưa cho cô một ly rượu.Vọng Hi nhận lấy: "Tớ không uống rượu."Tiêu Trì nghe thế thì gãi đầu: "Thế à? Tớ quên mất. Có điều nhìn dáng vẻ của cậu thì đúng là sẽ không uống rượu. Vậy cậu muốn uống gì? Tớ đi mua cho."Vọng Hi lắc đầu: "Không sao, tớ cũng không khát."Mặc dù nói như vậy, nhưng khi hai người vừa nói chuyện phiếm vừa uống pháo hoa, Vọng Hi vẫn không nhịn được uống vài ly.Mới đầu cô chỉ nghĩ là nếm một chút thôi, nhưng sau đó càng uống càng nghiện, rất nhanh một chai rượu đã thấy đáy.Vọng Hi vốn không biết uống đồ có cồn, kể cả là bia có nồng độ cồn thấp nhấp, vì vậy chỉ uống vài ly thì cô đã say.Cô ngẩn ngơ ngồi nhìn bầu trời đầy những vì sao.Tiêu Trì hỏi cô: "Cậu đang nhìn gì thế?"Đột nhiên Vọng Hi cúi đầu, đối mặt với tầm mắt của Tiêu Trì, khẽ trả lời: "Tiêu Trì, cậu nói xem dưới biển có sao không?"Cậu cười nói: "Đúng là cậu say đến choáng rồi, tại sao dưới biển lại có sao được?""Vậy cậu nói xem vì sao thỉnh thoảng mặt nước biển lại lóe lên?""Đó là hiện tượng khúc xạ ánh sáng!""Không, không phải." Vọng Hi lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói, "Dưới biển nhất định có sao."Tiêu Trì nhìn cô.Vọng Hi nói: "Bởi vì biển rất yêu sao, thế nên cho dù hai người họ có cách nhau hàng nghìn dặm đi chăng nữa thì trong lòng biển sâu cũng vẫn có bóng hình của sao."Tiêu Trì hơi sửng sốt, giơ tay xoa đầu cô: "Hôm nay cậu sao thế? Sao tự dưng lại văn thơ lai láng vậy?"Vọng Hi không nhìn cậu, chỉ cúi đầu nói thầm một câu: "Giống như tớ vậy..."Tiêu Trì không nghe rõ: "Gì cơ?"Vọng Hi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiêu Trì, giọng nói có chút ngây thơ: "Tiêu Trì, cậu xem trong mắt tớ có gì?"Hô hấp của Tiêu Trì ngừng lại. Mắt của Vọng Hi? Trong mắt của cô có cậu.Vọng Hi lại quay đầu đi, nói: "Trong mắt của tớ là đại dương yêu thầm những vì sao."Tớ so sánh tớ với biển, còn cậu là ngôi sao. Khoảng cách giữa biển và những vì sao trên bầu trời cũng giống như khoảng cách giữa tớ và mặt trời chói mắt là cậu vậy, xa vạn dặm, xa đến mức không thể nào tính nổi.Tớ cũng giống như đại dương, nó thích những vì sao, tớ thì thích cậu.Vì sao ở trong lòng biển cả, còn cậu thì ở trong lòng tớ.Tiêu Trì, cậu ở trong lòng tớ.+- Hết chương 8 -

Chương 8